Sở Yến Vũ cầu kiến bên ngoài Càn Thanh Cung, Hoàng đế có ấn tượng không tệ với Sở quý nhân liền truyền cậu ta vào.
Sau khi Sở Yến Vũ tiến cung thì phát hiện mấy đứa nhỏ nhà Thái tử cũng ở đó. Cậu ta cho rằng con của cá yêu thì cũng là cá yêu, khó trách có thể mê hoặc được Hoàng đế nên Sở Yến Vũ khinh thường mấy con yêu tinh này lắm.
Vốn mấy nhóc Đại Bảo đang đọc sách ở Ngự Thư Phòng nhưng khi Hoàng đế biết tin phu phu Thái tử muốn tới thì ông lệnh cho La Thụy Sinh mau tới Ngự Thư Phòng đón mấy bé để gia đình đoàn tụ.
Bọn nhỏ thường xuyên được Hoàng đế mang theo bên người nên được các phi tần của Hoàng đế thấy thường xuyên. Trước kia, khi Sở Yến Vũ lấy lòng Hoàng đế, cũng đánh chủ ý lên mấy nhóc con này. Cậu ta thường xuyên tặng các bé mấy món nhỏ được chạm khắc bằng ngọc hoặc là mấy món đồ chơi con con, nhưng do mấy nhóc được cá cha cảnh báo từ trước nên các bé sẽ không thân cận với người lạ cũng như nhận đồ của họ, bởi vậy, ý định lân la làm quen của Sở quý nhân chưa lần nào thực hiện được.
Lần này khi gặp mấy đứa trẻ, thái độ của Sở Yến Vũ hiện rõ sự lạnh lùng, không còn nhiệt tình như thường ngày nữa. Tuy bọn trẻ còn nhỏ nhưng không có nghĩa là chúng không biết. Rất nhanh các bé liền phát hiện, Sở quý nhân lúc trước luôn cười với bọn bé dường như đã không còn cười nữa rồi.
“Giỏi lật mặt” là từ mới học gần đây, được các bé hay mang ra dùng.
Hoàng đế nghe được lời của mấy bé thì bật cười ha ha khiến cho Sở Yến Vũ xấu hổ đến mức giả vờ như không nghe thấy.
“Bẩm hoàng thượng, thần khanh có chuyện quan trọng cần bẩm báo.”
Sở Yến Vũ tiến lên một bước, quỳ xuống.
Bởi không những có liên quan đến cá yêu mà còn sợ bọn nhỏ sẽ gây phiền toái nên Sở Yến Vũ hi vọng Hoàng đế có thể để các bé ra chỗ khác.
“Ngươi nói thẳng đi.”
So với sự cẩn thận của Sở Yến Vũ thì Hoàng đế chẳng để ý chút nào. Trong mắt Hoàng đế, mấy đứa Đại Bảo là cháu ruột ông, không phải người ngoài nên không cần phải mang ra chỗ khác.
Sở Yến Vũ nghiến răng nghiến lợi, xem ra cậu ta chỉ có thể nói ra trước mặt mấy con yêu quái này rồi…
Trên đường đến Càn Thanh Cung, cậu ta đã chuẩn bị sẵn một câu chuyện, đại khái nói rằng cung nữ nhìn thấy ở bãi săn, còn cả trên kiệu của Thái tử phi chỉ có một con cá.
Mặc dù không nói Thái tử phi là cá yêu nhưng ẩn ý thì rất rõ ràng.
Hoàng đế:”…”
Phản ứng đầu tiên của Hoàng đế là không thể tin được, chưa nói đến một người sống sờ sờ, chỉ dựa vào lời nói của một bên mà đã tin tưởng người đó là yêu tinh thì cũng quá vô lý rồi đấy.
Hoàng đế nghiêm khắc khiển trách: “Ngươi có ý gì? Ngươi đang muốn vu khống Thái tử phi?”
Mặc dù Hoàng đế có ấn tượng tốt với Sở quý nhân, nhưng Thái tử phi lại là tiểu bối được ông coi như là con ruột, những chuyện này không đủ để lung lay địa vị của Thái tử phi trong ông mà ngược lại, còn khiến ông bất mãn với Sở quý nhân.
Đại Bảo ở ngay bên cạnh Hoàng đế quang minh chính đại nghe, nghĩ thầm lẽ nào cá cha bị phát hiện à?
Đại Bảo vội vàng giật nhẹ ống tay áo của long bào.
Hoàng đế thấy thế liền ôm bé lên đầu gối, đỡ cho Sở quý nhân ăn nói linh tinh khiến Đại Bảo sợ.
Tuy Sở yến Vũ từng giúp đỡ Hoàng đế nhưng Hoàng đế sẽ không cho phép bất kỳ phi tần nào bôi đen Thái tử phi.
