Giản Ninh về đến nhà, trong nhà không có ai, ba đi làm, Diêu Tĩnh Vân vẫn chưa quay lại. Cô mở điện thoại nhìn bức ảnh mà mình lén chụp được, thực ra nếu chỉ dựa vào bức ảnh này thì chẳng nói nên được điều gì. Diêu Tĩnh Vân hoàn toàn có thể nói bà ta vốn dĩ không quen biết Minh Đường đại sư nào cả, chẳng qua chỉ là đi ra cùng thang máy mà thôi. Cứ giữ lại đã vậy, nói không chừng ngày nào đó sẽ có ích.
Giản Ninh dọn dẹp một chút ở nhà rồi đến nhà bà nội. Bà nội đang chuẩn bị ra ngoài, là muốn đến bệnh viện.
“Bà nội, con đi cùng bà.” Giản Ninh vừa nói vừa đỡ bà.
“Trong bệnh viện có rất nhiều vi trùng, con đừng đi.” Bà nội thương cô.
“Da còn dày lắm, không sợ.” Giản Ninh khăng khăng muốn đi.
Cuối cùng, bà nội Giản không thể cứng bằng cô, đành đưa cô đi cùng.
Dịch vụ và môi trường của bệnh viện tư nhân rất tốt, địa điểm nằm ở ngoại thành, xung quanh có nhiều cây xanh, không khí vô cùng trong lành, trong hoa viên của bệnh viện có trồng rất nhiều mảng thực vật cùng hoa tươi.
Số lần đến bệnh viện của bà nội trong gần nửa năm nay càng ngày càng nhiều, Giản Ninh đã sớm cảm thấy có gì đó không đúng, hôm nay cô đến đây là vì muốn hỏi cho rõ. Nhân lúc bà nội đi vệ sinh, Giản Ninh đã nói chuyện với bác sĩ điều trị chính.
“Bác sĩ, rốt cuộc là bà nội cháu mắc bệnh gì vậy?” Giản Ninh hỏi.
“Người già khó tránh khỏi có chút bệnh tật, yên tâm, không sao đâu.” Bác sĩ trả lời.
“Thực sự không sao ạ?” Giản Ninh vẫn có chút không yên tâm.
“Tôi là bác sĩ, cháu còn không tin lời tôi sao?” Bác sĩ mỉm cười nói.
Lúc này, Giản Ninh mới cảm thấy nhẹ nhõm.
Rất nhanh bà nội đã quay về, bảo Giản Ninh ra hoa viên sưởi nắng. Hai bà cháu đi qua lối hành lang bước về phía hoa viên, bác sĩ điều trị chính thở dài một hơi. Cơ thể của bà nội Giản thực sự đang gặp vấn đề hơn nữa tuổi thọ tối đa chỉ còn ba đến năm tháng.
Giản Ninh nhìn thấy trong hoa viên có một con mèo, cô chạy đến vuốt vuốt đầu con mèo con, con mèo con này có lẽ cũng được người khác vuốt ve quen rồi, nên chẳng sợ người chút nào.
“Ninh Ninh.” Bà nội ngồi trên ghế gọi một tiếng: “Lại đây ngồi với bà nào.”
Giản Ninh đứng lên, đến trước mặt bà nội ngồi xổm xuống, bắt đầu bóp chân cho bà.
“Ninh Ninh, gần đây học hành vẫn ổn chứ?” Bà nội hỏi.
“Vẫn tốt ạ, có thể lên lớp mười hai sẽ căng thẳng hơn.” Giản Ninh mỉm cười đáp: “Đợi thi xong đại học, khi nào nhận được giấy báo con sẽ đưa bà xem.”
“Đúng là cháu gái ngoan của bà.” Bà nội vừa nói vừa xoa xoa đầu Giản Ninh: “Bà cũng nhớ anh trai con rồi.”
Đó là Giản Bằng, người anh trai cùng cha khác mẹ với Giản Ninh.
