Ngự Hoạn - Chi Đông

Chương 68: Không sợ



Ngày Cố Ý Uyển xuất cung hôm đó, Vụ Nguyệt cùng Hạ Lan Loan cùng đi đưa tiễn, lúc gần đi, ba người đều buồn bã vô cùng, mắt ai cũng hồng.

Cố Ý Uyển mím môi cười trấn an hai người, thanh âm càng về cuối càng khàn, nàng đưa mắt nhìn sắc trời, "Ta phải đi rồi."

Vụ Nguyệt nuốt lời muốn nói xong, nàng biết tướng sĩ đã truyền tin về, Tiêu Phái sắp hồi kinh.

Nàng lau nước mắt, gật đầu không khỏi xót xa: "Hoàng tẩu đi đường cẩn thận."

Cố Ý Uyển ôn nhu vuốt ve khuôn mặt tiểu muội: "Đừng tiễn nữa, các muội cũng mau trở về đi thôi."

Ngồi lên xe ngựa, Cố Ý Uyển hạ lệnh cho cấm quân khởi hành, đội ngũ cấm quân nối đuôi dọc theo cầu Kim Thuỷ qua Đông Hoa môn rồi đi xa dần.

Cố Ý Uyển ngồi tựa vào thùng xe, rũ mắt xuất thần, nàng cảm giác xe bất chợt dừng lại, khó hiểu ngẩng đầu nhìn thì nghe thấy thanh âm nhàn nhạt bên ngoài truyền vào.

"Cung tiễn Thái tử phi."

Ngay sau đó là thanh âm của cung nữ bên cạnh nàng, "Thái tử phi, là Chưởng ấn."

Cố Ý Uyển nhíu mày, sao lại là Tạ Vụ Hành.

Nàng vén một góc rèm lên, nhìn Tạ Vụ Hành đứng sờ cằm bên ngoài.

Tạ Vụ Hành giống như là tình cờ đi qua nhìn thấy đội ngũ của nàng nên dừng lại thỉnh an, hắn nói xong cũng cười cười cất bước đi tiếp.

Cố Ý Uyển cũng buông rèm xe xuống, nhưng ngay trước khi tấm rèm hoàn toàn khép lại, nàng lại nghe thấy giọng nói của hắn.

"Bỏ trốn cũng tốt."

Cố Ý Uyển nghe thấy chữ "trốn", lồng ngực đột nhiên chấn động, hắn có ý gì?

Nét mặt nàng đề phòng nhìn xuyên cửa sổ xe liền phát hiện là Tạ Vụ Hành đang nói chuyện với thái giám bên cạnh.

"Ngươi cũng biết đấy, chúng ta chính là sợ hắn không trốn." Tạ Vụ Hành cười như không cười nói: "Bao nhiêu ánh mắt nhìn chằm chằm như vậy, chúng ta lại phải canh chừng."

Trọng Cửu tuỳ tiện đáp: "Chưởng ấn nói có lý."

Bàn tay nắm Cố Ý Uyển mép cửa sổ của Cố Ý Uyển căng chặt, Tạ Vụ Hành nói bâng quơ nhưng lại khiến nàng phải suy nghĩa, nàng nhìn về phía trước thấy xe ngựa sắp rời khỏi cung, chờ đến Hoàng lăng rồi, nàng sẽ không trở về nữa.

Tạ Vụ Hành càng đi càng cách xe ngựa xa hơn, Tiêu Phái không phải kẻ ngu dốt, nếu không phải sợ tiểu công chúa khóc, hắn cũng lười nói mấy câu này.

Chỉ là Cố Ý Uyển dường như nghe không hiểu, coi lời của hắn thành điều thừa thãi.

*

Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad @babyboo0902. Tất cả những chỗ khác đều là ăn cắp, vui lòng đọc ở trang chính chủ để cập nhật nội dung truyện nhanh và chính xác nhất.

*

Cố Ý Uyển mới đi một ngày, trong lòng Vụ Nguyệt đã buồn không tả nổi, nàng tản bộ trong Ngự Hoa viên lại bất giác đi về phía Nghi Ninh cung.

