La tổng quản nói: “Đúng là gian nhà kia. Lýdo Hoàng thượng phong chỗ kia là bởi người không muốn Hiếu Tuệ hoàng hậu lúc ấy sức khỏe đã rất tệ nhìn thấy rồi sức khỏe lại bị hao tổn lần nữa.”
Hóa ra là Hoàng đế là vì nghĩ cho tiên hoàng hậu.
Cậu vốn là nghĩ, gian cung thất bị phong trong trí nhớ này là chỗ ở của Bồ Liễu, như vậy Bồ Liễu chính là phụ nhân trong kí ức của cậu.
Vị nhũ mẫu này bị đuổi ra hoàng cung, đến chỗ ở cũng bị phong lại, đủ thấy sai lầm bà ấy phạm phải rất lớn.
Hoàng gia có rất nhiều chuyện xấu, cậu cũng không biết có thể hỏi thăm được hay không, nhưng mà nếu chỉ lén hỏi Là tổng quản một tí thì hẳn là không sao nhỉ?
Lý Ngư thử nói: “La công công, không biết Bồ Liễu, bà ấy đã phạm phải lỗi lớn gì vậy?”
La tổng quản trầm mặc một lát, ông nói: “Chuyện đã qua nhiều năm rồi, nếu Vương phi muốn biết thì chắc kể cũng không sao. Nhũ mẫu này bị người khác phát hiện là chăm sóc hoàng tử không được chủ toàn, khiến cho Cảnh Vương điện hạ lúc đấy sinh ra chưa được bao lâu bị cảm lạnh. Hiếu Tuệ hoàng hậu vô cùng tức giận, nhưng vì niệm tình bà ấy trước kia từng là nhũ mẫu chăm sóc Đại hoàng tử và Tứ hoàng tử, tuy không có công lao nhưng cũng có khổ lao nên Hiếu Tuệ hoàng hậu tốt bụng, chỉ đuổi bà ấy ra khỏi cung.”
Lý Ngư: “Gì cơ?”
Vì sao nó không giống với những gì cậu nghĩ vậy? Lý Ngư cho rằng lỗi sai mà nhũ mẫu mắc phải có liên quan đến gói thuốc bột kia nhưng sao nó lại thành thế này?
“Bà ấy là vì không chăm sóc Cảnh Vương tốt nên mới……?”
La tổng quản gật đầu, nói: “Vì đây là chuyện xảy ra trước khi Hiếu Tuệ hoàng hậu qua đời nên lão nô nhớ rất rõ. Cảnh Vương điện hạ sinh ra thể nhược, miệng lại…… không nói được. Thái y vẫn luôn dặn rằng phải chăm sóc ngài ấy tỉ mỉ nhưng vị nhũ mẫu này lại đặt Cảnh Vương điện hạ trong phòng hé mở cửa sổ mà quên đóng lại. Lúc ấy trời lạnh, Không lâu sau Cảnh Vương điện hạ đã đổ bệnh. Lúc đấy sức khỏe của Hiếu Tuệ hoàng hậu vốn đã không tốt rồi, lại còn phải lo lắng chăm sóc hoàng tử nhỏ nên sức khỏe càng trở nên tệ hơn.”
Lý Ngư giật mình: “Vậy…… Đây chính là chuyện xảy ra ở gian cung thất kia sao?”
Lý do khiến Bồ Liễu bị đuổi ra khỏi cung là vì không chăm sóc tốt Cảnh Vương khi còn nhỏ. Nhưng cũng chính Bồ Liễu trong trí nhớ của cậu lại tự tay may vá đồ chơi cho Cảnh Vương, bà còn nhìn về phía Cảnh Vương vài lần, ánh mắt cũng tràn ngập yêu thương.
Lý Ngư là người có cá con nên cậu có thể nhận ra, yêu thương của Bồ Liễu dành cho Cảnh Vương không phải là giả.
Tính cách một người không dễ để thay đổi. Bồ Liễu đã làm nhũ mẫu của Đại hoàng tử và Tứ hoàng tử. Nói như vậy thì bà hẳn không phải là người hậu đậu, thiếu kinh nghiệm mà hẳn là cái gì nên cái gì không nên bà đều biết rõ. Vậy vì sao tới Cảnh Vương thì bà lại mắc phải sai lầm cấp thấp như vậy?
Nếu đúng là cửa sổ mở thật thì không thể nào bị cảm lạnh ngay trong thời gian ngắn như vậy được. Cửa sổ và giường cũng khá xa, trẻ sơ sinh bình thường đều sẽ được bọc tã lót, nếu muốn bị cảm thì phải để đứa bé đấy hóng gió thật lâu. Cứ cho là Bồ Liễu bất cẩn quên đóng cửa sổ đi thì chẳng nhẽ sau đấy bà ấy không phát hiện ra sao?