“Sắp đến kỳ nghỉ hè rồi.” bà nội tiếp tục nói: “Có thời gian thì sang nhà bà nhiều một chút, bà nội thích lắm.”
“Vâng ạ.” Giản Ninh cúi đầu bóp chân, hoàn toàn không để ý đến sự lưu luyến mãnh liệt trong mắt bà nội.
Có một khoảng thời gian rất dài, sau bữa tối Giản Ninh đều sang chơi cùng bà một lúc, đại đa số những lúc đó Hứa Trạch đều đi theo. Hứa Trạch vừa ngọt miệng lại vừa biết trêu chọc cho người khác vui vẻ, rất nhanh đã tạo dựng được địa vị cháu rể vững chắc trong lòng bà nội Giản.
Vào đêm khi kỳ thi cuối kỳ học kỳ hai của khối mười một kết thúc, Giản Ninh ăn xong cơm tối ra ngoài, thì Hứa Trạch đã đứng đợi sẵn ở cổng nhà cô. Hai người cùng nhau đi bộ sang nhà bà nội.
Hôm nay, tinh thần bà nội Giản vô cùng tốt, sau bữa tối bà ăn thêm một bát đồ ngọt, bình thường chỉ ăn hai miếng là không thể ăn nổi nữa.
“Hứa Trạch, đến đây, mở trận.” Bà nội Giản ngồi trên ghế sofa, cầm điện thoại lên và nói.
Hứa Trạch đang bận ăn trái cây, nên không rảnh tay.
“Em Ninh, giúp anh mở game ra một chút.” Anh vừa nói vừa nhét miếng dưa lưới vào miệng.
Giản Ninh cầm điện thoại trên bàn của Hứa Trạch lên, trong vô thức cô nhập ngày sinh nhật của mình vào. Đến khi nhận ra đó không phải là điện thoại của mình, thì màn hình đã được mở khóa một cách kỳ diệu. Hứa Trạch đang vui vẻ gặm miếng dưa, nhất thời cũng không nghĩ gì nhiều.
Giản Ninh đưa điện thoại đến trước mặt Hứa Trạch: “Chuyện gì thế này?”
Lúc này, anh mới phản ứng lại, khuôn mặt hơi ửng đỏ.
“Đừng hỏi anh đây, anh đây cũng không biết là có chuyện gì đâu.” Anh nghiêng đầu sang một bên, nói.
“Anh kiêu ngạo như vậy mẹ anh có biết không?”
Bà nội Giản cười đến mức điện thoại trên tay cũng sắp không cầm nổi nữa rồi.
“Mở trận, mở trận.” Hứa Trạch giật lấy điện thoại trên tay Giản Ninh, nhấp mở giao diện trò chơi.
“Không mở nữa, không mở nữa.” Bà nội Giản đặt điện thoại xuống, nói với Giản Ninh: “Ninh Ninh, lên lầu lấy giúp mà chiếc chăn nhỏ, bà hơi lạnh, muốn đắp lên đùi.”
Giản Ninh nghe lời đi lên lầu.
“Hứa Trạch, con lại đây.” Bà nội vỗ vỗ vào vị trí bên cạnh ghế sofa, nói.
Hứa Trạch rút khăn giấy, lau tay rồi ngồi lại cạnh bà.
“Hứa Trạch, Ninh Ninh nhà bà, nhờ cả vào con đó.” Bà nội Giản nắm lấy tay Hứa Trạch, nói.
“Bà ơi, bà cứ yên tâm.” Hứa Trạch đáp: “Cả đời này sẽ đều đối xử tốt với cô ấy, không để người khác ức hiếp cô ấy, ai dám làm vậy con sẽ liều mạng với người đó.”
“Đừng, đừng liều mạng, còn phải giữ lại mạng để chăm sóc cho con bé.” Bà nội Giản siết chặt tay Hứa Trạch, tiếp tục nói: “Con cũng không được bắt nạt con bé.”
