Dung Lạc cắn môi cứng họng, cô biết một khi nói ra sự thật sẽ khiến người ta đau lòng nhưng bản thân Dung Lạc cũng không thể cứ mãi giả vờ giấu giếm. Cô cảm nhận được Tùng Quân có lẽ đã yêu Mộc Miên thật lòng, chỉ tiếc thời điểm đó anh lại chẳng biết trân quý.
Bây giờ mất đi mới hối hận liệu đã muộn?
Trương Tùng Quân khẽ bật tiếng cười nhạt, đôi mắt u buồn, thâm trầm nhìn Dung Lạc, dáng vẻ này của anh thật sự thảm thương, khiến Dung Lạc đau xót, giọng anh hơi khàn khàn vang lên.
"Có lẽ, Mộc Miên với Cố Thành mới thật là vợ chồng, lần đầu của cô ấy là trao cho cậu ta kia mà."
Trương Tùng Quân nói xong, vươn tay cầm tách trà lên uống một ngụm, nước trà nhạt thếch. Một lúc thì mùi vị đắng nghét, chua chát dâng trào trong cuống họng, rất giống cõi lòng anh bây giờ, Trương Tùng Quân cố giữ điềm tĩnh. Anh tiếp tục nói.
"Anh và cô ấy chưa quan hệ!"
"Tùng... Tùng Quân, anh nhớ ra rồi sao?"
Dung Lạc trợn tròn hai mắt, ngữ khí hơi cao, Tùng Quân nhếch môi lắc đầu.
"Say rượu anh không nhớ gì, chỉ là trực giác. Kỳ thực, khi tỉnh dậy anh không cảm thấy mình đã quan hệ với Mộc Miên. Hoàn toàn không có cảm giác, nhưng mà nhìn trên người Mộc Miên toàn ký hiệu ám muội, hơn nữa mẹ anh cũng thú nhận chính bà sắp xếp bỏ thuốc, buộc anh suy nghĩ đã xảy ra phát sinh."
"Anh mất mấy ngày liền suy ngẫm, nhưng không tìm ra lý do, cho đến bây giờ em chịu nói ra tất cả, thì anh có thể khẳng định, anh không phải là người đàn ông của Mộc Miên."
"Em xin lỗi, em không định giấu giếm, em nghĩ Mộc Miên có thai là con anh."
Dung Lạc cụp mi mắt, nắm chặt hai tay, áy náy nhỏ giọng nói.
"Em không cần xin lỗi, là lỗi của anh, từ đầu anh nên trân trọng Mộc Miên mới phải, anh tổn thương cô ấy rất nhiều. Có lẽ đây là quả báo."
Dung Lạc lặng thinh không đáp, bầu không khí dần trở nên lạnh lẽo, cô quạnh. Một lúc lâu sau, Trương Tùng Quân mới chậm rãi lên tiếng, phá vỡ sự im lìm.
"Vậy Cố Thành, theo em cậu ta biết chưa?"
"Không đâu! Cố Thành hôm đó say rượu hoàn toàn không nhớ gì, chuyện Bắp là con trai anh ấy em chắc Cố Thành không biết."
Dung Lạc chắc nịch đáp.
Trương Tùng Quân cười, nặng nề thở dài một hơi. Nói Cố Thành hôm say rượu không nhớ gì anh có thể tạm tin, nhưng về sau, khi anh và Mộc Miên ly hôn, Cố Thành là người ở cạnh cô và Bắp nhiều nhất chẳng lẽ không cảm nhận được? Cậu ta là bác sĩ giỏi, thông minh, có độ nhạy bén cực cao.
Bạn bè nhiều năm mặt này Tùng Quân hiểu rất rõ.
"Anh nghĩ Cố Thành đã biết Bắp là con trai cậu ta từ lâu rồi."
"Sao cơ? Không thể nào."
"Dung Lạc, em là bạn của Cố Thành nhưng lại không hiểu cậu ấy, Cố Thành không ngốc như em tưởng tượng."
Cậu ta đường đường là chủ tịch của hàng loạt khách sạn nhà hàng cao cấp, kiêm luôn nghề tay trái là bác sĩ giỏi. Cố Thành không phải người tầm thường.
