Ngư Sủng Trong Lòng Bàn Tay Bạo Quân Tàn Tật

Chương 108



Lý Ngư sờ đầu Đại Bảo, cũng không đánh mông Nhị Bảo Tam Bảo.

Lý Ngư đặt ba bộ “móng vuốt” nhỏ chồng lên nhau rồi dạy các bé: “Các con là huynh đệ ruột, phải yêu thương đùm bọc lẫn nhau, không được tự nội chiến. Nếu như huynh đệ con có thứ đồ gì tốt thì con phải mừng cho họ, chứ không được giành lấy. Bởi vì… ——”

Lý Ngư chợt sững người, cậu ý thức được bản thân đang nói cái gì, bất an nhìn về phía Cảnh Vương.

Có thể dạy bọn nhỏ như thế được không? Dù sao thì các bé cũng là con cháu hoàng gia……

Nhưng các bé cũng là do cậu sinh, cậu không dạy thì ai dạy chứ!

Cảnh Vương gật nhẹ với Lý Ngư, ý bảo Lý Ngư tiếp tục.

Lý Ngư được khích lệ, cười nói nốt câu còn đang nói dở: “…… Bởi vì, là của con thì cuối cùng nó vẫn sẽ là của con thôi, không phải của con thì dù có cướp được cũng chẳng thể giữ lấy.”

Đại Bảo nhìn hổ bông như đang suy nghĩ điều cái gì. Nhị Bảo, Tam Bảo cũng không vội vàng ném nồi cho đối phương mà tinh nghịch nhìn nhau rồi tự mình mang mông đến trước mặt cá cha, nguyện ý bị cá cha đánh.

Lý Ngư liền bảo các bé lúc trước cởi cho nhau như nào thì bây giờ giúp nhau mặc như thế đấy.

Đại Bảo suy nghĩ cẩn thận rồi hì hục lấy cây bút lông được gia gia đưa mà bé yêu thích nhất, đặt ở bên cạnh Tứ Bảo đang ngủ, học dáng vẻ của cá cha, sờ sờ đầu Tứ Bảo.

Nhị Bảo và Tam Bảo ngồi với nhau, muốn thử ghét con hổ bông đã hỏng lại với nhau.

Nhưng con hổ bông kia gần như bị rách toạc rồi,  đã không thể ghép nó lại được nữa.

Nhị Bảo và Tam Bảo cũng nhận ra, chán nản cúi đầu. Vương Hỉ nhận ra ý của Cảnh Vương qua ánh mắt, ông ôm mấy món đồ chơi lại gần,   Vương Hỉ luôn mang theo vài món đồ chơi của nhóm chủ tử bên mình trong đó có vịt bông Nhị Bảo thích nhất và trống bỏi Tam Bảo thích nhất.

Nhị Bảo, Tam Bảo học theo Đại Bảo, cũng đặt vịt bông và trống bỏi trước mặt Tứ Bảo.

Khi Tứ Bảo tỉnh lại, hai mắt bé sáng lên. Các ca ca vây quanh bé ngồi thành một vòng, còn bày rất nhiều đồ vật trước mặt bé, thấy bé tỉnh dậy thì sôi nổi lại hôn bé.

Tứ Bảo thích hôn hôn lập tức quên luôn hổ bông, bé và các ca ca cùng nhau chơi đồ chơi, chơi hôn hôn.

Lý Ngư thành công hóa giải một hồi ân oán nho nhỏ giữa bọn nhỏ, rồi sau đó chính cậu cũng gần như quên luôn.

Cảnh Vương vẫn luôn nghe cậu dạy cá con. Cá Nhỏ có rất nhiều quan điểm và ý kiến thẳng thắn mà trước giờ Cảnh Vương chưa từng nghe, phu tử và đại học sĩ cũng sẽ không dạy như vậy. Hắn biết trong hoàng cung huynh hữu đệ cung chỉ là bề ngoài, chỉ là khi nhóm cá con hòa thuận lại như ban đầu thì hắn lại cảm thấy đây vốn nên như thế.

Lúc này bên ngoài điện hiện lên một vạt áo màu vàng sáng, Vương Hỉ đứng cách của điện không xa phát hiện ra nên vội vàng nháy mắt với Cảnh Vương.

