Khi Sở Yến Vũ biết được từ tâm phúc của mình rằng trong kiệu của Thái tử phi chỉ có một cái bình thủy tinh và một con cá, cậu ta cắn chặt môi dưới.
Suy đoán của cậu ta đã đúng, quả nhiên Thái tử phi là cá yêu.
Mới đầu, bên cạnh cậu ta có một cung nữ luôn miệng bảo Thái tử phi là cá, Sở Yến Vũ không tin, dù sao thì làm gì có chuyện một người sống sờ sờ lại là cá chứ? Nhưng vào loạn công chúa Lang Gia, cậu ta tận mắt thấy cá của Cảnh Vương nhảy dựng lên tát Lục hoàng tử, cậu ta đã nhìn thấy con cá này nhiều lần nhưng đây lại là lần đầu cậu ta thấy nó tát người, điều đó khiến cậu ta khó tránh khỏi để ý.
Sau này khi biết được con cá này giúp Thái tử mang hổ phù ra ngoài, nghe nói là giao đến tận tay Thái tử phi, nhờ vậy mà Thái tử phi có thể liên lạc với quân trông giữ, Sở Yến Vũ cảm thấy, con cá này cũng quá nhân tính rồi đó.
Trong nháy mắt, cậu ta nhớ tới vài chuyện.
Một, trước đây khi ở phủ Lục hoàng tử, cậu ta từng nghe Mục Thiên Hiểu nhắc tới cá của Cảnh Vương mãi. Lục hoàng tử cảm thấy con cá này có vấn đề, nhưng mà nghi thì cứ nghi thôi cứ tra thì chẳng tra được gì.
Còn một chuyện nữa do chính cậu ta tra ra, Cừu thị – mẫu thân của An Hầu từng nói qua, cá của Cảnh Vương không tầm thường, nó vừa có thể bay, vừa có thể tát bà.
Mà mỗi khi An Hầu nổi cơn điên cũng sẽ thường xuyên nói về cá.
Nếu chỉ có một người nói rằng con cá này có vấn đề thì có lẽ Sở Yến Vũ sẽ cười nhạo thôi, nhưng đây lại hai ba người cùng nói, ngay cả chính cậu ta cũng không thể phân biệt được đâu là đúng, đâu là sai nữa.
Khi cung nữ kia đề cập đến việc Thái tử phi biến thành cá, Sở Yến Vũ liền rùng mình, lẽ nào đây là sự thật, Thái tử phi không phải là người, mà là cá?
Cậu ta lập tức ra lệnh cung nữ này miêu tả cẩn thận những gì nàng đã nhìn thấy.
Vào lễ hội săn bắn, bản thân Sở Yến Vũ cũng đến bãi săn nên cậu ta biết, lúc đó thái tử không khỏe, thái y đang điều trị, có thể phù hợp với thời gian và địa điểm mà cung nữ đề cập, vả lại theo như lời cung nữ Thái tử phi biến thành cá, điều này làm cho Sở Yến Vũ cảm thấy có vấn đề.
Nếu Thái tử phi thật sự biến thành cá thì con cá đó chính là yêu tinh, điều này quả thực có thể giải thích được tại sao nó lại có linh tính tới vậy.
Hơn nữa, Thái tử phi trước kia chính là Lý công tử của Cảnh Vương phủ, những người khác không biết, nhưng Sở Yến Vũ vẫn biết về vị Lý công tử này, nhưng vị Lý công tử này lại đột nhiên xuất hiện trong Cảnh Vương phủ, điều này cũng rất kỳ quái.
Thái tử phi….Tên, là Lý Ngư.
Lẽ nào —— là cá chép thật?
Sở Yến Vũ muốn xác nhận suy đoán của mình, cậu ta đã đọc rất nhiều sách, biết rằng có một phương pháp dân gian là dùng máu chó đen đánh cho yêu tà hiện về nguyên hình.
Sở Yến Vũ định thử một lần, cậu ta tìm mọi cách để có được chút máu chó đen, nhưng làm sao để Thái tử phi chạm vào chỗ máu này thì Sở Yến Vũ gặp khó rồi.