Dung Lạc mơ hồ chết lặng tại chỗ, đột nhiên tiếng chuông reo lên khiến Dung Lạc giật mình hoàn hồn, là di động của Trương Tùng Quân.
Trương Tùng Quân lọt tay vào túi áo cầm ra di động, nhìn thấy dãy số hiển thị trên màn hình anh thầm thở sâu, khẽ điều chỉnh giọng điệu nhận máy. Qua cuộc nói chuyện cô cũng biết là ai gọi tới.
Kết thúc, Tùng Quân chầm chậm đứng dậy chuẩn bị rời khỏi.
"Đi thôi, mọi người đang chờ."
Dung Lạc ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn, cô thầm đoán tâm tình hiện tại của Tùng Quân. Khi biết toàn bộ sự thật anh vẫn còn muốn đối diện với Cố Thành sao? Dung Lạc miễn cưỡng đứng lên, cô lo lắng cả hai chạm mặt không khống chế được cảm xúc sẽ dẫn ra đánh đấm.
"Anh ổn không? Nếu không muốn đi em sẽ gọi nói với bà Cố Thành một tiếng, dù sao anh mới bị thương ở trán."
"Không sao, đã hứa với bà cụ thì phải đến chứ."
"Vả lại, em không hiếu kỳ liệu Cố Thành đã biết chuyện Bắp chưa à? Muốn có câu trả lời vậy thì đi thôi."
Dứt lời, Trương Tùng Quân sải chân bước đi ra trước. Dung Lạc nhắm mắt cắn môi, muốn khuyên nhưng không biết phải nói gì? Cô đành im lặng rảo bước đi theo.
Cả hai bắt tạm taxi đến Lục Gia.
(...)
"Mộc Miên đợi một lúc nhé, còn thiếu một người nữa, cũng sắp đến rồi."
Lão phu nhân ngồi cạnh Mộc Miên cười, tay bà vẫn nắm chặt tay Mộc Miên từ lúc vào trò chuyện tới giờ. Mộc Miên duyên dáng mỉm cười gật đầu, cô không biết người đến là ai, nhưng trông lão phu nhân rất mong ngóng, khiến cho cô cũng tò mò theo.
Niệm Phong nhếch môi quay đầu nhìn sang Cố Thành, hai người đều biết lão phu nhân đợi ai, cơ mà giữ im lặng. Lão phu nhân đợi là chồng cũ cháu dâu tương lai? Thú vị đây. Nụ cười trên khóe môi Niệm Phong càng đậm, anh ta đưa chân khều khều Cố Thành, Cố Thành hoàn toàn ngó lơ.
Phía ngoài cửa chính, nữ người hầu chậm rãi bước vào cúi đầu, lễ phép thưa.
"Lão phu nhân có khách đến ạ."
"Đến rồi! Đến rồi. Tiểu Quân của bà."
Trương Tùng Quân và Dung Lạc vui vẻ bước vào, Mộc Miên trông thấy như chết sững. Không khác gì Mộc Miên, cả Tùng Quân và Dung Lạc cũng hoàn toàn bất ngờ, nụ cười trên môi cứng nhắc họ không ngờ Mộc Miên có mặt ở đây. Rất nhanh mọi người liền điều tiết lại cảm xúc. Vui vẻ tỏ ra không có chuyện gì. Lão phu nhân thấy trán Tùng Quân bị thương hốt hoảng đứng bật dậy đi đến hỏi han.
"Tiểu Quân, trán cháu bị làm sao thế?"
Trương Tùng Quân liếc nhìn Mộc Miên một cái, rồi hướng mắt sang phía lão phu nhân cười, sờ sờ trán đáp.
"Lúc lái xe cháu lệch tay lái nên đâm vào rào phân cách, nhưng chỉ là bị thương nhẹ thôi ạ."
"Cháu nhớ phải cẩn thận. Ơ! Lạc Lạc."
Lão phu nhân sáng mắt khi thấy người con gái đứng cạnh Tùng Quân, lão phu nhân hiền thục, ôn hòa vuốt đầu Dung Lạc cười tươi tắn.
"Cháu chào bà, dạo này bà khỏe không ạ?"
"Bà khỏe, bà khỏe. Lạc Lạc về nước khi nào?"