Vương Hỉ sợ Vương phi không cẩn thận nói gì đó phạm huý, muốn tiến lên ngăn lại.

Cảnh Vương lắc đầu, không cho Vương Hỉ đi, hắn thích nghe Cá Nhỏ giảng đạo lý, hắn không cảm thấy có vấn đề gì.

Ngoài điện, đương nhiên Hoàng đế hoàng đế tất nhiên cũng đã nghe hết những gì Lý Ngư nói rồi. Từ xưa đến nay, Hoàng đế đều thích nghe lén. Hoàng đế vốn muốn đến nghe phu phu Cảnh Vương nói gì trước linh cữu Hiếu Tuệ hoàng hậu nên mới trộm theo sau, ai ngờ ngoài ý muốn lại thấy được Vương phi dạy con. Hoàng đế không tán đồng lắm với lời nói của Lý Ngư, cười mắng một câu: “Hồ ngôn loạn ngữ”, nhưng thật ra ông vẫn ở lại nhìn bọn nhỏ nô đùa một lúc lâu.

La tổng quản làm bạn ở bên, nhịn không được oán thầm, tuy nói là nói bậy nhưng sao Hoàng thượng lại nghe hăng say hơn bất kỳ lúc nào vậy?

Cảnh Vương đợi đến khi Hoàng đế rời đi mới bước tới, Lý Ngư không hề biết mình đã vượt mặt Hoàng đế.

Cảnh Vương cũng cười xoa xoa đầu cậu.

Lý Ngư: “……”

Đại Bảo Nhị Bảo Tam Bảo Tứ Bảo chụm lại và giao tiếp bằng ngôn ngữ trẻ em, hóa ra cá cha cũng thích được xoa đầu à!

Cá cha đỏ bừng mặt khi làm trò trước mặt nhóm cá con.

“Đúng rồi, điện hạ!” Lý Ngư lật con hổ bông lại, chỉ vào mặt thêu chữ rồi đưa cho Cảnh Vương và Vương Hỉ xem.

Vương Hỉ nhìn đi nhìn lại mấy lần, lại sờ sờ, rồi khẳng định: “Đây là quy củ của Trường Xuân Cung, những thứ mà cung nhân làm đều phải để kí hiệu ở ch.ỗ kín…… Nhưng Bồ Liễu bên trên …… Thứ cho lão nô nói thẳng, lão nô chưa từng nghe qua. Nhưng mà Vương phi yên tâm, ký hiệu này hơn phân nửa là tên người. Lão nô sẽ đi tra danh sách cung nhân trước kia của Trường Xuân Cung hẳn là có thể biết rồi.”

Lý Ngư vội vàng cảm tạ, cũng không biết lần này có tiến triển hay không, mà không biết tiến triển lần này có liên quan gì đến cái bí mật mà cậu nhớ thương không?

Vương Hỉ sai một người hầu đi lấy sách. Không lâu sau người hầu về báo, vốn là sau khi Hiếu Tuệ hoàng hậu qua đời, Trường Xuân cung từng bị thất lạc đồ đạc, không khéo trong đó có một quyển danh sách. Vương Hỉ mang phần còn lại đi tìm nhưng không tìm được Bồ Liễu.

Vương Hỉ biết đây là thói quen đổ lỗi trong cung, những thứ không thấy thì bảo là đánh mất. Vương Hỉ đang muốn mắng chửi thì Lý Ngư vội nói: “Ta chỉ tò mò con hổ bông này là do ai làm thôi, không có ý gì khác đâu.”

Mặt ngoài chỉ là không tìm được, nhưng trong một đống danh sách mà chỉ mất mỗi quyển này thì bằng trực giác không thôi cũng đã thấy quá kỳ quái rồi.

Ông cũng nghe người phụ trách nói nối, quyển danh sách ấy đã bị mất đi nhiều năm rồi, còn tên những người trong danh sách kia là của cung nhân rất nhiều năm trước chứ không phải của bây giờ.

Lý Ngư lại rơi vào ngõ cụt thêm một lần nữa. Cuối cùng cậu vẫn quyết định đi hỏi La tổng quản, bao gồm cả việc trước kia Cảnh Vương có nhũ mẫu hay không, và Bồ Liễu là ai.

