Tạ Vụ Hành giống như vừa bị chạm vào công tắc nào đó, lệ khí dâng tràn trong lòng ngay lập tức bị mấy chữ mềm mại của tiểu công chúa phá tan không còn một mảnh.
Vụ Nguyệt còn đang nghiêm túc nói tiếp: "Ta nghe ý tứ trong lòng Lục Bức Nghiễn, có lẽ có không ít quan viên đều đang tìm cách đối phó chàng đâu."
Vụ Nguyệt ngẩng đầu nhìn hắn, "Tạ Vụ Hành, như thế này nguy hiểm quá, đừng tranh nữa, ta để chàng làm phò mã, để ta che chở cho chàng cũng được mà."
Coi như nàng không có tiền đồ đi, nàng cũng không biết tương lai sẽ như thế nào nhưng những gì bọn họ có vốn không nhiều, không thể để mất đi được nữa.
Chi bằng cứ như mẫu phi cùng Lan ma ma kỳ vọng, bình bình an an, cái gì cũng mặc kệ.
Tạ Vụ Hành yên lặng nhìn nàng.
Có đôi khi hắn không hiểu, tiểu công chúa yếu đuối nhu nhược tựa như một cành hoa không chịu nổi mưa gió, sao lúc nào cũng muốn bảo vệ hắn, nàng nghiêm túc như vậy khiến tim hắn không kìm được mà lay động.
Chỉ là hắn không thể không tranh, chỉ có thể cố hết sức không để nàng lo lắng.
Vụ Nguyệt cảm thấy đầu vai nằng nặng, Tạ Vụ Hành chôn đầu vào xương quai xanh của nàng, nàng quay ra nhìn chỉ thấy hắn rũ mi nhắm nghiền mắt.
Hô hấp quyến luyến thổi lên da thịt nàng, tựa như tấm lụa mỏng quét qua.
Vụ Nguyệt kéo tay áo hắn: "Chàng có nghe ta không?"
"Ừm." Tạ Vụ Hành không tập trung lắm đáp lại.
Lệ khí trong tâm hắn không còn, không dám có ý nghĩ xấu xa thô bỉ nhưng vẫn cảm thấy có chút không cam tâm tình nguyện.
Tiểu công chúa của hắn tốt đẹp như vậy sao hắn có thể độc ác được.
Tạ Vụ Hành im lặng níu lưỡi, lát sau lại ẩn ý hỏi: "Công chúa cẩn thận nói ta nghe, Lục Bức Nghiễn còn nói gì nữa?"
Vụ Nguyệt hồi tưởng một chút, không phòng bị mở miệng: "Cũng không có gì, chỉ là hắn muốn ta không đi lại với chàng, e sợ ta bị liên luỵ. Thế nên ta mới suy đoán, có lẽ sẽ có người đối phó với chàng."
"Ừm..." Tạ Vụ Hành chỉ để ý nửa câu đầu tiên, "Vậy Công chúa tính thế nào?"
Vụ Nguyệt bối rối.
"Lục đại nhân xuất thân danh môn, là chính nhân quân tử, đương nhiên sẽ không thích hoạn quan a dua nịnh hót, có thủ đoạn lại gặp thời." Khi hắn nói, cánh môi khẽ mấp máy đóng mở, như có như không ngậm lấy phần da thịt trắng mịn bên gáy Vụ Nguyệt. "Thật ra, hắn nói cũng không sai, Công chúa ở cùng một chỗ với ta gánh vác quá nhiều, Công chúa đã từng nghĩ sẽ buông tay chưa."
Tạ Vụ Hành như gần như xa hôn vào cổ nàng, Vụ Nguyệt vẫn đang bận tâm lời hắn nói, tốc độ trả lời cũng chậm lại.
Mà nàng chần chừ càng lâu, động tác của Tạ Vụ Hành liền cành mạnh bạo, răng hắn thỉnh thoảng lại cọ qua da nàng, phảng phất chỉ cần có một cơ hội sẽ lập tức cắn xuống.
Lửa nóng lan theo từng kinh mạch, hô hấp của Vụ Nguyệt hơi loạn, cố gắng điều chỉnh hơi thở, trấn an hắn: "... Đương nhiên là không rồi."
Lời này Tạ Vụ Hành thích nghe, nhưng lại khiến hắn không có cơ hội cắn nàng.
Đầu lưỡi hắn liếm qua hàm răng, tựa như trấn an chính mình, ánh mắt thâm thuý nhìn chằm chằm vành tai non nớt của Vụ Nguyệt, đáy mắt tràn đầy sự si mê.