“Người đâu, Sở quý nhân ăn nói linh tinh, giải xuống, giao cho Thận Hình Ty xử trí!”
Hoàng đế vừa ra lệnh, La tổng quản liền mang người tới bắt. Ông nhìn Sở Yến Vũ như nhìn người chết, Hoàng đế có ấn tượng rất tốt với Thái tử phi, Sở quý nhân hẳn là chán sống rồi, nếu như tin này rơi vào tai Thái tử thì khác quái nào Hoàng đế đắc tội Thái tử chứ!
“Hoàng thượng, xin hãy nghe thần khanh nói một lời —— ngài hẳn là đã gặp con cá kia, chẳng nhẽ ngài không thấy nó có nhân tính quá rồi ư, hơn nữa ngài cũng chưa bao giờ thấy Thái tử phi và con cá kia xuất hiện cùng nhau! Nguyên nhân rất đơn giản, Thái tử phi chính là con cá kia nên bọn họ không thể nào xuất hiện cùng nhau! Thần khanh dám cam đoan, những gì thần khanh nói là thật, nếu có nửa câu nói dối thì sẽ bị trời phạt.”
Sở Yến Vũ dùng sức giãy dụa, khàn giọng nói với Hoàng đế, cậu ta còn không tiếc phát lời thề độc để Hoàng đế tin lời mình.
“Hoàng thượng, xin ngài hãy suy nghĩ một chút, Thái tử phi tên Lý Ngư, rõ ràng chính là cá yêu!”
Hoàng đế bị từng câu từng chữ của Sở Yến Vũ gào đến phát bực. Đại Bảo nghe mấy lời nói bậy bạ này, cái đầu nhỏ cúi xuống, cả người khẽ run, Hoàng đế vừa vội vừa giận: “Mau câm miệng, trẫm không tin, cứ tên Lý Ngư thì có nghĩa là cá yêu à?”
Triều đại này có một vị tướng quân chiến công hiển hách tên là Thố (Thỏ), có một vị nhạc sư cầm kỹ xuất sắc tên là Quy (Rùa), lẽ nào họ là Thỏ tinh, Rùa tinh à?
Rốt cục là Sở Yến Vũ có não không vậy, đúng là Hoàng đế chưa từng thấy Thái tử phi xuất hiện cùng lúc với cá, nhưng cũng có rất nhiều người không xuất hiện cùng với cá, lẽ nào cứ thế là có liên quan à?
Thật nực cười.
Sở Yến Vũ tuy sắp bị La tổng quản đẩy ra ngoài, nhưng cậu ta vẫn kiên trì nói: “Hoàng thượng, thần khanh nói thật. Thái tử phi hiện tại đã bị đánh về nguyên hình, hắn ta đang trốn trong kiệu để rời khỏi cung. Hoàng thượng ngài chỉ cần phái người đi xem là sẽ biết.”
Hoàng đế đang không muốn để ý tới cậu ta thì vào lúc này, một nội thị tiến vào nói rằng Thái tử tới cầu kiến.
Đến rất đúng lúc! Hoàng đế vội vàng ra lệnh cho Thái tử vào.
“Thiên Trì, Sở quý nhân cố ý muốn bôi đen Thái tử phi, con coi nên xử lý như nào?”
Hoàng đế bối rối đến đau đầu, lại nóng lòng muốn đi dỗ Đại Bảo, thế là ông ném luôn cái nồi cho Thái tử.
Mục Thiên Trì lạnh lùng nói: “Phụ hoàng, đúng là cá của nhi thần hơi có nhân tính thật nhưng chuyện này ai cũng biết, vậy mà lại có một số người dám nói linh tinh, hắt nước bẩn lên người Thái tử phi, nhi thần thực ra cũng rất muốn nghe thử, rốt cuộc là những kẻ này muốn nói xấu như nào về Thái tử phi.”
Hoàng đế có chút nghi hoặc liếc nhìn Thái tử, Thái tử bảo Sở Yến Vũ nói tiếp sao?
Sở Yến Vũ bảo Thái tử phi biến thành cá, nhưng đó chỉ là lời nói một phía đến từ cậu ta mà thôi. Hoàng đế biết rõ, Thái tử và Thái tử phi có bao nhiêu ân ái. Dựa theo tính tình của Thái tử, hắn sẽ không dung thứ cho Sở Yến Vũ nói bậy, nhưng bây giờ Thái tử lại bình tĩnh như vậy…
Thôi, Hoàng đế vừa ném nồi, nói Thái tử xử trí thì cứ để hắn xử trí đi.
Sở Yến Vũ hưng phấn đến không có thời gian suy nghĩ vì sao Thái tử lại thay đổi chủ ý. Mặc kệ Thái tử có nói thế nào thì cuối cùng hắn cũng bằng lòng nghe cậu ta nói!