Từ xa xa nhìn lại, Vụ Nguyệt nhìn thấy trước cửa Nghi Ninh cung có một người đang đứng, là Trần Linh.

Hắn cứ yên lặng đứng đấy, nhìn cung điện đã trống rỗng không còn ai, gió cuộn lên từng cái lá khô trên mặt đất thổi đến chân hắn làm cả người hiện vẻ tiêu điều chán nản.

Vụ Nguyệt càng thêm chắc chắn, hắn nhất định là thật tâm thích hoàng tẩu.

Nàng còn đang cảm thán ở đây thì Trần Linh đã quay người rời đi, trong lòng Vụ Nguyệt rầu rĩ, cũng không đi qua nữa, nàng cứ tản bộ vô định dọc theo chân tường.

Bất tri bất giác đã tới hoa viên gần Ngọc Trạch điện, vừa lúc có thể nhìn rõ phía trước Ngọc Trạch điện.

Cửa điện bị mở ra, mấy quan viên người trước kẻ sau đi từ bên trong ra, đi đầu chính là Lại bộ Thượng thư Triệu Kinh Ngọc, mấy người phía sau thì nàng không biết, nhưng ai nấy sắc mặt đều trầm mặc khó coi.

Vụ Nguyệt biết Ngọc Trạch điện là nơi Hoàng thượng nuôi chí âm nữ tử, mà thời gian dài nàng không để ý tới, không ngờ Hoàng thượng lại triệu kiến đại thần ở chỗ này, khó trách thần sắc quan viên đều không tốt.

Đang nghĩ ngợi thì thấy một người đi ra, là Lục Bức Nghiễn.

Đồng thời bọn họ cũng nhìn thấy Vụ Nguyệt.

Ai chẳng biết vị này chính là người mà Tạ Vụ Hành từng hầu hạ bên cạnh, lại thêm thân phận của mẫu phi Vụ Nguyệt vốn đã bị người ta lên án, giờ còn dính líu đến gian hoạn, nhóm người này liền cảm thấy bọn họ chính là rắn chuột một ổ.

Cho nên thái độ Triệu Kinh Ngọc cũng không tốt lắm, chắp tay lạnh lùng nói: "Bái kiến Ngũ công chúa." Nói xong liền phẩy tay áo đi thẳng.

Những người còn lại cũng nối gót rời đi theo.

Vụ Nguyệt cũng không mấy để ý tới, ngược lại nàng nhìn thấy Lục Bức Nghiễn thì cảm giác không được tự nhiên.

Không biết Lục Bức Nghiễn cùng Triệu Kinh Ngọc nói cái gì, sau khi hắn tiễn nhóm người kia rời đi thì liền chuyển hướng về phía nàng.

Lục Bức Nghiễn mỉm cười, thần sắc như thường chào hỏi nàng: "Ngũ công chúa."

Vụ Nguyệt tận lực thả lỏng bản thân, "Lục đại nhân."

Lục Bức Nghiễn đưa mắt nhìn Thuận Ý cùng Tâm Đàn phía sau nàng, "Ta có thể nói chuyện riêng với Công chúa không?"

Thuận Ý lập tức nhướn mày, Lục Bức Nghiễn này không phải là muốn nói chuyện với Công chúa mà là muốn mạng của hắn thì đúng hơn.

"Công chúa." Thuận Ý vừa mở miệng thì nghe thấy Vụ Nguyệt nói, "Các ngươi đi ra kia chờ ta."

Thuận Ý bất đắc dĩ đành lùi lại vài bước, ánh mắt vẫn không dám thả lỏng nhìn chằm chằm hai người.

Vụ Nguyệt đối với Lục Bức Nghiễn vẫn còn có chút áy náy, nàng nghiêm túc hỏi: "Không biết Lục đại nhân muốn nói gì?"

Lục Bức Nghiễn suy nghĩ kĩ càng, mở miệng nói: "Hiện giờ Hoàng thượng tin lời gièm pha trầm mê luyện đan, bỏ bê triều chính lại để hoạn quan lộng quyền, Công chúa chắc cũng biết."

Vụ Nguyệt hơi mím môi, "Ngươi muốn nói tới Tạ Vụ Hành."