Cậu cảm thấy việc làm của Bồ Liễu cùng với yêu thương của bà dành với Cảnh Vương có chút mâu thuẫn.
Ngoài ra, tất cả những điều này có liên quan gì đến thuốc bột?
Đầu Lý Ngư hoàn toàn loạn thành nồi cháo rồi. Cậu không ngừng truy tìm bí mật này, lại không ngờ thật ra bí mật này không có ý nghĩa gì, những gì Cảnh Vương thấy khi còn nhỏ chỉ đơn giản là, nhũ mẫu Bồ Liễu có mâu thuẫn với người khác rồi không lâu sau bà bị đuổi ra khỏi cung thôi sao?
Lý Ngư lại nghĩ tới một vấn đề khác: “Bồ Liễu đã từng làm nhũ mẫu của Cảnh Vương nhưng vì sao trong danh sách Trường Xuân Cung lại không thấy bà ấy?”
“Cái gì?” La tổng quản cũng không ngờ cậu sẽ nói như vậy, sửng sốt nói: “Không thể nào sao mà danh sách lại không có chứ?”
Lý Ngư sửng sốt. Cậu đã uyển chuyển nhắc khéo về chuyện danh sách. Mà dường như phản ứng của La tổng quản cũng không phải là giả, điều này nói lên rằng, ngay cả La tổng quản cũng không biết rằng Trường Xuân Cung từng làm mất danh sách, cái tên Bồ Liễu cũng không phải là do Hoàng đế sai xóa đi.
Điều này càng kỳ quái, cho dù bị trục xuất khỏi cung, bình thường cũng sẽ để lại dấu vết, vì sao lại không tìm được dấu vết gì về Bồ Liễu. Nếu không phải con hổ bông được bà làm trước kia bị bọn nhỏ xé nát thì có lẽ Lý Ngư sẽ mãi mãi không biết rằng có một nhân vật tên Bồ Liễu này.
Từ khi bị đuổi ra khỏi cung, dường như người này chưa từng tồn tại.
La tổng quản đã trả lời rất nhiều nghi vấn của Lý Ngư, tuy vẫn còn chỗ kỳ quái nhưng Lý Ngư lại không muốn tìm hiểu tiếp, dù sao thì cũng có chút chuyện bé xé ra to.
Bồ Liễu bị đuổi ra hoàng cung và gian cung thất bị phong không phải là hiện trường của bất kỳ vụ án nào cả.
Đúng rồi, Bồ Liễu vẫn chưa chết, bà ấy vẫn còn sống trên đời. Nếu như Lý Ngư muốn biết nhiều thêm thì trực tiếp đi tìm Bồ Liễu hỏi là được rồi.
Chỉ là chuyện cũ năm xưa đã sớm rõ ràng, có còn cần tìm hiểu tiếp hay không?
Nếu như tìm được thật, cậu nên nói với đối phương như nào rằng bản thân đã “thấy” và “biết” về thứ bột mà bà ấy đã nuốt chứ?
Nếu đó chỉ là một loại thuốc để chữa bệnh thì sao?
Không phải mọi bí mật đều là chuyện tốt, cho dù bí mật này có lẽ không như những gì cậu tưởng nhưng cũng không cần quá thất vọng.
Cuối cùng Lý Ngư hỏi: “La công công, sau khi bị đuổi đi, Bồ Liễu đã đi đâu vậy?”
La Thụy Sinh nói: “Nghe nói là về quê.”
Lý Ngư vẫn nhờ La tổng quản tìm giúp cậu địa chỉ quê quán của Bồ Liễu. Nếu một nữ tử rời hoàng cung thì thông thường đều sẽ trở lại quê cũ.
Nếu sau đó có phát hiện mới thì nói sau.
La tổng quản cáo lui, Cảnh Vương và Lý Ngư cũng mang bọn nhỏ trở về vương phủ.
Vì chuyện xảy ra đột ngột ở Trường Xuân Cung, Lý Ngư quyết định bắt đầu huấn luyện các cục cưng.
“Nhớ kỹ, nhất định không thể để cho người khác phát hiện các con từng là cá.” Lý Ngư nói với bọn nhỏ.
Điều này quá quan trọng. Ngẫm lại xem, Cảnh Vương vì để che giấu cho bọn họ mà bỏ ra quá nhiều công sức, kết quả nhóm cá con này suýt nữa đã để lộ, chỉ vì một cái tráp thức ăn cho cá, lỗ quá rồi đấy.
Trong lòng Lý Ngư vẫn còn sợ. Cậu cảm thấy nên để cho bọn nhỏ biết làm như nào để bảo vệ bản thân.
Không phải Đại Bảo Nhị Bảo Tam Bảo không hiểu, chỉ là làm cá rất tốt mà, vì sao các bé lại không thể nói mình là cá con chứ?