Cậu ta đã vào cung được một thời gian, tuy rằng chỉ là một quý nhân nhỏ nhoi nhưng vẫn có thể dùng tiền để lấy được một ít tin tức, tin tức về phủ Thái tử ở trong cung rất đắt hàng, có những cái nhìn chẳng liên quan nhưng lại khiến cậu ta nảy ra một kế hoạch.
Nghe nói, Vương công công của phủ Thái tử thường mang cá khô cho con mèo Phiêu Tuyết của Cừu thị.
Sở Yến Vũ nhân lúc một lần Vương công công cho mèo ăn đã lén lút theo và tận mắt chứng kiến.
Lúc Vương Hỉ vừa cho mèo ăn vừa nói với nó rằng, đây là lòng tốt của Thái tử phi, Sở Yến Vũ biết, cậu ta có cách rồi.
Cậu ta thừa dịp Phiêu Tuyết ra ngoài kiếm ăn liền bắt lấy rồi treo nó ở thiên điện Vĩnh Phúc Cung mấy ngày.
Khi biết được phu phu Thái tử vào cung, cậu ta tự mình quấn băng gạc lên đùi Phiêu Tuyết, nhét cục vải được ngâm máu chó vào trong để không dễ bị phát hiện.
Nghe nói Thái tử phi rất nhân hậu, phủ Thái tử có nuôi vịt và thỏ, không biết khi gặp Phiêu Tuyết “bị thương” thì cậu sẽ như thế nào nhỉ?
Câu trả lời đã khẳng định rõ…
Cứ như vậy, Sở Yến Vũ hạ lệnh cho tâm phúc của mình đặt Phiêu Tuyết ở một góc của Ngự Hoa Viên rồi quan sát từ xa.
Quả nhiên là đoàn người của Thái tử mang Phiêu Tuyết đi, hơn nữa, thay vì đến Càn Thanh Cung thì họ lại quay trở về Cảnh Thái Điện!
Sở Yến Vũ lại để tâm phúc của mình đi thăm dò, khi biết trong kiệu của Thái tử phi chỉ có một con cá, Sở Yến Vũ nhếch môi cười.
Quả nhiên, đúng như cậu ta nghĩ, Thái tử phi là cá yêu!
Vốn dĩ cậu ta tưởng rằng sẽ có một ngày mình trở thành phi tần được Hoàng đế yêu thích, nếu có lợi thì sẽ lợi dụng hắn, không có lợi thì đá Lục hoàng tử đi, hung hăng giẫm hắn dưới chân, nhưng là thế sự vô thường, Lục hoàng tử tính kế Cảnh Vương ở bãi săn, nhưng lại bị hại ngược, bị Hoàng đế đánh vào Thiên Lao.
Sau đó cậu ta lại được biết, Trương phi – mẫu thân của Lục hoàng tử, thực ra chính là công chúa Lang Gia của Lâu Lan, kế hoạch của Sở Yến Vũ hoàn toàn bị phá vỡ.
Chưa nói đến những thứ này, sau khi vào cung, cậu ta mới biết làm phi tần có bao nhiêu khó khăn.
Ban đầu, Trương phi —— công chúa Lang Gia bỏ thuốc vào rượu của Hoàng đế, khiến Hoàng đế ngủ say để cho cậu ta bò lên long sàng.
Thật ra Hoàng đế uống say không làm gì cậu ta cả. Trong lòng Sở Yến Vũ rất rõ nhưng cậu ta sẽ không bao giờ nói ra.
Sau khi trở thành quý nhân, cậu ta phát hiện Hoàng đế thật sự không có hứng thú với nam phi, cho dù khi còn trẻ ông còn có những nam phi khác, mấy năm nay tuyển tú đều không có nam nhân nào trúng cử.
Sở Yến Vũ nóng lòng muốn tiến cung, nào biết thâm ý trong đó, vội vàng trở thành Sở quý nhân, mỗi ngày phòng không gối chiếc, lúc này mới hiểu phi tần và phi tần là không giống nhau.
Các phi tần cấp thấp, bất kể nam nữ, khi lâm hạnh, đều phải được nội thị khiêng vào tẩm điện của Hoàng đế.