Lục Bức Nghiễn nhìn ánh mắt Vụ Nguyệt thay đổi, gật đầu khuyên giải: "Ta biết Công chúa cùng Tạ Vụ Hành từng có quá khứ là chủ tớ, hai người lại quen biết nhau từ thưở thiếu thời, nhưng con người chung quy sẽ thay đổi, một khi bị quyền lực làm mờ mắt, sẽ mất đi tâm tính ban đầu.

"Công chúa đơn thuần thiện lương, không nên tiếp xúc cùng người như vậy, để tránh liên luỵ đến bản thân."

Hiện giờ Tam hoàng tử sắp hồi kinh, tất yếu sẽ phụ tá triều chính, một khi Tạ Vụ Hành mất đi quyền lực trong tay, kết cục ắt sẽ không tốt. Lục Bức Nghiễn nói vòng vo nửa ngày, nhưng Vụ Nguyệt chỉ bắt được hai chữ trong lời hắn, liên luỵ.

Vụ Nguyệt nhìn Lục Bức Nghiễn: "Đa tạ Lục đại nhân đã nhắc nhở."

Lục Bức Nghiễn tưởng nàng nghe hiểu, như giải được mối sầu trong lòng mà gật đầu. "Ngũ công chúa."

Bất chợt có tiếng từ đằng xa gọi lại, Vụ Nguyệt nghe thấy liền quay ra nhìn, là Cao Toàn Chiếu vừa từ Ngọc Trạch Điện ra, chắc hẳn đã nhìn thấy tất cả.

Cao Toàn Chiếu cười hướng về phía Vụ Nguyệt nói: "Hoàng thượng biết Ngũ công chúa ở đây, mời Công chúa vào."

Vụ Nguyệt gật đầu: "Ta lập tức vào ngay."

Nàng quay đầu nói lời cáo từ với Lục Bức Nghiễn.

Ánh mắt Lục Bức Nghiễn vẫn thuỷ chung không dời thân ảnh nàng, thấy nàng ngoái đầu nhìn lại, trong mắt hắn bất giác lộ ra vài phần tình cảm. Hắn nhìn về phía Ngọc Trạch điện, nghĩ ngợi rồi nhẹ giọng nói thêm: "Hiện tại Hoàng thượng yêu thương Công chúa, nếu có thể, hy vọng Công chúa có thể khuyên giải vài câu."

Vụ Nguyệt khẽ gật đầu, theo Cao Toàn Chiếu đi vào Ngọc Trạch điện.

Bên trong, Nguyên Võ đế đang ngồi tựa trên giường La hán chờ Vụ Nguyệt.

Tiểu công chúa đi vào trong, khẽ nhún gối hành lễ: "Nhi thần thỉnh an Phụ hoàng."

Nguyên Võ đế nâng tay ý bảo nàng miễn lễ, trên mặt là ý cười hoà ái hỏi thăm nàng: "Trẫm thấy con nói chuyện với Lục Bức Nghiễn, quen biết từ khi nào?"

Vụ Nguyệt giải thích chi tiết: "Bẩm Phụ hoàng, trước đây nhi thần ở Tụ Hiền các cược thẻ hoa trúng Lục đại nhân, từ đó liền quen biết."

Nguyên Võ đế cũng không để ý khẽ gật đầu, ánh mắt ông ta tan rã vô thần, nếp nhăn nơi khoé mắt sâu lắng nhìn về phía Vụ Nguyệt, "Lục Bức Nghiễn xác thực tài mạo xuất chúng, nếu con thích, trẫm sẽ ban hôn để hắn làm phò mã, thế nào?"

Vụ Nguyệt lo sợ lời Nguyên Võ đế nói là sự thật, vội vàng nói: "Nhi thần cùng Lục đại nhân chỉ quen biết mà thôi, nhi thần chưa nghĩ đến chuyện gả chồng."

Nguyên Võ đế nghe vậy thì cười vang, "Được được, không gả, ở lại bên cạnh Phụ hoàng."