Cậu còn đang nhớ thương gian cung thất từng thấy trong bí mật, Cảnh Vương nhìn bọn nhỏ chơi, Lý Ngư nói: “Thiên Trì, em có thể đi nhìn xung quanh được không?”

Cảnh Vương đồng ý, nhưng hắn không để Vương Hỉ đi theo Lý Ngư, hoặc là để Vương Hỉ ở lại trông bọn nhỏ mà tự mình bế hai đứa nhỏ lên, lệnh cho Vương Hỉ ôm hai đứa còn lại rồi tất cả cùng đi theo Lý Ngư. Lý Ngư chịu trách nhiệm đi bộ, còn hắn thì hắn phụ trách bế con và bảo vệ Lý Ngư.

Lý Ngư cười toe toét, tìm một cung nhân để dẫn đường, bắt đầu đi loanh quanh từng gian phòng một.

Rất nhanh cậu đã đi dạo xong nhưng vẫn chẳng thể tìm được gian cung thất giống như trong trí nhớ.

Lý Ngư cũng nghĩ rằng hẳn là các cung thất trong cung đều giống nhau, rất có thể cách bày biện sẽ thay đổi nhưng những thứ như trần nhà, xà nhà hẳn là sẽ không đổi. Lý Ngư vốn hy vọng rằng mình có thể tìm được gian cung thất trong trí nhớ qua những chi tiết này nhưng lại không tìm ra được. Tìm một vòng, phát hiện đã dạo xong rồi.

Lý Ngư đếm đi đếm lại những gian cung thất mình từng đi qua rồi cảm thấy có gì không ổn.

Nói chung tổng số gian sẽ được xây thành số chẵn, có đôi có cặp, Cảnh Vương phủ đã như vậy thì cung điện của Hiếu Tuệ hoàng hậu không thể không chú ý như vậy được. Chỉ là cậu nhớ rất rõ, số gian cậu đi qua lại là số lẻ.

Lý Ngư vô tình nhắc tới, cung nhân dẫn đường hoảng sợ quỳ xuống nói: “Dạ vốn là còn một gian nữa nhưng nó đã bị bệ hạ phong……”

Lý Ngư cả kinh, cậu mới chỉ dựa theo Cảnh Vương phủ vậy mà lại có thật à?

Cung nhân vén một góc của bức màn che dày nặng ra, lộ ra giấy niêm phong đã ố vàng.

Hóa ra bức màn che đã che đi gian cung thất mà cậu chưa từng đi qua.

“Gian này bị bệ hạ phong khi Hiếu Tuệ hoàng hậu bị bệnh nặng, bọn nô tỳ không được mở ra.”

Trên giấy niêm phong có viết rõ ngày tháng hệt như những gì cung nhân nói. Vì gian cung thất này bị phong theo lệnh của Hoàng đế nên Lý Ngư cũng không thể tùy tiện mở ra. Nhưng mà vị trí các cung thất của Trường Xuân Cung đều là đối xứng, Lý Ngư so đi so lại nó với những nơi khác rồi ra được kết luận, gian cung thất mà cậu muốn tìm chính là gian bị phong bế này.

Nếu nói hổ bông có thêu chữ Bồ Liễu, chưa chắc có liên quan gì đến gian cung thất này, nhưng chắc chắn gian cung thất này liên quan đến bí mật.

Bí mật này, có vẻ như chính Hoàng đế cũng biết, nếu không thì vì sao ông phải phong bế chỗ này chứ?

Cho dù là lúc đấy Hiếu Tuệ hoàng hậu bị bệnh nặng, nếu không nể mặt Hiếu Tuệ hoàng hậu thì không sợ sẽ kí.ch thích bà ấy hay sao?

Lý Ngư cho rằng Hoàng đế sẽ không thờ ơ Hiếu Tuệ hoàng hậu, nghĩa là sự tồn tại của gian cung thất này thậm chí còn vượt qua cả mặt mũi của Hiếu Tuệ hoàng hậu.

Đây rốt cuộc là bí mật gì, tại sao mỗi lần cậu cảm thấy mình đến gần hơn rồi thì lại bị càng nhiều hoài nghi vây quanh chứ?