Lý Ngư bị ánh mắt sáng như sao của các bé nhìn, trong lòng có chút luyến tiếc.
Càng ngày cậu càng thấu hiểu được tấm lòng của cha mẹ.
Nhóm cá con được cậu và Cảnh Vương bảo vệ quá kĩ. Chỉ là cuối cùng cũng có một ngày các bé phải tự đối mặt, vậy nên khiến cho nhóm cá con hiểu rõ lòng người hiểm ác là điều rất quan trọng.
Cá cha trẻ tuổi nghiêm túc nói: “Chuyện làm cá này chỉ có các con và hai cha biết được, tuyệt đối không thể nói cho người khác. Bởi vì những người khác không thể biến thành cá giống như chúng ta, nên nếu bọn họ biết được thì bọn họ sẽ làm rất nhiều chuyện đáng sợ với các con.”
Nhị Bảo nghiêng đầu: Đáng sợ?
Lý Ngư: “……”
Lý Ngư nói: “Họ sẽ cho rằng Đại Bảo Nhị Bảo Tam Bảo Tứ Bảo là quái vật mà nhốt lại, không cho các con ăn gì, cũng không cho các con gặp cha.”
Đại Bảo Nhị Bảo Tam Bảo ngồi thẳng dậy, gật đầu điên cuồng. Sẽ bị nhốt, không cho ăn còn không thể gặp cá cha, thật là đáng sợ.
Lý Ngư khá vừa lòng đối với phản ứng của các bé. Ngoài việc dặn các bé cá không được để lộ thân phận, cậu cũng phải dạy các bé không thể bị người xấu dễ dàng lừa đi.
Chút khác biệt này khiến Lý Ngư tràn đầy cảm xúc.
Lý Ngư dựa vào kinh nghiệm của mình, cậu nghiêm túc nói: “Nếu chẳng may cha có chuyện không thể đi cùng các con, có người lấy danh nghĩa của cha gọi các con. Thì rất có thể là kẻ đấy đang lừa các con, tuyệt đối được nghe theo nhé.”
Đại Bảo, Nhị Bảo, Tam Bảo: “……”
Cá sinh quá khó khăn, gì mà kêu cha không ở đây thì có người dùng danh nghĩa của cha chứ?
Nhóm cá con không hiểu lắm.
Lý Ngư nói: “Tóm lại là nhớ kỹ lời cha nói trước. Trừ những người hai cha nói có thể tin, nếu không thì đừng để ý đến họ. “
Đại Bảo Nhị Bảo Tam Bảo hiểu những lời này, các bé lần lượt gật đầu.
Tứ Bảo chống cằm, đầu gật gật, sau đó đầu trượt khỏi tay.
“Tứ Bảo.” Lý Ngư cười dữ tợn lay tỉnh nhóc cá con này:, “Những lời cha vừa nói, con nhớ chép lại mười lần nhé.”
Tứ Bảo:!
Tứ Bảo tủi thân, Tứ Bảo run bần bật: Hu hu, không cẩn thận chọc giận cá cha rồi, mặt cá cha trông thật đáng sợ, chỉ là bé còn chưa biết viết chữ mà!
Dưới sự giúp đỡ của Đại Bảo, Tứ Bảo đã viết nguệch ngoạc một trang đầy chữ “Mễ”, rồi cầm tờ giấy bằng hai cái tay nhỏ của mình giao cho cá cha.
Bây giờ cá cha đã biết “Mễ” của Đại Bảo có nghĩa là gì. Mỗi lần thấy, câu luôn muốn cười dịu dàng nhưng khi thấy chữ “Mễ” của Tứ Bảo thì cá cha chỉ muốn đánh người.
Cậu tuyệt đối sẽ không cho phép bất kỳ một con cá con nào mơ hồ phạm phải cái lỗi này. Bất cứ khi nào có thời gian rảnh, Lý Ngư đều dạy các bé điều này khiến cho cuối cùng ngay cả Tứ Bảo luôn phản ứng chậm hơn một nhịp cũng nhớ kỹ lời cha nói.
Không lâu sau là ngày Thanh Hà quận chúa, nữ nhi của Diệp thế tử và công chúa Kim Tuyệt tròn ba tháng Diệp Thanh Hoan mở tiệc lớn ở Thừa Ân Công phủ, Lý Ngư đã đồng ý là sẽ mang bọn nhỏ và đàn cá theo. Cậu tính là cứ qua chúc mừng trước, sau khi gặp công chúa và thế tử, nếu thật sự không ổn thì mới biến thành cá đến lúc đó cậu là cá thật, cá nho nhỏ bên cạnh là gối ôm cá thật thật giả giả khó có thể phân biệt, mà Cảnh Vương sẽ cho người khác thay thế thành cậu, cứ nói cậu đã hồi phủ trước là xong.