Ban đầu, cậu ta cảm thấy thật nhục nhã, tuy nhiên, sau khi trở thành quý nhân, cậu ta lại chưa từng được khiêng đi, ngay cả những người hầu hạ bên cậu ta cũng bắt đầu nhìn cậu ta bằng ánh mắt vi diệu.
Quả thật, trong mỗi yến hội lớn hay sự kiện nào đó, cậu ta sẽ luôn có một vị trí nhỏ bên người Hoàng đế. Những người không hiểu rõ tình hình có thể cảm thấy cậu rất được sủng ái nhưng Sở Yến Vũ biết, đây là bình phong do Hoàng đế tạo ra nhằm bày ra dáng vẻ lục cung hòa thuận mà thôi, còn tên cậu ta là gì, có lẽ Hoàng đế còn chẳng nhớ nổi.
Người ta thường nói rượu thơm không sợ hẻm sâu, nhưng điều này lại không áp dụng được với thánh sủng.
Hoàng đế đã thấy quá nhiều tuyệt sắc giai nhân, cỡ như cậu ta thì còn lâu mới lọt vào mắt Hoàng đế.
Cậu ta có thông thạo thư từ ca phú đến đâu thì Hoàng đế cũng sẽ không bảo cậu ta đến hiến nghệ.
Điều uất ức nhất không phải là cậu ta thua kém người khác, mà là ngay cả cơ hội tiến cung thôi cậu ta cũng chẳng có.
Sở Yến Vũ cuối cùng cũng nhận ra rằng, nếu cậu ta muốn trả thù cho Lục hoàng tử thì trước tiên, cậu ta cần phải có được thánh sủng nên cậu ta đã hành động.
Nhưng, việc này còn khó hơn cả việc thu hút sự chú ý của Cảnh Vương ở Cảnh Vương phủ.
Đã vậy những thủ đoạn mà cậu ta có thể nghĩ ra đều đã bị người khác dùng rồi.
Cậu ta rơi vào tình thế khó xử, tiến cũng không được, lùi cũng không xong.
Lục hoàng tử rơi đài, cậu ta đã mất đi cả đối tượng trả thù và chỗ dựa.
Sau đó Trương thị biến thành công chúa Lang Gia, là người Lâu Lan, Sở Yến Vũ đã vô cùng kinh ngạc.
Công chúa Lang Gia cũng đã nói cho cậu ta một bí mật, trên người cậu ta cũng có huyết mạch Lâu Lan, ban đầu công chúa Lang Gia chọn cậu ta, đặt cậu ta bên cạnh Lục hoàng tử để làm đồ dự phòng.
Sở Yến Vũ sợ bại lộ thân phận nên đành phải nghe theo công chúa Lang Gia.
Cậu ta đã ở trong cung nhiều ngày, biết rằng con người thì phải có đường lui, cũng như biết rằng dệt hoa trên gấm còn chẳng bằng đưa than ngày tuyết, cho nên cậu ta cố ý gạt công chúa Lang Gia, chăm sóc Hoàng đế, một chút “thiện chí” này cuối cùng đã rơi vào mắt Hoàng đế và cứu cậu ta một mạng.
Công chúa Lang Gia đã chết, bí mật Sở Yến Vũ là người Lâu Lan chỉ có cậu ta và công chúa Lang Gia biết, thế nên uy hiếp mà cậu ta phải đối mặt cũng không còn nữa.
Hoàng đế đối xử với cậu ta tốt hơn trước, nhưng Sở Yến Vũ vẫn cảm thấy như vậy là chưa đủ.
Mục đích giữ cậu ta sống đã tan vỡ, giờ đây cậu ta chỉ có thể cố gắng làm sủng phi, cố gắng leo lên trên.
Đúng lúc này, Hoàng đế lại lập trữ.
Sở Yến Vũ đột nhiên ý thức được, Hoàng đế đã già, huống chi cậu ta cũng không phải là sủng phi, cho dù có, thì cuối cùng cậu ta cũng sẽ phải xuất gia hoặc tuẫn táng vì Hoàng đế.