Sở Yến Vũ vội vàng nói: “Thái tử điện hạ, ta cũng là vì tốt cho ngài….Mời ngài hãy đi kiểm tra cỗ kiệu của Thái tử phi.”
Mục Thiên Trì khẽ nhướng mày: “Cỗ kiệu bị làm sao?”
Thái tử bất ngờ phối hợp với Sở Yến Vũ, phái người đi khiêng kiệu của Thái tử phi quay về.
Không lâu sau, có nội thị vội vàng bừng một cái bình thủy tinh trở lại: “Hoàng thượng, trong kiệu không có người, chỉ có mỗi cái bình thủy tinh đựng cá này thôi!”
Cuối cùng cũng tóm được, Sở Yến Vũ âm thầm vui mừng.
Nội thị nâng bình thủy tinh vào, đồng thời một con cá cẩm lý màu bạc ánh kim xuất hiện trước mặt Hoàng đế và Thái tử.
Mục Thiên Trì cười lạnh: “Cho dù cá ở trong kiệu thì sao?”
Sở Yến Vũ nói: “Con cá này là cá yêu, nó biến thành hình dạng của Thái tử phi, cho nên mới xuất hiện trong kiệu của ngài ấy. Nếu điện hạ không tin, có thể mời Thái tử phi ra đối chất…”
Sở Yến Vũ tin chắc Thái tử phi sẽ không “xuất hiện”. Lời còn chưa dứt, một phụ nhân trẻ tuổi mặc váy xếp ly màu vàng ngỗng, tóc búi cao, bụng tròn từ ngoài điện đi vào.
Khuôn mặt phụ nhân này được che bằng một lớp vải mỏng, che hết từ mũi trở xuống, chỉ để lại một đôi mắt trong veo, khi nhìn thấy Hoàng đế, nàng vụng về cúi chào chúc phúc.
Tiểu phụ nhân gặp lại Thái tử, còn đòi hành lễ khiến cho Mục Thiên Trì nghiến răng nghiến lợi, không đợi “nàng” làm gì, hắn đã tự mình kéo một cái ghế ra rồi nhét tiểu phụ nhân xuống.
Vì nội thị không thông báo nên cả Hoàng đế và La tổng quản đều không biết đây là ai, trong lúc nhất thời cả hai đều nhìn về phụ nhân này.
Tiểu phụ nhân ngồi xuống ghế, phát hiện Hoàng đế và La tổng quản đang nhìn mình, liền ngượng ngùng cười với họ.
Cậu mỉm cười, đôi mắt cong cong như vầng trăng khuyết, Hoàng đế bất ngờ cảm thấy người này trông hơi quen mắt.
Hoàng đế nhất thời không nghĩ ra được, nhưng La tổng quản lại cẩn thận phát hiện, bụng của tiểu phụ nhân này hình như lớn hơn người béo bình thường, nhưng vòng eo lại không quá dày.
Đây chẳng lẽ là ——!
La tổng quản chợt nghĩ đến điều gì đó, nhưng nhìn tư thế của Thái tử và tiểu phụ nhân, rõ ràng là họ không muốn bị phát hiện.
La tổng quản không thể làm gì hơn ngoài việc tự chọc mù mắt mình, ông không thấy gì cả.
“Thiên Trì, đây là ai vậy?” Hoàng đế hoang mang không nhịn được hỏi.
“Nàng ấy là nhũ mẫu mới của Đại Bảo.” Thái tử nói.
Hoàng đế: “….”
Chỉ là một nhũ mẫu thôi mà có thể diện lớn thật đấy.
Có lẽ đó là ý định của Thái tử, nhưng Hoàng đế cũng không đoán ra được.
Đại Bảo tò mò gãi đầu sau khi nghe lời của phụ thân Thái tử, người này là nhũ mẫu của bé, nhưng bé đã gặp người này bao giờ đâu!
Đại Bảo trượt xuống từ đầu gối của Hoàng đế, bé chạy nhanh đến chỗ của nhũ mẫu, liền bị nhũ mẫu kéo lại.
Nhũ mẫu mới thổi một hơi vào lòng bàn tay bé, rồi chỉ vào nách Đại Bảo hai lần.
Đại Bảo: “…”
Đây đây đây, đây không phải là ám hiệu của cá cha sao?
Đúng là cá cha rồi!
Đại Bảo vồ tới, ôm chặt lấy chân nhũ mẫu không chịu buông ra.
Vừa nãy Sở quý nhân hùng hổ bảo rằng cá cha là cá, Đại Bảo sợ lắm đấy.
Cá cha nói rằng, thân phận của họ không thể bị phát hiện, nếu bị phát hiện sẽ bị nhốt, thế nên thân phận của cá cha chắc chắn không thể bị phát hiện.
