“Mẹ, con đi đây.” Giản Ninh đứng dậy khỏi ghế sofa, nói.
“Ăn xong cơm trưa rồi hãy đi.” Vương Như Mộng đứng trong phòng bếp quay đầu lại nói.
“Thôi.” Giản Ninh dứt lời liền bước ra ngoài cửa.
Vương Như Mộng lau tay lên tạp dề, đi tới kéo Giản Ninh lại: “Nửa năm mới về, sao nói đi là đi ngay thế?”
“Con còn việc khác nữa.” Giản Ninh thoát khỏi tay Vương Như Mộng.
“Mẹ biết, bây giờ con là đại tiểu thư của gia đình giàu có rồi, nên ở đây ăn cơm cũng là việc thiệt thòi cho con.” Vương Như Mộng ấm ức nói.
Giản Ninh cau mày.
Nếu không phải vì muốn đến đây để lấy chiếc hộp đựng bút, thì cô tuyệt đối sẽ không đến.
“Tiểu Ninh, trên người con có còn tiền không?” Cuối cùng Vương Như Mộng cũng mở miệng.
“Không có.” Giản Ninh liếc nhìn bà ta một cái, ánh mắt đem theo vài phần lạnh lùng.
“Mẹ vừa mua đồ ăn đã tiêu hết cả tiền rồi.” Vương Như Mộng nhìn Giản Ninh nói, ánh mắt phát sáng như thể đang nhìn thấy một vị thần tài.
“Không có.” Giản Ninh lặp lại một lần nữa, không có bất cứ biểu hiện gì xuất hiện trên gương mặt.
Đúng lúc này, cánh cửa được mở ra. Chu Thế Hải bước vào, gương mặt lộ ra nụ cười khi nhìn thấy Giản Ninh, chỉ có điều nụ cười này dưới cái nhìn của Giản Ninh lại có chút ghê tởm.
“Con gái, con đã chịu về rồi đấy à?” Chu Thế Hải nói.
Giản Ninh liếc nhìn Chu Thế Hải, trong lòng dấy lên một tia sợ hãi. Khi còn nhỏ, Chu Thế Hải đối xử tệ bạc với cô, chỉ cần cô làm sai một chút thì những gì chào đón cô sẽ là trận đánh đập và chửi mắng. Cô đã luôn sống trong cái bóng của ông ta, thậm chí bây giờ khi đã lớn lên, nỗi sợ hãi ấy vẫn chưa hoàn toàn tiêu tan. Đây có lẽ là chấn thương tâm lý thời thơ ấu, Giản Ninh nghĩ.
“Ăn cơm đã rồi hãy đi.” Chu Thế Hải tiếp tục: “Ra tiệm tạp hóa bên ngoài mua cho ba hai chai rượu.”
Cô đã quá quen với việc này rồi.
“Được!!!” Giản Ninh gật đầu, cô ra ngoài chắc chắn sẽ không quay lại nữa. Thậm chí hiện tại cô đã bắt đầu hối hận, đáng lẽ ngay từ đầu không nên đến đây mới phải.
“Mua rượu thì mang túi làm gì, bỏ túi ở lại.” Dường như Chu Thế Hải đã nhìn ra ý đồ của Giản Ninh và bắt đầu kéo balo trên lưng cô.
“Ông bỏ ra.” Giản Ninh kéo ba lô, nói.
“Sao nào, sợ ông đây ăn cắp đồ của mày chắc?” Chu Thế Hải cười lạnh: “Ông đây nuôi mày lớn bằng ngần này, tất cả đồ của mày đều là của tao.”
Giản Ninh ghét nhất chính là biểu cảm ngoài cười nhưng trong không cười ẩn hiện trên khuôn mặt Chu Thế Hải, cộng thêm bộ răng ố vàng của ông ta, trông vô cùng kinh tởm.
“Buông ra!” Giản Ninh nỗ lực giật mạnh một cái, giành ba lô về phía mình.