“Làm gì có ạ, sao con lại nỡ bắt nạt em Ninh nhà chúng ta chứ.” Hứa Trạch nhớ lại vài lần gần đây, anh đã nắm tay cô rồi chạy, sau đó ấn cô lên tường hôn, nên có chút chột dạ. Có một số lần còn cắn rách môi cô nữa.
Bà nội Giản lấy trong túi ra một cặp nhẫn vàng đặt vào tay Hứa Trạch.
“Đây là nhẫn đính hôn của ông bà hồi đó, con và Ninh Ninh mỗi người một chiếc.”
“Bà ơi, chiếc chăn hoa nhí này có được không?” Giản Ninh từ trên lầu ôm chăn đi xuống, khi nhìn thấy bà nội bà Hứa Trạch đang nói chuyện với nhau, cô hỏi: “Hai người nói gì thế?”
“Nói về hôn sự của chúng ta.” Hứa Trạch quay đầu mỉm cười nhìn cô.
“Bà nội!” Giản Ninh làm nũng với bà: “Anh ấy lại bắt nạt con rồi.”
Bà nội vỗ mạnh vào đùi Hứa Trạch một cái, khiến anh đau đến hét toáng cả lên. Cuối cùng, ba người túm tụm lại chơi bài một lúc.
Khi ra khỏi nhà bà nội đã là hơn mười giờ. Hứa Trạch nắm tay Giản Ninh, đi đến bên băng ghế dài rồi ngồi xuống. Anh lấy ra hai chiếc nhẫn vàng, cẩn thận đeo chiếc nhỏ hơn lên tay Giản Ninh.
“Thế này là sao?” Giản Ninh nhìn rồi nói.
“Sau này, em sẽ là người của anh rồi.” Hứa Trạch đeo chiếc còn lại vào tay mình, nói: “Bà nội hứa hôn em cho anh rồi, em chính là người của anh.”
“Bà nội đưa sao?” Giản Ninh nhìn chiếc nhẫn trên tay, bên trên có hoa văn đơn giản và cổ kính, vô cùng xinh đẹp.
“Làm bạn gái anh nhé.” Hứa Trạch nói.
Lần này, Giản Ninh không từ chối nữa, cô cúi đầu trầm mặc một lúc, rất lâu sau đó mới ngẩng đầu lên nhìn anh.
Hứa Trạch vươn tai mình tới, xoa xoa vành tai vào môi cô nói: “Nói đi chứ.”
“Biến sang một bên.” Giản Ninh véo tai anh một cái, rồi đột nhiên đứng dậy bước đi.
Hứa Trạch sải bước theo sau, chắn phía trước mặt cô.
“Không cho hôn thì không được đi.” Khá là độc đoán.
Giản Ninh lấy trong túi ra năm mươi tệ, nhét vào lòng anh: “Mua lộ phí, tránh ra đi.”
“Không đủ.” Hứa Trạch nở nụ cười xấu xa nhìn cô.
“Vậy thì anh muốn bao nhiêu?” Giản Ninh nghiêng đầu nhìn anh, đôi mắt to tròn đầy gợn sóng.
Hứa Trạch vươn một ngón tay ra.
“Một trăm tệ?” Giản Ninh ngập ngừng hỏi.
“Một em.” Hứa Trạch từ từ tiến lại gần, dán cả người lên người cô.
Trong vô thức, Giản Ninh lùi lại phía sau, nhưng lại bị Hứa Trạch ôm lấy. Cô giãy giụa hai lần, rồi rất nhanh đã từ bỏ việc kháng cự, hơi thở ấm áp của anh phả vào mặt cô, khiến cả người cô mềm nhũn có cảm giác như không xương, cũng may là có anh đang đỡ, nếu không cô sợ mình sẽ ngã mất.
“Đồng ý nhé.” Anh thì thầm vào tai cô.
Cô khẽ nghiêng mặt lại nhìn lên khuôn mặt anh, khuôn môi vẫn hoàn hảo như vậy, đôi mắt trong veo cùng hàng mi dày dặn, đẹp đến không nói thành lời.