Nếu đã biết đằng trước không có đường thì tranh làm cái quái gì chứ.
Cậu ta còn trẻ, sao mà có thể đành lòng chôn vùi tuổi xuân trên người Hoàng đế chứ. Trong lòng cậu ta càng ngày càng không cam lòng.
Cho đến khi cậu ta để ý tới Thái tử.
So với Hoàng đế, Thái tử giống như mặt trời đang l.n đỉnh.
Mọi người trong cung đều nói phu phu Thái tử rất ân ái, Sở Yến Vũ cũng thấy rõ điều này.
Một lần trong cung thiết yến nghe diễn, Thái tử phi đang mang thai vừa nghe vừa ngủ gật, thế là Thái tử xin lỗi Hoàng đế rồi tự mình bế Thái tử phi về phủ.
Đây tuy là chuyện nhỏ nhưng nó vẫn đọng lại trong lòng Sở Yến Vũ.
Từng có lúc, tất cả những gì cậu ta muốn chỉ là một tình yêu như này, nhưng, vì sao cậu ta chịu nhiều đau khổ như vậy rồi mà vẫn là một quý nhân thấp kém, không người thương yếu, còn Thái tử phi thì lại thuận buồm xuôi gió, chẳng cần làm gì mà có được tất cả.
Thậm chí Thái tử phi còn có phẩm giao cao hơn cậu ta, mỗi khi gặp, Sở Yến Vũ đều phải quỳ xuống.
Tâm trạng của Sở Yến Vũ vẫn luôn không ổn cho tới khi cậu ta biết được bí mật của Thái tử phi.
Sở Yến Vũ biết, cơ hội của cậu ta đến rồi.
“Đi đưa thư cho Thái tử đi.” Sở Yến Vũ vui vẻ nói với tâm phúc của mình.
Cậu ta đứng trước gương đồng sửa soạn lại quần áo, rồi đột nhiên nổi hứng lấy một ít son môi bôi lên.
Mãi đến khi đôi môi trở nên mọng nước, cậu ta mới thỏa mãn.
“Sở Yến Vũ —— hắn muốn gặp chàng?”
Lý Ngư cầm lấy mật báo do thị vệ đưa tới, thiếu chút nữa đã ngồi không yên.
Cái quái quỷ gì thế, cậu cho rằng sau khi mình lừa Sở Yến Vũ thì cậu ta sẽ đi tố cáo với Hoàng đế để vạch trần cậu, không phải kịch bản bình thường toàn như vậy à?
Nhưng Sở Yên Vũ lại không làm như vậy. Ngược lại cậu ta lén lút gửi thư cho Thái tử, gần như coi vị Thái tử phi này là không khí!
Qủy gì vậy, cậu còn còn tưởng mục đích của Sở Yến Vũ là gì, hóa ra là muốn quyến rũ phu quân cậu à, Lý Ngư lập tức biến thành một bé cá dấm!
“…Chàng muốn gặp không? Chàng muốn gặp à?” Lý Ngư chua lè hỏi, không nhận ra mình đã biến thành một con vẹt.
Cậu ôm lấy cánh tay Thái tử, há miệng cắn một miếng thịt rồi nhẹ nhàng nghiến lấy.
Nếu đối phương mà đưa ra câu trả lời khiến cậu khó chịu thì cậu sẽ gặm hắn!
Mục Thiên Trì bật cười, hắn rất kinh ngạc khi bé cá này ăn dấm nhưng vì lo cậu tức giận hại thân nên hắn nhẹ nhàng xoa đầu Lý Ngư, an ủi cậu trước.
“Ta sẽ không đi.” Thái tử chém đinh chặt sắt nói.
Lý Ngư: “…”
Này còn tạm được!
Lý Ngư “ồ” một tiếng đầy đắc ý, khẩu hình thay đổi, hôn “chụt” một cái ở chỗ định cắn.
Cậu hôn cực kỳ to, đến mức khiến tai Thái tử đỏ bừng.
Thái tử nói không đi là không đi, sẽ không có chuyện đổi ý nên người đưa thư được Sở Yến Vũ phái đi đến tận mặt Thái tử. còn không thấy được.