“Vương Như Mộng, bảo ban lại con gái bà đi, đây là loại đạo đức gì thế hả?” Chu Thế Hải trừng mắt với Vương Như Mộng một cái.
Vì Vương Như Mộng cắm bộ sừng trên đầu Chu Thế Hải, biết bản thân mình không phải với ông ta, nên cái gì cũng nghe theo, nhất là những chuyện liên quan đến Giản Ninh thì Vương Như Mộng luôn đứng về phía Chu Thế Hải.
Giản Ninh định chạy ra khỏi cửa, nhưng lại bị Vương Như Mộng đứng bên cạnh kéo lấy.
Bà ta biết, nếu để Giản Ninh trốn thoát, thì trận bạo lực của Chu Thế Hải sẽ ở lại đợi bà ta.
Đúng lúc này, một người hàng xóm từ trên lầu đi xuống, mọi người ở đây đều biết chuyện nhà Chu Thế Hải, bình thường sẽ không quan tâm tới chuyện nhà bọn họ, nhưng lần này là một người dì tốt bụng đi xuống, nhìn thấy Giản Ninh bị lôi kéo, đã bước đến nói vài câu.
“Tiểu Ninh về đấy à, lâu lắm không gặp, cao lên nhiều rồi đó.”
Giản Ninh nhân cơ hội tách khỏi Vương Như Mộng và chạy xuống lầu. Vương Như Mộng đuổi theo vài bước nhưng không kịp, Chu Thế Hải lại bắt đầu chửi bới, đến dì hàng xóm trên lầu cũng bị vạ lây.
Giản Ninh chạy hết sức ra đầu đường, cứ thế chạy đến điểm hẹn với Hứa Trạch mới dừng lại. Cô đã đến sớm, muốn nấp ở một bên đợi anh. Nhưng không ngờ anh đã ở đó đợi mình rồi. Anh vẫn luôn đứng tại đây, không rời khỏi nửa bước.
“Sao thế?” Hứa Trạch nhìn bộ dạng hoảng loạn của Giản Ninh, cau mày hỏi.
“Không sao.” Giản Ninh dừng lại, đáp.
Vừa thấy anh, nỗi sợ hãi trong lòng cô đã không còn nữa.
Hứa Trạch ôm Giản Ninh vào lòng, vỗ nhẹ lên lưng cô: “Không sao thật à?”
“Không sao, chúng ta về thôi.” Giản Ninh thở phào một hơi, nói.
“Ăn cơm đã.” Hứa Trạch nói: “Ăn xong dẫn em đi chơi trò vui.”
“Trò gì vui?” Giản Ninh ngẩng đầu lên, hỏi.
Hứa Trạch không trả lời, mà đưa cô đi tìm đồ gì đó để ăn. Trên con phố mua sắm có rất nhiều món ăn vặt đặc sắc, nhưng môi trường hỗn tạp, cuối cùng hai người ăn trưa tại một khách sạn bên cạnh khu tham quan.
Khách sạn này có tầng một và tầng hai phục vụ nhà hàng, còn từ tầng ba trở lên là phòng ở, là một khách sạn tốt nhất trong khu danh lam thắng cảnh.
Những món mà Hứa Trạch gọi đều là đặc sản bản địa, vì nghĩ Giản Ninh sẽ thích. Giản Ninh thực sự thích, đây là lần đầu tiên cô tới đây ăn cơm, trước đây thậm chí nghĩ còn chẳng dám.
Cô ăn xong, buông đũa xuống, nhìn thấy phía thang máy đối diện có một nhóm khách đi tới, mười hai giờ trưa đang là thời điểm trả phòng. Trong nhóm khách đó, cô nhìn thấy hai bóng dáng quen thuộc. Một người là Diêu Tĩnh Vân, một người là trụ trì của núi Đại Lâm, Minh Đường đại sư.
Khoảng cách giữa hai người không xa cũng chẳng gần, trông như có quen biết, lại như không quen biết. Giản Ninh nhanh chóng lấy điện thoại ra hướng về phía đó chụp ảnh.