Lý Ngư hỏi cung nhân: “Ngươi có biết bên trong xảy ra chuyện gì không?”

Trong trí nhớ của cậu nhũ mẫu có ăn một gói thuốc bột, không biết sau đó đã xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ sau đó nhũ mẫu độc phát thân vong chết ngay ở đây nên gian cung thất này mới bị Hoàng đế phong bế?

Rốt cuộc là có chút chấn động, cho dù chỉ nghĩ đến thôi, cậu cũng thấy chấn động.

Cung nhân lắc đầu nói: “Nô tỳ là sau này mới được điều đến Trường Xuân Cung. Khi tới đây nơi này đã là như vậy rồi nên bên trong có cái gì nô tỳ cũng không rõ lắm.”

Lý Ngư cũng đoán được sẽ là như thế, không hỏi nhiều.

Cảnh Vương nhận ra cậu vậy mà nhìn chằm chằm vào gian cung thất bị niêm phong, cũng nhận ra được có gì không ổn.

Sao vậy? Cảnh Vương nhìn cậu dò hỏi.

Lý Ngư chậm rãi lắc đầu, chuyện này không dễ để miêu tả cho Cảnh Vương còn quá nhỏ nên hoàn toàn không có chút ấn tượng nào.

“Điện hạ, Vương phi, Hoàng thượng ban thưởng.” Giọng của La tổng quản từ bên ngoài truyền vào.

Sau khi Hoàng đế sau khi đến đây nghe trộm thì trở về Càn Thanh Cung lệnh cho La tổng quản qua tặng đồ.

Lý Ngư ngượng quá trời. Cả nhà bọn họ mới rời Càn Thanh Cung bao lâu mà sao Hoàng đế sao lại cứ như là một ngày không thấy như cách ba thu thế.

Nhưng mà cậu cũng chẳng thể ngăn Hoàng đế ban thưởng được

Cảnh Vương, Lý Ngư ôm hài tử nghe thưởng.

Hoàng đế ban thưởng cho Đại Bảo một cây bút lông sói loại nhỏ nhất mà bàn tay mập mạp của bé có thể cầm được, ông còn ban thưởng cho ba bé còn lại mười hai món đồ chơi hoàng đạo tinh xảo.

Lý Ngư nghĩ thầm, thật ra thì Hhoàng đế ban thưởng rất nhiều. Nhưng tại sao tự nhiên ông lại muốn ban thưởng chứ?

Cho dù có như nào thì chuyện Hoàng đế thích Đại Bảo khá là rõ ràng. Có lẽ đứa khiến cho Hoàng đế như cách ba thu chính là Đại Bảo ấy không chừng.

Ngoại trừ bọn nhóc ra, Hoàng đế còn thưởng cho cha các bé—— Lý Ngư một bức danh tranh do danh họa vẽ “Mạnh mẫu dạy con”.

Lý Ngư: “……”

Cậu cứ thấy Hoàng đế hiểu lầm ở đâu rồi ấy. Lẽ nào ông muốn ám chỉ cậu noi theo mẹ Mạnh chuyển nhà dạy con?

“Điện hạ, Vương phi, còn cái này nữa.” La tổng đích thân giao hai cái tráp thức ăn cho cá.

“Hoàng thượng biết điện hạ thích nuôi cá nên đã lệnh cho lão nô tiện tay mang một ít thức ăn cho cá đến. Đây là thức ăn cho cá vị thịt heo xé sợi, là vị do Ngự Thiện Phòng làm ra.”

La tổng quản nói rồi giao tráp thức ăn của cá cho Vương Hỉ, Vương Hỉ lập tức nhận lấy.

Vì nó cũng được xem là thức ăn nên phải mở ra xem theo thường lệ, Vương Hỉ mở tráp, mùi thức ăn cho cá bay ra, La tổng quản còn nghĩ mình hoa mắt khi thấy Vương phi và các tiểu công tử đều đang nhìn thức ăn cho cá không chớp mắt.

Đại Bảo, Nhị Bảo, Tam Bảo, Tứ Bảo: Lâu lắm rồi không được ăn thức ăn cho cá. Thơm quá, thật muốn ăn!!