Vừa rồi mấy tên quan viên kia khiến ông phiền lòng không thôi, lúc này nhìn thấy bộ dạng nhu thuận yêu kiều của Vụ Nguyệt, Nguyên Võ đế chỉ cảm thấy tâm tình tốt lên bao nhiêu.

Cao Toàn Chiếu từ bên ngoài tiến vào, trên tay là nước trà cùng đan dược, "Hoàng thượng, đến giờ uống thuốc rồi ạ."

Nguyên Võ đế bảo hắn cứ để đó.

Vụ Nguyệt nhìn đan dược đặt bên cạnh ông, trong đầu nghĩ lại mấy lời Lục Bức Nghiễn vừa nói.

Nàng hiếm khi hỏi đến chuyện của Tạ Vụ Hành, nhưng không có nghĩa nàng hoàn toàn không biết gì, phái thanh lưu trong triều đồng loạt muốn đối phó hắn.

Vụ Nguyệt cắn môi một lát rồi buông ra, nhẹ giọng thúc giục: "Phụ hoàng uống đan dược đi ạ, vạn nhất uống sai canh giờ sẽ ảnh hưởng công hiệu."

Nguyên Võ đế uống đan dược xong thì cả người bắt đầu mệt mỏi, ánh mắt đục ngầu phiêu đãng không thể tập trung, hơn nữa còn nói mê, dáng vẻ của ông khiến Vụ Nguyệt không thoải mái.

Cao Toàn Chiếu nói, "Hoàng thượng muốn ngủ, Công chúa về trước đi ạ."

Vụ Nguyệt nghe vậy thì liền không ở lại lâu thêm, đứng dậy rời khỏi Ngọc Trạch điện.

***

Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad @babyboo0902. Tất cả những chỗ khác đều là ăn cắp, vui lòng đọc ở trang chính chủ để cập nhật nội dung truyện nhanh và chính xác nhất.

"Công chúa về rồi."

Vụ Nguyệt vừa đặt một chân vào cửa Chiếu Nguyệt lâu thì đã nghe thấy thanh âm lãnh đạm quen thuộc.

Nàng đưa mắt nhìn qua, dáng người cao thẳng của Tạ Vụ Hành đang đứng ở chỗ gấp khúc của hành lang.

Vụ Nguyệt thấy kỳ quái trong lòng, tự hỏi sao hắn lại ở đây, từ lúc nàng đón Vân nương nương đến Chiếu Nguyệt lâu, hai người gặp mặt ở đây sẽ không thuận tiện, nàng cũng không để hắn tuỳ ý đến nữa.

Vụ Nguyệt nghĩ vậy liền đưa mắt nhìn sang một bên, Vân nương nương như thường lệ ngồi dựa vào ghế mỹ nhân, góc độ này vừa vặn có thể nhìn thấy tẩm điện của nàng, chỉ là lúc này bà đang ôm con mèo trắng trong lòng, yêu thích vuốt ve không buông tay.

Vụ Nguyệt vốn dĩ cũng muốn đi tìm Tạ Vụ Hành, Vân nương nương lúc này đang tập trung đùa con mèo trong lòng, chắc cũng không hoài nghi.

Vì thế nàng đi qua nói với Vân Hề nhu, "Vân nương nương, con cùng với Tạ Vụ Hành có chút chuyện cần nói, lát nữa sẽ đến ngồi với người."

Tạ Vụ Hành nhìn rõ từng cử động của nàng, có lẽ tiểu công chúa muốn nói những lời mà hắn định sẽ nói với nàng.

Vân Hề Nhu đúng là đang toàn tâm toàn ý vào con mèo nhỏ trong lòng, gật đầu nói: "Đi đi."

Vụ Nguyệt nhìn về phía Tạ Vụ Hành, "Ngươi đi theo ta."

Vào trong điện, Vụ Nguyệt quay người đóng cửa lại xong kéo tay Tạ Vụ Hành đến bên cạnh bàn ngồi xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc nói: "Hôm nay ta nghe được vài chuyện."

A, chưa đánh đã khai.

Nghe được vài chuyện, là Lục Bức Nghiễn nói đi.

Tạ Vụ Hành ung dung chậm rãi hỏi: "Chuyện gì?"