Hứa Trạch quay đầu nhìn về phía Giản Ninh chụp ảnh, chỉ thấy bóng một đoàn người đang rời đi, hoàn toàn không thấy ai khác.
“Chụp gì thế?” Hứa Trạch hỏi.
“Không có gì, tôi ăn no rồi.” Giản Ninh mỉm cười, đáp.
Hứa Trạch thanh toán hóa đơn, hai người cùng bước ra khỏi khách sạn.
“Anh định đưa tôi đi chơi cái gì?” Giản Ninh quay mặt sang hỏi.
“Đến nhà em.” Hứa Trạch nói: “Em có cầm khẩu súng cao su theo không?”
“Có cầm.” Giản Ninh đáp: “Đến nhà tôi làm gì?”
“Dẫn anh đến, không vào nhà.” Hứa Trạch lại nói.
Giản Ninh đưa Hứa Trạch đến gần nhà mình. Hứa Trạch nhìn quanh, sau nhà Giản Ninh có một gò đất nhỏ, không cao cũng chẳng thấp, trên đó không có cỏ dại, rõ ràng là bọn trẻ thường xuyên trèo lên chơi. Hứa Trạch kéo Giản Ninh lên gò đất rồi nhìn về phía cửa sổ nhà Giản Ninh.
“Đưa anh khẩu súng cao su.” Hứa Trạch vươn tay ra, nói.
“Đây.” Giản Ninh hiểu ý định của anh, nên đưa khẩu súng cao su qua rồi lại lấy thêm một nắm bi to.
“Em nấp dưới gò đất đi.” Hứa Trạch nói xong đợi Giản Ninh trốn rồi nhìn lên cửa sổ nhà cô, ngắm chuẩn dùng sức bắn lên.
Chiếc kính lập tức bị nứt, sau bốn năm phát bắn liên tiếp một hàng kính thủy tinh đã vỡ vụn.
“Thằng mất dạy nào đập vỡ cửa sổ nhà ông thế hả?” Chu Thế Hải vừa mắng chửi vừa đi về phía cửa sổ. Còn chưa đợi ông ta phản ứng lại, lại thêm một loạt những viên bi bay tới.
“Cái đ!t mẹ!” Chu Thế Hải vừa chửi vừa tránh, thậm chí còn không kịp nhìn mặt Hứa Trạch.
Hứa Trạch bắn cũng đã xong liền nhảy xuống khỏi gò đất, kéo Giản Ninh chạy.
“Có bản lĩnh thì đừng chạy!” Chu Thế Hải vẫn đang chửi rủa.
Hứa Trạch nắm tay Giản Ninh, rẽ vào một tòa nhà dân cư rồi nhanh chóng biến mất. Cả hai lao chạy trên con đường lát gạch đá nâu, bên tai dường như có tiếng gió thổi, bọn họ chạy mãi chạy mãi, cứ thế cho đến sau núi Đại Linh mới dừng lại.
Giản Ninh chỉ muốn bật cười khi nghĩ đến bộ dạng gấp gáp đến tuyệt vọng của Chu Thế Hải, rất lâu rồi cô mới có thể cười sảng khoái đến vậy, cuối cùng, cô cười đến không thể đứng thẳng nổi đành phải ngồi xuống đất ôm bụng cười.
Tiếp đó nữa, là cười đến nước mắt trào ra. Cuối cùng, cô không cười được nữa, âm thanh lại biến thành tiếng khóc huhu, cô ngồi xổm trên mặt đất, ôm đầu, bắt đầu lớn tiếng khóc.
Hứa Trạch ngồi xổm xuống bên cạnh cô, ôm lấy vai cô, nhẹ nhàng an ủi cô.
“Không sao đâu, sau này sẽ không còn xảy ra chuyện gì nữa.” Anh vỗ về cô, nói.
Sau khi Giản Ninh khóc xong, Hứa Trạch đưa cánh tay mình qua: “Lau đi này.”