"Cháu cũng mới về ạ, cháu được kỳ nghĩ phép."
Hôm nay tâm tình lão phu nhân rất vui, bà cười không ngớt, quay đầu gọi Mộc Miên đi lại, lão phu nhân ôm Mộc Miên một cách thân thiết rôm rả giới thiệu. Bà không nhận ra ánh mắt đã có chút thay đổi của Trương Tùng Quân.
"Đây là cháu dâu tương lai của bà, rất xinh đẹp có phải không? Cuối năm nay Cố Thành và bé Mộc Miên sẽ cưới nhau."
Mộc Miên nhẹ nhàng gật đầu chào, lúc này cô chỉ có thể tỏ ra như vậy. Không ngờ xảy ra tình huống trớ trêu này. Ra mắt nhà bạn trai lại gặp chồng cũ. Mộc Miên không quá bài xích, cô khẽ cong môi cười một cách tự nhiên.
Trương Tùng Quân không muốn làm khó, làm dễ cũng rất phối hợp cười thành tiếng, gật đồng tình, khen ngợi khiến bà cụ vô cùng hưng phấn. Lão phu nhân vỗ vỗ nhẹ mu bàn tay nõn nà, trắng ngần của Mộc Miên nói.
"Miên Miên, đây là hai người bạn thân của Thành Thành nhà bà, Tùng Quân và Dung Lạc."
"Dạ."
"Gặp mặt đông đủ rồi vậy mau vào bàn ăn thôi, hai đứa kia sao nãy giờ cứ yên lặng thế hở? Bộ có chuyện gì ư?"
Lão phu nhân ngoáy đầu trách mắng hai tiểu tử ngồi ở ghế sofa. Từ đầu tới cuối Niệm Phong vẫn nhìn chằm chằm Dung Lạc không rời, nụ cười rõ ràng mờ ám. Dung Lạc biết anh ta nhìn mình, rất khó chịu, cô ghét bản mặt đào hoa của Niệm Phong. Muốn né nhưng chả thể thoát khỏi cái tia laser đó.
Thật bực mình!
Niệm phong trông thấy bộ dạng bực bội ra mặt của Dung Lạc nhịn không nổi liền phì cười lớn, thong dong đứng lên đi lại đáp.
"Không có chuyện gì đâu bà, vào ăn được chưa ạ? Cháu đói gần chết rồi."
"Được! Được, mau vào thôi nào."
Bà vui vẻ nói xong nắm tay Mộc Miên đi tới bàn ăn. Mộc Miên ngồi ở vị trí gần lão phu nhân và Cố Thành tiếp đến là Niệm Phong, tay trái có Trương Tùng Quân Dung Lạc ngồi cùng nhau.
Trên bàn ăn xa hoa, tuy ngoài mặt mọi người tự nhiên, vui vẻ nói cười, nhưng bên trong lại mang một tâm trạng khác. Có lẽ, chỉ lão phu nhân là hồn nhiên nhất. Bàn tay nhỏ nhắn của Mộc Miên bỏ dưới bàn đôi lúc vì một vài câu nói mà chột dạ phát run.
Cố Thành âm thầm quan sát trông thấy liền luồn tay xuống ủ ấm, nhẹ nhàng xoa cho cô giảm bớt căng thẳng.
Trương Tùng Quân vô tình thoáng liếc mắt, nhìn họ thể hiện tình cảm khiến anh phát ghen, thức ăn bỏ trong miệng cũng chẳng thể nuốt xuống.
Dung Lạc kế bên chả khá hơn, cô mất tự nhiên với tên trăng hoa Niệm Phong, anh ta cứ nhìn Dung Lạc. Dung Lạc nghiến răng siết chặt đôi đũa, thật sự cô nảy sinh ý định muốn mạnh mẽ đâm thủng mắt anh ta.
Bầu không khí dần dần trầm xuống, bỗng nhiên lão phu nhân dừng đũa, quay mặt nhìn Trương Tùng Quân hỏi:
"Tiểu Quân, hình như cháu kết hôn đã hơn ba năm, nhưng bà vẫn chưa được nhìn thấy cô bé, khi nào rảnh hãy dẫn vợ cháu tới đây chơi nhé?"