Thật sự rất muốn cắn.
Nhưng hắn không thể.
Tại sao lại không thể chứ?!
"Lần trước Công chúa còn vì Lục Bức Nghiễn mà xỏ lỗ tai."
Nói xong hắn lập tức ngậm lấy vành tai nàng lại còn ác ý dùng răng day qua day lại, tâm ma như bị mất khống chế, hoành hành chiếm lĩnh lý trí hắn.
Cơn đau thình lình đến làm Vụ Nguyệt không quen, nàng sợ hãi rụt cổ lại giải thích: "Không phải mà~"
"Là bị ta ngăn lại." Thanh âm Tạ Vụ Hành khàn khàn.
Hắn cố tình gây sự, hôn cũng rất mạnh.
Vành tai nàng bị ngậm mút sưng huyết nóng lên, cảm giác ẩm ướt cùng tiếng nước bọt không ngừng truyền vào tai nàng, khiến thân thể nàng cũng bị kéo theo mà không ngừng tăng nhiệt, cảm giác khô nóng khiến tiểu công chúa không nhịn được khẽ hé môi, phun ra từng tiếng ngân nga run rẩy vì sợ hãi.
Vụ Nguyệt suýt nữa thì đánh mất lý trí, nghe thấy thanh âm đáng xấu hổ bản thân phát ra nàng liền vội vàng ngậm chặt miệng, khó hiểu nói: "Lần trước không phải ta đã giải thích rồi sao, lúc đó người ta nghĩ đến là chàng mà..."
Tạ Vụ Hành cảm giác tiểu công chúa sắp bị trêu chọc đến mức nóng nảy mới khắc chế lại, cực kì tiếc nuối mà buông lỏng.
"Đúng... Công chúa có nói." Tạ Vụ Hành khe khẽ liếm qua vành tai hồng hào lại có ánh nước của nàng giống như đang đùa bỡn.
Vụ Nguyệt giống như đã bình tĩnh lại nhưng con mắt ẩm ướt lại lộ ra vẻ bất lực, nàng có cảm giác hắn nhẹ nhàng như vậy khiến nàng sinh ra cảm giác không đủ còn thấy lo lắng.
Hô hấp như có như không thổi qua, ngẫu nhiên thấm qua da thịt nhưng không đủ chạm vào kinh mạch, ngược lại còn trêu chọc trái tim nàng hỗn loạn, khiến nàng muốn thân cận hơn, muốn quấn chặt lấy người trước mặt.
Nhưng ý nghĩ này cũng đủ làm Vụ Nguyệt thấy xấu hổ, sao nàng có thể mở miệng được chứ, Tạ Vụ Hành không tiếp tục thì thôi nhưng hắn lại cứ như mèo cào, cảm giác ngứa ngáy khiến nàng cực kì khó chịu.
Vụ Nguyệt cuộn tròn ngón tay, cắn cánh môi, con ngươi như phủ một tầng sương mỏng, nhịn không nổi nhớ lại mỗi lần hắn khống chế mình.
"Tạ Vụ Hành..."
Âm thanh nhỏ nhẹ phát ra từ cổ họng như một phép thử.
Tạ Vụ Hành mở mắt, "Ừm?"
Đôi mắt sũng nước của tiểu công chúa khẽ chớp động mất cái, nàng ấp úng nói: "Chàng có sợ... có một ngày... ta thật sự thích người khác..."
Tạ Vụ Hành nhìn Vụ Nguyệt không chớp mắt, ánh mắt nàng thấm nước khẽ chớp, đuôi mắt đỏ ửng càng làm lộ ra vẻ yêu kiều.
"Công chúa vừa nói cái gì?" Âm thanh âm trầm mang theo khí thế bức người.
Vành tai sưng đỏ cùng gò má tuyết trắng lập tức bị hắn ngậm vào miệng, hơi thở nồng đậm nóng nảy, truyền thẳng vào tim Vụ Nguyệt, dọc theo làn da cũng là từng trận tê dại khiến nàng không nhịn được mà thở ra.
Vụ Nguyệt siết chặt ngón tay đang run rẩy, từ cánh môi truyền ra từng hơi thở vụn vặt, con ngươi cũng dần ẩm ướt, nàng phát hiện ra bản thân mình rất mâu thuẫn, vừa không nhận nổi sự hung hãn của hắn lại vừa muốn bị vây nhốt thật chặt.