Giản Ninh ôm lấy cánh tay anh dụi dụi mặt lên trên, vừa là nước mắt, vừa là nước mũi, khiến tay áo của anh ướt đẫm một mảng.
“Xin lỗi.” Giản Ninh nói.
“Có gì mà phải xin lỗi.” Hứa Trạch chỉnh lại áo, nói: “Còn giả bộ khách sáo nữa là anh hôn em đó.”
Giản Ninh lập tức ngừng nói.
Hai người ngồi trong khu rừng nhỏ phía sau núi Đại Linh một lúc.
“Kỹ thuật của em tốt hơn anh.” Hứa Trạch nói.
“Anh đã nghe câu chuyện về con voi và sợi xích sắt chưa?” Giản Ninh nhìn Hứa Trạch nói: “Khi còn nhỏ, con voi bị trói bởi sợi dây xích, nó có giãy giụa thế nào cũng không thể cởi được. Sau đó, con voi nhỏ lớn lên, nó không bao giờ còn muốn thoát ra nữa, cho dù sợi dây xích đó hoàn toàn không thể giữ được nó.”
“Chu Thế Hải chính là như vậy, khi còn nhỏ tôi rất sợ ông ta, bây giờ đã lớn rồi, nỗi sợ hãi đó cũng theo tôi lớn lên.” Giản Ninh rũ mắt xuống, nói: “Tôi chỉ cố gắng trốn tránh, chạy càng xa càng tốt.”
“Sau này, em không cần phải chạy trốn nữa.” Hứa Trạch nhìn vào mắt cô, nói: “Anh bảo vệ em.”
“Cảm ơn.” Giản Ninh nhỏ giọng đáp.
“Còn cảm ơn nữa anh ném em lên giường đó.” Hứa Trạch nhẹ nhàng xoa đầu cô, nói.
Cả hai cùng ở lại đó cho đến khi mặt trời sắp lại mới chuẩn bị ra về. Khi đi qua cửa sau của khu tham quan, một nhân viên làm vườn cầm chiếc kéo to từ bên trong bước ra. Giản Ninh liếc nhìn anh ta một cái, rồi kéo kéo tay Hứa Trạch, lôi anh bước đi thật nhanh.
“Người quen của em à?” Hứa Trạch hỏi.
“Ừm.” Giản Ninh gật đầu, nói: “Nếu như mẹ tôi không nhìn thấy ba trên TV, người ba ruột, thì sau này tôi sẽ bị gả cho người đó, vì Chu Thế Hải nói nhà anh ta bị giải tỏa, chính phủ đền cho họ hai căn nhà.”
Hứa Trạch quay đầu nhìn lại, đối phương trạc ba mươi tuổi, cộng thêm lao động lâu năm trông không trẻ hơn chú Giản là bao.
“Đi, sau này không phải đến nơi này nữa.” Hứa Trạch nắm tay Giản Ninh, vừa đi vừa nói, lửa giận trong lòng anh dâng lên, nếu không phải vì Vương Như Mộng là mẹ ruột của cô, thì anh không thể đảm bảo được việc mình có quay lại đánh cho bọn họ một trận hay không.
“Anh đừng tức giận.” Giản Ninh nhẹ giọng nói: “Đừng giận, lát nữa sẽ cho anh kẹo.”
Được cô dỗ dành như vậy, cơn giận trong lòng anh đã vơi đi phân nửa, phần còn lại chỉ là sự đau lòng.
Đến cổng khu tham quan, hai người bắt một chiếc xe.
Vương Thập Tam gặp lúc trước đang chạy tới, từ xa đã gọi to: “Chị tiểu Ninh, chị đi bây giờ à?”
Giản Ninh gật đầu, lấy từ trong túi ra năm, sáu tờ năm mươi tệ, nhét vào tay cậu ta: “Giấu đi, đừng để mẹ em nhìn thấy.” Sau đó lại nói: “Cố gắng học hành chăm chỉ.”
Nói xong liền lên xe.
Vương Thập Tam cầm tiền trong tay, nhìn theo chiếc xe ngày càng xa của Giản Ninh.