Chương 31
Đôi mắt to tròn của nó trợn trừng như cái chuông đồng. Thậm chí nó còn vui tới nỗi quật đuôi rắn.
Điều này đêu có thể hiểu được, dù sao nó tu luyện nhiều năm như thế khó khăn lắm mới tới được lúc hóa rồng. Đây là lúc thay đổi vận mệnh của nó.
“Mi đừng gấp, chờ ta sắp xếp xong xuôi thì sẽ giúp ngươi phong chính.” Tôi không nói với nó rằng bây giờ còn chưa thể giúp nó hóa rồng. Một khi nó nghe được tin xấu này thì sẽ như bóng xì hơi, tu vi giảm mạnh, cố gắng mấy trăm năm cuối cùng thất bại trong gang tấc.
Nó gật đầu với tôi fôỉ nằm sắp xuống. Tôi có thể nhìn thấy đầu nó có hai cái bao, đây là do tu vi đã tới mức hóa rồng nên mới xuất hiện.
Tòi lấy hai tấm bùa ra, chúng được tôi chuẩn bị từ lúc còn ở trong tiệm.
Một tấm thì vẽ sông nước cuồn cuộn.
Tấm còn lại vẽ biển với sóng mãnh liệt.
Tôi đặt haỉ tấm bùa xuống hai bên người rắn xanh sau đó lại dựng một cây cầu giây, đặt ngang sông biển.
“Bắt đầu đi.” Sau khi chuẩn bị kỹ càng thì
tôi nói với rắn ranh.
Linh trí của nó đã rất cao rồi, nó có thể nghe hiểu ý của tôi.
Nó thè lưỡi ra, sau đó uốn cơ thể lên, cơ thể của nó càng ngày càng nhỏ. Mấy giây trôi qua nó đã biến nhỏ thành một con rắn xanh dài bằng cây đũa, nhưng trên đầu nó đã mọc sừng thú, nhìn thoáng qua rất giống một con rồng nhỏ.
Nó nhảy lên cây cầu giấy rồi từ từ bò về phía trước.
Đây là trình tự phong chính của lỉnh xà. Dưới tình huống bình thường, khi linh xà tới cảnh giới hóa rồng sẽ chọn một cây cầu lớn, sau đó đi qua cầu giống như người vậy. Nhất định phải đi trên cầu, không thể đi dưới cầu, một khi nó đi dưới cầu thì mang ý nghĩa nó cũng sẽ bị người dẫm dưới chân. Tu vi của nó sẽ giảm mạnh, bỏ lỡ cơ hội hóa rồng.
Bò một lúc rồi đột nhiên nó đứng thẳng dậy như muốn bay lên mà nhìn tôi với vẻ kích động.
“Cậu thấy tôi giống rắn hay giống rồng?” Nó nói tiếng người rồi hỏi tôi.
Một khi tôi nói nó là rắn xanh thì mang ý
nghĩa là nó đã lấy phong thất bại, mãi mãi sẽ là một con rắn nhỏ, tu vi mấy trăm năm của nó cũng sẽ bị mất hết. Đây là lý do tại sao rất nhiều linh xà tình nguyện làm một con xà tinh có tu vỉ làm hại nhân gian cũng không muốn hóa rồng. Trừ khi chúng gặp được người có đạo hạnh, chứ người bình thường sẽ không nói chúng giống rồng.
Nhưng tôi thật sự không đành lòng bảo nó giống rắn. Nhìn sừng thú của nó thì nó đã có tướng rồng rồi, nóỉ rõ nó chưa từng làm việc xấu, vẫn luôn là một con rắn hiền lành. Muốn trách chỉ có thể trách nó chọn sai chỗ tu hành. Núi Kinh Long là nơi long khí vô cùng thịnh vượng, chín con rồng kia sẽ không cho phép nó tồn tại.
Tôi nhìn nó: “Ta thấy mi không giống rắn cũng không giống rồng.”
Nó sửng sốt một chút, cùng hung hăng trợn mắt nhìn tôi, sau đó nhìn về phía “biển” ở bên phải cơ thể, một mực ám chỉ tòi cho nó xuống biển để hóa rồng, cử chỉ, thần thái kia không khác so gì con người cả.
Tôi lắc đầu, nói: “Nhập sông là giao, xuống biến thành rồng, nhưng ta thấy mi không vào được sông cũng không xuống được biển.
Tôi vừa nói xong, trong cặp mắt của con rắn xanh kia xẹt qua bảy phần không hiểu, hai điểm cầu xin, một chút phẫn nộ.
Nó cho là tôi đang trêu đùa nó, làm hỏng chuyện tốt của nó.
Nhưng nó cũng không dám đối phó tôi, nó đang xin phong, cái gì cũng phải nghe lời tôi, huống chi chúng tôi còn có gia hạn khế ước.
Nhìn ánh mắt cầu khẩn của nó, tôi có chút hung ác, tiếp tục nói: “Sông lớn biển rộng không thuộc về mi, mi mau nhìn xem đó là cái gì?”