Ánh mắt u tối của Tạ Vụ Hành từ đầu đến cuối vẫn khoá chặt Vụ Nguyệt, hắn hôn càng ngày càng thô lỗ, vành tai nàng đã sớm trở nên trắng bệch. Càng không cần nói tiểu công chúa vốn mẫn cảm đã run rẩy đến mức nào.
Vụ Nguyệt cắn chặt cánh môi, nhưng cằm lại bị hắn nắm chặt, ngón trỏ trực tiếp tiến vào trong thăm hỏi cái lưỡi của nàng.
Hai gò má tuyết trắng bị nắm chặt lộ rõ dấu tay, miệng thì mở lớn, cái lưỡi non mềm không có chỗ trốn bị hắn trêu chọc, Tạ Vụ Hành nhìn chằm chằm hình ảnh ẩm ướt trước mắt.
Ngón tay hắn bị bao quanh bởi khoang miệng ẩm ướt của nàng, thấm vào từng huyết mạch khiến hơi thở hắn hỗn loạn.
Tim Vụ Nguyệt đập mạnh, nàng thậm chí không dám mở mắt nhìn Tạ Vụ Hành, bộ dáng xấu hổ đều bị hắn thu hết vào trong mắt.
Vụ Nguyệt vừa nghĩ vậy liền chịu không nổi, cũng không dám thử hắn nữa, đầu lưỡi khẽ đẩy tay hắn ra, hô hấp vỡ vụn: "Ta... ta không thích người khác..."
Tạ Vụ Hành chỉ ừ một tiếng nhưng không hề có ý định dừng lại.
"Tạ Vụ Hành..." Âm thanh run rẩy có chút đáng thương.
Tạ Vụ Hành đáp: "Ta nghe thấy rồi."
Con ngươi ướt sũng của Vụ Nguyệt lộ ra vẻ mê man, nghe thấy rồi sao còn không dừng lại.
Tạ Vụ Hành giống như biết nàng nghĩ gì, "Không phải Công chúa thích sao, nô tài đang làm theo đây."
"Công chúa chỉ cần nói, muốn hôn, hôn sâu một chút, muốn thân mật thêm chút nữa, nô tài đều nghe theo."
Nghe hắn không nhanh không chậm nói từng chữ, đôi mắt Vụ Nguyệt liền lộ vẻ hỗn loạn, khiếp sợ cùng xấu hổ nói không nên lời.
Hồi lâu sai, nàng mới trúc trắc nói: "Ta... không... không thích..."
"Nói dối." Tạ Vụ Hành phát hiện ra điều này khiến hắn hưng phấn vô cùng.
Tiểu công chúa mỗi lần thân mật với hắn đều khóc sướt mướt, hắn tưởng là nàng sợ hãi, hoá ra thân thể non nớt này từ lâu đã giống như hắn, khát khao, chẳng qua chỉ là nàng còn e lệ xấu hổ.
"Không phải!" Xấu hổ khi bị nhìn thấu, Vụ Nguyệt liền cáu kỉnh, đẩy tay Tạ Vụ Hành ra, đôi mắt ngập nước vừa thẹn vừa giận trừng hắn: "Ta không phải người ngỏ nhưng nghiện nặng!"
Ánh mắt Tạ Vụ Hành khẽ lay động, lần trước hắn nói câu này không ngờ Công chúa vẫn nhớ.
Vụ Nguyệt nghĩ kĩ rồi, nếu Tạ Vụ Hành còn dám chọc thủng nguỵ trang của nàng, nàng sẽ cắn hắn.
Tiểu công chúa hung dữ nhưng không hề có sức uy hiếp, tim Tạ Vụ Hành mềm nhũn, sủng nịnh gật đầu: "Ừm, là nô tài nghiện nặng."
Vụ Nguyệt cũng mặc kệ có xấu hổ hay không, có ỷ thể hiếp người hay thông, gật đầu đồng tình.
Tạ Vụ Hành nhìn nàng gật đầu, ý cười trên mặt lại càng sâu. Dù sao trước hắn còn muốn thu liễm lại nhưng hiện tại thì không cần kiêng nể gì cả.
"Là nô tài, dù có thế nào cũng không giải được vọng niệm, chỉ muốn càng ngày càng nhiều hơn, hận không thể để lại dấu vết của ta trên người Công chúa, từ trong ra ngoài đều thuộc về nô tài." Tạ Vụ Hành nói, thẳng thắn bộc lộ lòng tham không dáy, "Cho nên mới muốn hôn sâu một chút, lại một chút nữa."