Vương Hỉ đi ra truyền lại lời của Thái tử, thậm chí còn không thèm nhìn kỹ người nói.
Thái tử thân phận cao quý, há có chuyện một quý nhân nho nhỏ muốn gặp là có thể gặp được?
Vương Hỉ dùng ngón chân cũng có thể đoán được Sở quý nhân nghĩ gì nên ông thiếu chút nữa đã chỉ vào mũi cậu ta mắng vô liêm sỉ.
Người đưa thư chán nản rời đi, Sở Yến Vũ hy vọng chờ đợi, nhưng cậu ta chỉ nhận được tin Thái tử từ chối gặp mặt.
“Sao có thể? Ngươi chưa nói là ta có một tin tức rất quan trọng liên quan đến Thái tử phi à?” Lúc đầu Sở Yến Vũ không muốn tin.
Tâm phúc bất đắc dĩ nói: “Nô đã nói rồi nhưng Vương công công chỉ nói, Thái tử không muốn gặp.”
… Thái tử không chịu gặp cậu ta!
Trong lòng Sở Yến Vũ tràn đầy oán hận, lúc Thái tử còn là Cản Vương, hắn chưa bao giờ nghiêm túc nhìn cậu ta, cho dù là cậu ta thể có tin tức rất quan trọng thì Thái tử vẫn khinh thường cậu ta như cũ.
Người này, sao có thể thờ ơ với cậu ta như vậy chứ?
Cậu ta chỉ là muốn cứu hắn thoát khỏi cá yêu thôi mà, nhưng đổi lại, cậu ta muốn mình có một vị trí nhỏ bên hắn.
Mặc dù xét theo thân phận của cậu ta thì có vẻ khá kỳ quái, nhưng chỉ cần người kia trở thành Hoàng đế thì không có gì là không thể.
Đúng vậy, khi nhìn thấy tình yêu giữa Thái tử và Thái tử phi, sở Yến Vũ không những ghen tị mà còn nổi điên vì ghen tuông.
Cậu ta cũng muốn có người đối xử với mình như vậy.
Sở Yến Vũ đã từng cách Thái tử rất gần nhưng Thái tử lại chẳng cho cậu ta bất kỳ cơ hội nào.
Nếu không ăn được, vậy thì đạp đổ.
“Đây là do ngươi tự tìm!”
Đôi mắt Sở Yến Vũ ửng đỏ, cậu ta hất chiếc gương đồng trước mặt xuống đất.
Cậu ta nằm trên án một lúc lâu mới đứng dậy, chỉnh lại tóc trên thái dương rồi cùng cùng tâm phúc của mình đến Càn Thanh Cung.
Sở Yến Vũ cuối cùng cũng hành động!
Lý Ngư cũng trở nên phấn khích, nhân vật phản diện không đi theo kịch bản thì phải làm sao bây giờ?
Thái tử điện hạ trả lời rằng: Thì ép đi theo kịch bản là được chứ gì.
Vì Sở Yến Vũ đi gặp Hoàng đế nên Lý Ngư phải rời đi càng sớm càng tốt.
“Chàng cảm thấy em nên giả làm ai?” Lý Ngư hứng thú bừng bừng nhìn phu quân.
Lúc trước ở bãi săn, Mục Thiên Trì giả làm thị vệ để bảo vệ cậu, bây giờ đến lượt cậu hóa trang!
——Thật ra chỉ cần nhét cậu vào kiệu là được rồi chứ đâu cần Thái tử phi hóa trang đâu, chỉ là Thái tử phi thích chơi thôi.
Thái tử suy nghĩ một lúc, trong mắt tràn đầy ý cười.
Giả làm thị vệ thì không được rồi, trên đời này không có thị vệ nào bụng to cả, cuối cùng chỉ có một nhũ mẫu đi cùng Thái tử đến Càn Thanh Cung.
Tuy vị nhũ mẫu mới ra lò này có hơi béo một chút, bụng hơi bự một chút nhưng lại rất trẻ trung xinh đẹp đến mức ngay cả Thái tử phi yêu đương thắm thiết với Thái tử cũng không thể cưỡng lại mà nhìn thêm vài cái.