“Em không trả lời có nghĩa là đồng ý rồi nhé.” Hứa Trạch tiếp tục thì thầm.
Giọng nói của anh rất nhẹ, từng lời từng chữ như sợi lông cào xé trái tim cô. Cả hai duy trì tư thế này rất lâu, cứ thế cho đến khi một con mèo hoang chạy đến và phá vỡ sự say đắm của anh đối với cô.
Giản Ninh đẩy anh ra rồi bỏ chạy. Nhưng cô sao chạy thoát nổi Hứa Trạch, chẳng chạy nổi hai bước cô lại bị anh bắt được.
“Em không trốn, em chỉ muốn về sớm đi ngủ thôi.” Giản Ninh bụng nghĩ một đằng miệng nói một nẻo.
“Sao mặt em đỏ thế này?” Hứa Trạch vừa nói vừa đưa tay chạm vào mặt cô: “Nóng quá.”
“Không có.” Giản Ninh vẫn cứng miệng.
“Em là của anh.” Hứa Trạch nói xong liền cúi đầu hôn tới.
Cô không thể chống lại anh, vẫn luôn là như vậy, cơ thể cô cơ bản là rất thành thật.
Hai người hôn nhau đến không thể kiểm soát, thậm chí còn quên mất cả thời gian, mọi thứ xung quanh dường như đã bị phong tỏa.
“Bớ người ta, đằng kia có người vụng trộm.” Triệu Dã và Vệ Thành Thành vừa đi vừa nói.
“Đúng là càng ngày càng tệ, đứng giữa đường hôn đi hôn lại, không thể nhịn được chút à?” Vệ Thành Thành nói với Triệu Dã: “Tôi đoán cậu con trai kia có vấn đề rồi, cái cách hôn đó, chẹp chẹp.”
“Sao tôi thấy cậu con trai đó có chút quen mắt nhỉ.” Triệu Dã dụi dụi mắt: “Có thấy giống Hứa thiếu gia không?”
“Mẹ… kiếp.” Vệ Thành Thành trợn mắt, thấp giọng nói: “Đúng thật này.”
Giản Ninh nghe thấy tiếng bước chân và tiếng nói, cô xấu hổ đẩy Hứa Trạch ra, rồi quay người bỏ chạy.
Hứa Trạch quay lại, nhìn thấy Triệu Dã và Vệ Thành Thành.
“Đêm hôm còn lang thang làm cái gì thế?” Hứa thiếu gia bị làm gián đoạn nụ hôn, rõ ràng là đang rất khó chịu.
“Người vừa rồi là em Ninh à?” Triệu Dã chạy tới, hỏi. Nói xong còn nhìn xuống quần Hứa Trạch một cách xấu xa.
“Nói nhảm.” Hứa Trạch nói.
“Cầm thú.” Vệ Thành Thành nhìn Hứa Trạch bằng ánh mắt căm thù: “Làm ô uế em Ninh của tụi tôi rồi.”
“Cầm thú.” Triệu Dã cũng phối hợp.
“Sau này không được gọi là em Ninh nữa.” Hứa Trạch nhìn hai người họ một cái, nói: “Gọi là chị dâu.”
“Chào anh cả, chào chị dâu.” Vệ Thành Thành xum xoe giúp Hứa Trạch bóp vai.
“Vệ Thành Thành, đồ phản bội.” Triệu Dã vừa nói vừa đá vào mông Vệ Thành Thành một cái.
Ba người vừa đi vừa làm loạn, ở lại khu thể dục dụng cụ trong khu biệt thự một lúc rồi mới ai về nhà nấy.
Hứa Trạch về đến nhà, anh đăng lên trang cá nhân một bức ảnh. Trong ảnh là một cặp nhẫn vàng. Ngay sau đó, bài đăng này đã khiến cả khu biệt thự và trường học nổ tung.