Hắn nói được thì cũng làm được, ngay lập tức bắt lấy môi lưỡi Vụ Nguyệt hung bạo càn quấy.
Vừa hôn vừa nói nốt khiến Vụ Nguyệt run rẩy không ngừng: "Cho dù có nuốt nước bọt của Công chúa sợ là vẫn không đủ, tốt nhất là ngay cả hô hấp, huyết mạch cũng không thể tách ra, phải hoà vào làm một, không còn cách nào ngoài phá thân tiến vào trong nàng."
Mấy chữ cuối cùng kia khiến toàn thân Vụ Nguyệt từ sợi tóc đến đầu ngón chân, không có chỗ nào nhịn được mà không run lên, nàng không tự chủ mà bị lời nói của hắn dẫn dắt, nhớ lại đêm sinh thần đó, hắn dùng lưỡi tiến vào trong nàng.
Vụ Nguyệt cuống quýt muốn ngừng lại không nghĩ nữa nhưng đã muộn, vừa nghĩ đến thì thân thể nàng đã có cảm giác, đoá hoa nhỏ nhắn co quắp.
Vụ Nguyệt nhắm chặt mắt, hàng lông mi như cánh bướm đập loạn, cố gắng kìm nén cảm giác khác thường trong mình như không thể.
Con ngươi sâu thẳm của Tạ Vụ Hành nhìn chăm chú như thể cực kì hiểu rõ nàng.
A, tiểu công chúa của hắn đang nhớ tới đêm đó sao.
Tạ Vụ Hành ảo tưởng, sẽ có một ngày, chính miệng tiểu công chúa sẽ cầu hắn ăn nàng.
Hắn chỉ sợ sẽ điên mất. Từng mạch máu trong cơ thể hắn đều đập mạnh như đồng tình với suy nghĩ ấy, nhất định sẽ có một ngày.
Tạ Vụ Hành kìm nén tâm ma, "Công chúa lại cho nô tài nếm được không?"
Vụ Nguyệt hoảng sợ mở bừng mắt, bật thốt lên: "Vân nương nương còn đang ở ngoài."
Đáp lại nàng là tiếng cười khẽ của hắn, hai má nàng lập tức nóng lên, nàng thế mà lại không nghĩ đến việc cự tuyệt hắn trước tiên.
Tạ Vụ Hành nhìn gương mặt tiểu công chúa nhỏ nhắn vì e lệ mà đỏ lên, thật sự là xinh đẹp động lòng người, "Vân phi đang chơi với mèo, không rảnh để ý đến chúng ta."
Vụ Nguyệt mờ mịt bắt được một suy nghĩa, nàng giật mình hiểu ra, bảo sao Tạ Vụ Hành lại mang mèo tới, là để chuyển đi sự chú ý của Vân nương nương.
Đúng là đáng ghét, hơn nữa vừa rồi hắn còn cười nàng, càng đáng ghét hơn.
Vụ Nguyệt thẹn quá hoá giận giận chó đánh mèo lên đầu hắn, không khách khí đưa tay đẩy miệng hắn ra, "Đừng có mơ."
Tạ Vụ Hành khẽ cắn lấy phần thịt mềm trong lòng bàn tay nàng, tiểu công chúa ngay lập tức lộ ra dáng vẻ uỷ khuất, nước mắt lưng tròng.
Tạ Vụ Hành vừa định ôm lấy eo nàng thì nhạy bén nghe được tiếng mèo kêu khe khẽ đang đến gần.
Là Vân Hề Nhu đi về phía này.
Hứng thú lập tức bị quét sạch, dù không vui Tạ Vụ Hành cũng chỉ có thể buông ra, dùng đầu lưỡi khẽ liếm qua lòng bàn tay nàng, dỗ dành nói: "Được, không mơ nữa."
*
Ngày hôm sau chính là ngày Tiêu Phái vào cung, nhưng Vụ Nguyệt chờ mãi mà không nghe thấy tin hắn hồi cung.
Mắt thấy mặt trời đã xuống quá nửa, trong lòng nàng càng thêm bất an.
Một bên khác, đội ngũ đi Hoàng Lăng đã đến quận huyện phụ cận, người ngựa nghỉ chân đứng bên ngoài trạm dịch, vệ binh đi đầu quay người về phía xe ngựa, chắp tay nói: "Thỉnh Thái tử phi vào trạm dịch nghỉ ngơi trước, sau khi đội ngũ chỉnh đốn xong sẽ lập tức xuất phát ạ."