Lý Ngư: “……”

Tuy cá tính của Lý Ngư phát tác khiến cậu cũng rất muốn ăn, nhưng cậu biết rõ tuyệt đối không thể bại lộ trước mặt mọi người, cậu có thể không chế bản thân được  nhưng bọn nhỏ thì không. Thức ăn cho cá và bánh hoa đào, là hai món ngon mà các bé từng ăn khi còn là cá con nên nhớ mãi không quên. Chỉ là sau khi biến thành người, các bé chỉ còn lại mỗi bánh hoa đào nên khi vừa thấy thức ăn cho cá là mắt các bé đều sáng hết lên.

Làm gì có chỗ nào có hài tử thích ăn thức ăn cho cá chứ, quá vô lý!

Mắt thấy nhóm cục cưng sắp a a kêu to, Lý Ngư hung hăng trừng các bé một cái khiến cho từ Đại Bảo đến Tứ Bảo, đều bị ánh mắt khủ.ng bố của cá cha dọa sợ, không dám động đậy cũng không dám kêu to.

Lý Ngư nắm lấy thời cơ, nhanh chóng đóng nắp thức ăn cho cá lại rồi nhét vội vào tay áo.

Cảnh Vương gần như lúc nào cũng để ý đến Cá Nhỏ. Lý Ngư vừa cất tráp xong, Cảnh Vương liền phối hợp ăn ý với cậu, nhanh chóng lấy mấy cái bánh hoa đào lấp kín miệng mấy cục cưng. Nhóm cục cưng lập tức ném thức ăn cho cá ra sau đầu.

La tổng quản dụi mắt: Có vẻ như là ông hoa mắt thật rồi, thế mà ông lại cho rằng các tiểu công tử nhà Cảnh Vương thích thức ăn cho cá……

“La tổng quản, ta có thể hỏi ông một chút chuyện được không?”

Lý Ngư thừa dịp La tổng quản ngồi uống chén trà liền nhỏ giọng hỏi.

“Xin Vương phi cứ tự nhiên.” La tổng quản có ấn tượng rất tốt với vị Vương phi này nên ông rất vui vẻ giải đáp thắc mắc cho cậu.

Lý Ngư liền hỏi: “La công công có biết một người tên Bồ Liễu không? Đ—— đó là một phụ nhân, rất có thể bà ấy đã từng ở Trường Xuân Cung.”

“Sao Vương phi lại hỏi cái này vậy?”

Trên mặt La công công thoáng hiện lên vẻ mất tự nhiên và bị Lý Ngư nhìn thấy.

Lý Ngư cẩn thận mang con hổ bông đã rách ra, cho La tổng quản thấy chữ được thêu dưới lớp lót, rồi kiếm bừa một cái cớ, nói: “Con hổ bông này bị bọn nhỏ vô ý làm hỏng. Vì vậy ta thấy được ấn kí này. Thấy bảo đây là tên người nên ta hơi tò mò.”

“Thì ra là thế……” La tổng quản cười nói:, “Vương phi đoán không sai, đây là ấn kí của một ma ma trước kia ở bên Hiếu Tuệ hoàng hậu tên là Bồ Liễu. Bà ấy từng là nhũ mẫu của Đại hoàng tử và Tứ hoàng tử nên Hiếu Tuệ hoàng hậu rất tin tưởng bà. Vốn là muốn bà ấy tiếp tục làm nhũ mẫu cho Cảnh Vương nhưng không lâu sau bà ấy phạm phải lỗi lớn, nên không thể chăm sóc hoàng tử điện hạ, Hiếu Tuệ hoàng hậu không thể không trục xuất bà ấy ra khỏi cung. Hoàng thượng cũng phong chỗ bà ấy từng ở lại.”

Lý Ngư: “……”

Lý Ngư cảm thấy mình đã chạm được vào một tia sáng rồi, có thể nối các nghi ngờ lại với nhau.

Nếu Bồ Liễu đúng là tên một người, là của ma ma, tuổi tác phù hợp thì quả đúng là bà đã từng chăm sóc Cảnh Vương một thời gian ngắn, còn cả chỗ ở bị Hoàng đế phong bế……

“Là gian cung thất bị phong bế kia của Trường Xuân Cung ư?”

Có liên quan