Đây coi như là kế hoạch cũ nên Cảnh Vương không phản đối. Nhưng trước ngày xuất phát, Lý Ngư xâu gối ôm cá thành một dây, đang muốn để vào bình thủy tinh thì trong tay Cảnh Vương lại có một chiếc bình y hệt.
Trong lòng Lý Ngư cảm thấy kỳ lạ, cậu nhìn cái bình trong tay Cảnh Vương. Trong bình là một con Cẩm lý trông rất giống hình cá của cậu từ kích thước đến màu vảy trắng vàng.
Thế quái nào lại có một con cá khác xuất hiện trong địa bàn của cậu vậy?
Chuông cảnh báo trong lòng Lý Ngư kêu vang dội. Cảnh Vương đặt bình thủy tinh vào tay cậu, sau đó hắn lấy một cái bình nhỏ khác từ trong tay áo ra và đổ số cá nhỏ vào đấy.
Lý Ngư nhận ra, mấy con cá con này có màu sắc rất giống với đám cá con nhà cậu.
Vì sao Cảnh Vương lại có mấy con cá trông rất giống cậu và các con vậy?
Lý Ngư chậm rãi tự hỏi rồi cuối cùng cũng hiểu ra. Đây là…… Là thế thân mà Cảnh Vương chuẩn bị cho cậu và các con.
Mỗi khi mang gối ôm cá ra ngoài cửa, cậu luôn phải đề phòng để không ai có thể phát hiện ra, rất là bất tiện.
Nhưng nếu như mang cá sống rất giống cậu và các bé cá con thì còn gì phải sầu chứ?
Lý Ngư nhanh chóng ôm bình thủy tinh đến rồi tỉ mỉ xem mấy con cá này.
Trên đời này không có hai chiếc lá giống nhau nên tất nhiên sẽ không có hai con cá hoàn toàn giống nhau.
Thế thân lớn hơn cậu một chút, hoa văn khá giống với cậu nhưng vảy vàng thì lại ít hơn. Nếu như đặt hai con cá cạnh nhau thì vẫn có thể nhận ra sự khác biệt, nhưng nếu chỉ có mỗi một con thì ngoại trừ những người thân quen thì còn lại có lẽ không nhận ra được.
Phần lớn thời gian Diệp Thanh Hoan và công chúa Kim Tuyệt thấy hình cá của cậu là đều cách một cái bể thủy tinh, không quá quen thuộc với hình cá của cậu nên nói chung thế thân này có thể qua mắt được, nhưng nếu đổi thành Cảnh Vương thì có lẽ không được.
Có thế thân, cậu không cần phải biến thành cá nữa– cậu có thể biến thành cá để cứu vớt nhưng nhóm cá con thì không, trước bảy tuổi các bé không thể nào biến lại thành cá. Trước đó Vương Hỉ đã lầm bầm vài lần, nói là các bé cá con thường xuyên duy trì một tư thể cùng nhau ngủ. Lý Ngư nói bừa cho qua, cậu cảm thấy Vương công công bắt đầu nghi rồi thế là Cảnh Vương nhân tiện giải quyết luôn cái vấn đề vẫn luôn khiến cậu đau đầu.
Lý Ngư vui mừng khôn xiết: “Muốn tìm được số cá này, chắc điện hạ đã phải tốn rất nhiều sức lực. Ngay cả bản thân cậu cũng thấy rất giống, hẳn là rất khó khăn.
Cảnh Vương lắc đầu, hắn cũng không tốn bao nhiêu công sức, chỉ là từ khi Cá Nhỏ công khai thân phận hắn liền tìm thôi. Tìm khoảng chừng hơn năm, thì hắn lại bắt đầu tìm thế thân cho các bé cá con.
Người phụ trách việc này nói chỉ có thể gặp chứ không thể cầu, Cảnh Vương nghĩ chỉ cần thả lưới rộng, không ngừng tìm thì nhất định sẽ tìm được.
Lý Ngư đắc ý ôm cái bình, hôn Cảnh Vương mấy cái, thầm nghĩ trước đó mình còn ăn cả giấm của mình mà, khụ, thật là có chút hỗn loạn. Nhưng trước mắt có thêm mấy con cá thế thân rồi, không còn là cậu nữa, có phải Cảnh Vương cũng phải sủng cá thế thân trước mặt người ngoài không?
Có lẽ chỉ thế thôi không đủ, lẽ nào hắn còn v.uốt ve con cá kia nữa à?
Mới nghĩ có vậy thôi mà giấm của Lý Ngư đã tràn bờ đê, cậu buột miệng thốt ra “Thiên Trì, chàng không được có con cá khác đâu đấy!”