Cố ý đuổi Thuận Ý cùng Tâm Đàn đi lại còn có bản lĩnh khiến tiểu công chúa lạnh mặt với hắn, con chó kia cũng không biết đã nói những lời không hay ho gì.

"Lộng quyền, độc đoán, kết bè kéo phái." Vụ Nguyệt nói không chỉ là những lời nàng nghe được từ Lục Bức Nghiễn mà còn là tất cả những gì nàng nghe được từ trước tới nay về hắn đều kể ra.

Tạ Vụ Hành không lên tiếng, thậm chí ngay cả thần sắc cũng không hề thay đổi, nhưng chỉ có hắn biết, trong lòng hắn đã hốt hoảng đến nhường nào.

Lỡ như tiểu công chúa biết bộ mặt thật của hắn, có phải nàng sẽ giống như những người khác, cảm thấy hắn độc ác hèn hạ, sau đó sẽ chán ghét hắn, sợ hãi hắn.

Tạ Vụ Hành cười nhạt nhẽo, kéo Vụ Nguyệt vào trong lòng: "Công chúa là nghe được từ miệng Lục Bức Nghiễn đúng không?"

Hiện tại công chúa của hắn lại vì lời của người khác mà chất vấn hắn.

Cũng không thể nói là người khác, hắn chưa quên lúc trước Công chúa còn suýt nữa vì Lục Bức Nghiễn mà xỏ lỗ tai, còn từng nghĩ sẽ gả cho hắn đâu.

Chỉ là bị hắn đi trước một bước lừa tới tay mà thôi.

Hiện tại, tiểu công chúa đã biết chân tướng, có phải sẽ hối hận không, dù sao thì hắn ta tướng mạo vô song, lại là trạng nguyên lang chân chính thanh liêm, cũng không giống như hắn, không từ thủ đoạn.

"Nếu ta nói đó là sự thực, Công chúa định như nào?"

Tạ Vụ Hành duy trì ý cười bên môi, chỉ cần tiểu công chúa bộc lộ một chút cảm xúc không muốn, hắn lập tức sẽ lấy đi cái đầu của Lục Bức Nghiễn, tiện thể xử lý luôn người trong lồng ngực.

Vụ Nguyệt nhìn chằm chằm dáng vẻ khẩn trương của hắn, ánh mắt dần lộ vẻ bất an, lại có chút tức giận: "Ta lúc trước đã nói chàng làm việc không thể rêu rao quá mức, hiện giờ cũng không biết có bao nhiêu người bất mãn đâu."

Tạ Vụ Hành quan sát kĩ ánh mắt nàng, hắn cho rằng tiểu công chúa sẽ sợ hãi nhưng nàng lại như vậy, vẫn bao che khuyết điểm của hắn từ đầu đến cuối.

Tạ Vụ Hành trầm mặc một lát, "Công chúa nghe mấy lời đó không sợ sao?"

Vụ Nguyệt không trực tiếp trả lời mà lại nhẹ giọng nói: "Ta lớn lên ở Trường Hàn cung, khi đó ma ma muốn ta làm kẻ vô hình trong mắt người khác, nhưng ta đều thấy được."

Nàng đã gặp qua nhiều người từ vị trí hèn mọn trèo lên trên như thế nào, đấu tranh như thế nào, vì sinh tồn mà không cần đến tôn nghiêm, ban ngày vẫn còn cao ngạo nhưng đến nửa đêm đã là cái xác trong giếng cạn, càng không cần nói đến tiền triều là bàn cờ dùng tính mạng để đánh cược, trừ thiên chi kiêu tử, ai có thể đứng ở vị trí cao ma sạch sẽ không dính chút bụi bẩn nào chứ.

Tất cả những gì Tạ Vụ Hành có hôm nay đều là hắn tranh đấu được, nàng có thể yên ổn ngồi trong Chiếu Nguyệt lâu không dính chút phong sương mưa tuyết nào cũng là nhờ hắn tranh được.

"Hơn nữa, là chàng mà~" Âm thanh ngọt nhào nhu thuận của tiểu công chúa tràn vào tai Tạ Vụ Hành, "Sao ta có thể sợ chàng được."