Ngự Pháp Trừ Tà: Thần Thông Đạo Sĩ

Chương 32



Chương 32

NÓ đột nhiên phản ứng lại, trong mắt xẹt qua một tia oán hận.

Nhưng đã không kịp rồi, không có chỗ quay đầu, đây chính là cái giá phải trả cho việc xỉn phong.

Chỉ thấy con rắn xenh vốn đã co lại thành đôỉ đũa, lại lẫn nữa co rụt cơ thể lại, chạy về phía con búp bê pha lê.

Tôi vừa sải bước ra Long Môn, cầm con búp bê lên.

Lúc này con rắn nhỏ đã hoàn toàn bị trói buộc bên trong con búp bê, mà trên nó cũng không là rắn, đầu có sừng, miệng có râu rồng, thân có vảy rồng, bất thình hình hóa thành một con thanh long nhỏ.


Nhưng mặc dù nó đã hóa rồng thành công, nhưng vẫn không cảm kích tôi chút nào, ánh mắt oán hận kia nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống tôi vậy, bởi vì cho dù đã hành rồng nhỏ, lại bị cầm tù, ít nhất phải tù trăm năm, còn không bằng làm một con rắn lớn sống cho vui.

Tôi lập tức cầm búp bê đặt xuống núi Kim Long, sau đó mới nói với nó: “Thanh long nhỏ, mi đừng nhìn ta như vậy, không phải ta muốn

hại mi, thật ra ta đang giúp mi. Mi si ra trên núi Kim Long, trên núi có bao nhiêu con rồng mi không biết sao? Chín là số cực hạn, nếu ta cho mi xin phong thành công, mỉ hoa thành Chân Long, hôm nay mỉ bay lên trời càng sẽ làm lúc mỉ chết!1′

Ánh mắt oán hận của nó tiêu tán một chút, tôi lại tiếp tục nói: “Mặc dù không thể giúp mi hóa thành Chân Long, nhưng trốn trong thân con búp bê này cũng coi như giúp mi tránh một kiếp. Bây giờ mi chỉ là một con rồng nhỏ, nhưng tu vỉ vẫn còn, chỉ cần mỉ đi theo ta khổ tâm tu luyện, ngày khác ngươi tất phá xác mà ra, bay lượn trên trời cao đất dày.”

Nghe tôi nói, cuối cùng nó cũng bình tĩnh lại, linh trí của nó vốn không thấp, cộng thêm bây giờ đã hóa thành rồng nhỏ, lại càng thông minh, nhanh chóng nghe ra tôi không có nói láo, thực sự cho nó qua được một kiếp.

Nó ở trong con búp bế lúc lắc cái đầu nhỏ, trông rất đáng yêu, phải biết rằng đây chính là Chân Long trong truyền thuyết, cũng là sự tồn tạỉ cực kỳ hỉ hữu, không ngờ lại thành vật cưng của tôi, đúng là tạo hóa trêu ngươi.

“Sau này gọỉ mỉ là bé Thanh nhé, ta sẽ dốc toàn lực giúp mi tu hành. Nhưng mà mi cũng phải giúp ta, bên trong con búp bê này có con

quỷ nhỏ, trước tiên mi chặn nó lại, đừng để nó làm phiền ta, cũng không cho phép nó truyền lại tình hình của ta cho chủ nhân của nó.” Tôi lại nói lần nữa.

Thanh Long nhỏ gật đầu, nó nhanh chóng há miệng phát ra một tiếng rồng ngâm, mặc dù tên quỷ nhỏ kia là hung thần, nhưng đã được thấy qua Chân Long bao giờ, cho nên bị dọa đến cuộn mình, không dám làm một hành động nhỏ.

Tôi khẽ cười một tiếng, vô tình cắm liễu liễu lại xanh, coi như giúp tôi giải quyết một trận phiền toái.

Trở lại trong cửa tiệm, không có tên quỷ nhỏ quấy rầy, tôi an tâm ngủ một giấc.

Sáng sớm hôm sau, tôi liền chạy tới nhà họ Diệp.


Diệp Huy Tùng ra ngoài đi làm, Hứa Thanh Vân và Diệp Điền Tĩnh đang tập thể dục buổi sáng.

Nhìn thấy tôi tới, Hứa Thanh Vân ngược lại rất nhiệt tình, lập tức vẫy tay với tôi, nói: “Hoàng Kim tới rồi à, ăn sáng chưa?”

Nhìn dáng vẻ bà ấy cũng không chán ghét gì tôi, không có giống Diệp Huy Tùng ra vẻ trịnh

thượng, giả vờ xa cách, còn cho tôi cảm giác là một người phụ nữ dịu dàng chăm lo cho gia đình.

Tôi cười, lễ phép nói: “Đã ăn rồi ạ, hôm qua chú Diệp tới tìm cháu, nói đồng ý hôn sự của cháu và Điền Tĩnh, cho nên hôm nay cháu tới nhà, cần chuẩn bì gì, cháu sẽ chuẩn bị sớm một chút.”

Hứa Thanh Vân dịu dàng cười một tiếng, quyến rũ vô cùng: “Hoàng Kim à, đừng khách sáo, về sau chúng ta chính là người một nhà rồi. Cháu không cần vì Điền Tĩnh là tiểu thư đài các gì, mà bó tay bó chân, chỉ cần cháu đối xử tốt với nó là được rồi. Còn cả Huy Tùng, cho dù ông ấy có chướng mắt cháu thì cháu cũng đừng để ý, cháu còn trẻ, chỉ cần tiến lên thì tất cả đều ổn. Với cả, nhà họ Diệp của dì gia sản lớn, làm con rể nhà họ Diệp cái gì cũng có, cháu không cần thấy có áp lực.”

Hứa Thanh Vân tận tình khuyên bảo, mặc dù trong lời nói không coi tôi thành người trẻ tuổi ưu tú gì, nhưng giọng điệu không khó chịu như Diệp Huy Tùng.

Tôi cườỉ nói: “Cảm ơn dì quan tâm, cháu sẽ cố gắng đối xử tốt với Điền Tĩnh. Đúng rồỉ, sáng nay cháu có xem camera giám sát ở cửa hàng, nhìn thấy chiều qua hình như dì có tới, sao lại

không vào cửa hàng ngồi một chút?”

Tôi không có trực tiếp hỏi bà ấy chuyện hộp quà, chỉ nói bóng nói gió.

Hứa Thanh Vân trợn to mắt, khó hiểu nói: “Hả? Chiều hôm qua? Chiều hôm qua dì không có đi ra ngoài, vẫn ở nhà tập yoga mà.”