Cố Ý Uyển được cung nữ đỡ vào trạm dịch, ăn uống đơn giản xong liền chuẩn bị khởi hành.
Cố Ý Uyển khom người lên xe ngựa, bỗng nhiên nhìn lướt qua mặt mũi của thị vệ đánh xe, trong lòng nàng nổi lên nghi hoặc, trước đây không phải người này.
"Người lúc trước đâu?" Cố Ý Uyển hỏi.
Thị vệ trả lời: "Bẩm Thái tử phi, hắn vừa rồi ăn linh tinh nên đau bụng còn chưa quay lại, Thống lĩnh sợ trì hoãn thời gian nên để hắn ở lại, sau khi khoẻ sẽ đuổi theo sau."
Cố Ý Uyển nhìn hắn hồi lâu rồi gật đầu đi vào xe ngựa.
Theo tiếng roi ngựa vung lên, xe lộc cộc lăn bánh về phía trước, Cố Ý Uyển ngồi tựa vào thành xe, không biết làm sao, trong lòng vẫn có cảm giác không yên.
Thời gian trôi qua, đoàn người đi đến giữa triền núi, bốn phía đều an tĩnh bất chợt vang vọng tiếng ngựa hí.
"NGỰA BỊ HOẢNG SỢ RỒI!"
"MAU DẮT NGỰA LẠI!"
Vó ngựa hỗn loạn giẫm đạp về phía trước xen cùng tiếng hét kinh hoảng của người, khiến xe ngựa của Cố Ý Uyển cũng lay động kịch liệt.
Nếu ngựa bị hoảng sợ thì một hai con là nhiều, tại sao tất cả ngựa đều mất khống chế như vậy.
Cố Ý Uyển vốn đã bất an suốt chặng đường giờ phút này lập tức bùng nổ, nàng cố gắng đỡ vách xe để ổn định thân thể, trên mặt đã trắng bệch không còn huyết sắc.
Nàng hít sâu một hơi, định bụng xuống khỏi xe nhưng phát hiện toàn thân không còn sức lực nào, dù cố gắng động đậy tay chân cũng chỉ có thể bất lực ngã trở về chỗ.
Mà thời khắc này, xe ngựa mất khống chế bị ngựa lôi về phía trước.
"THÁI TỬ PHI!"
"Mau đuổi theo! Ngăn xe ngựa lại!"
Âm thanh của binh lính cùng cung nữ dần bị bỏ lại đằng sau, xe ngựa chạy càng lúc càng nhanh, tiếng gió rít đập vào thùng xe khiến Cố Ý Uyển ù tai.
Nàng nhìn xuyên qua tấm rèm vải phía trước thì phát hiện, tên cấm quân phía trước không những không kéo cương mà còn đang không ngừng quất roi giục ngựa chjay nhanh.
"DỪNG LẠI! MAU DỪNG LẠI!" Cố Ý Uyển ra sức hô to.
Đối phương không hề đáp lại, ngay cả đầu cũng không quay lại lần nào, Cố Ý Uyển cảm giác trời đấy xoay chuyển, trong lòng là sự tuyệt vọng không ngừng dâng lên.
Không biết qua bao lâu, xe ngựa chạy điên cuồng mới dần dừng lại, nhưng bên ngoài gió lớn vẫn không ngừng thổi.
Hô hấp nàng suy yếu, thân thể xụi lơ tựa vào một bên thùng xe nhìn ra bên ngoài, bên ngoài là vách núi cùng vực sâu không thấy đáy.
Trái tim hoảng sợ đập loạn, nàng trốn không thoát rồi.
"Điện hạ!"
Ngoài xe ngựa bất chợt truyền đến âm thanh, khiến hy vọng mong manh của Cố Ý Uyển lập tức chìm vào khoảng không.
Toàn thân hắn che mất ánh sáng bên ngoài không nhìn rõ dung mạo, thân ảnh cao lớn khí thế bức người khiến Cố Ý Uyển cảm thấy toàn thân lạnh lẽo như rơi vào hầm băng.
Âm thanh không lộ rõ vui buồn đập vào tai nàng, "Uyển Uyển..."
Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad @babyboo0902. Tất cả những chỗ khác đều là ăn cắp, vui lòng đọc ở trang chính chủ để cập nhật nội dung truyện nhanh và chính xác nhất.