Khi bình thủy tinh được mang vào, mấy đứa nhỏ đều không khỏi nhìn con cá trong bình thủy tinh.
Nhưng mà sau khi nhìn xong, các bé đều đã yên tâm. Con cá này là bạn cũ, cá cha không gặp chuyện gì, Đại Bảo cũng yên tâm.
Nhị Bảo, Tam Bảo và Tứ Bảo cũng noi theo Đại Bảo chạy tới chỗ nhũ mẫu thì phát hiện đó là cá cha. Đúng lúc Nhị Bảo vừa muốn gọi một tiếng, tiểu phụ nhân liền trừng bé một cái rồi rít nhẹ lên một tiếng.
Nhị Bảo sợ không dám gọi, nhưng ôm thì vẫn cứ ôm.
Hoàng đế:…..Ừm, xem ra là nhũ mẫu thật rồi.
Sở Yến Vũ chưa từng gặp qua Thái tử phi, tất nhiên là không nhận ra, vả lại vị phụ nhân này vừa xuất hiện thì không ai để ý đến cậu ta nữa, cậu ta phải nhắc nhở Hoàng đế và Thái tử, Thái tử phi là cá yêu!
Sở Yến Vũ lanh lảnh nói: “Điện hạ, con cá này chính là Thái tử phi.”
Mục Thiên Trì rời mắt khỏi tiểu phụ nhân, Sở Yến Vũ cảm thấy có chút kỳ quái, ánh mắt Thái tử khi nhìn nhũ mẫu thì tình sâu như biển, còn khi nhìn cậu ta và con cá thì chỉ toàn lạnh lùng hờ hững! Nhưng Sở Yến Vũ đã không còn thời gian để ngẫm nghĩ về điều này nữa.
Thái tử nhìn thoáng qua con cá trong bình thủy tinh: “Ngươi nói nó là Thái tử phi? Vậy ngươi thử gọi nó xem nó có đáp lời ngươi không?”
Phụt! Tiểu phụ nhân nhịn không được bật cười, khi bị Thái tử trừng mắt mới vội vàng nghiêm túc ôm con vào lòng.
Sở Yến Vũ đã dự đoán được Thái tử sẽ hỏi câu này, cậu ta cũng suy nghĩ kỹ cách ứng phó rồi, bảo đảm có thể trực tiếp vạch trần cá yêu ngay trước mặt Hoàng đế và Thái tử.
Sở Yến Vũ tiến lên một bước nói: “Có một vị đạo trưởng am hiểu trừ yêu diệt ma đang chở bên ngoài, xin Thái tử điện hạ cho phép ông ta vào diệt trừ yêu quái.”
Mục Thiên Trì vô cảm gật đầu, Cá Nhỏ nói cậu không phải là cá chép tinh bình thường nên không nói đến đạo sĩ thì dăm ba cái máu chó đen gì gì đó đều vô dụng với cậu, hơn nữa mấy cái đấy có dùng trên người cậu đâu, bởi vậy Mục Thiên Trì mới đồng ý để Cá Nhỏ thay đồ, “Đặt mình vào nguy hiểm”.
Không lâu sau, một đạo sĩ khoảng ba mươi, râu mép ố vàng đi tới.
Sở Yến Vũ đã ngưỡng mộ đạo sĩ này từ lâu, máu chó đen cũng là do người ngày đưa cho cậu ta. Vừa đến, tên này lập tức thi pháp với bình thủy tinh.
Đạo sĩ không ngừng lắc chuông vàng, trong miệng cứ lải nhải cái gì đó rồi dán tấm bùa lên kiếm gỗ đào và nhúng nó vào trong bình thủy tinh.
Sau khi làm xong, con cá bơi chậm lại.
Đạo sĩ lặp lại một lần nữa, con cá vẫn bơi.
Đạo sĩ và Sở Yến Vũ đều há hốc mồm.
Đạo sĩ hết cách, đành phải mạnh dạn xin chỉ thị: “Cá yêu sợ máu chó, không dối gạt gì Hoàng thượng và Thái tử điện hạ, sở dĩ nó biến thành cá là vì nó đã chạm vào máu chó đen, chỉ cần cho nó tiếp xúc với máu chó đen lần nữa là nó chắc chắn sẽ lộ ra sơ hở.”
Sở Yến Vũ hùa theo, tiện thể còn to gan nhìn bốn đứa con trai của Thái tử, ý là không chừng cả bốn bé cũng sợ máu chó.
Mục Thiên Trì nhếch môi: “Làm thế nào để nó lộ ra sơ hở?”
Sở Yến Vũ lấy một cái bình sứ từ trong ống tay áo, mở nắp ra, một mùi hương tanh tưởi lập tức bốc ra.
Sở Yến Vũ đưa cái bình cho đạo sĩ, đạo sĩ xin thứ lỗi rồi đặt bình sứ trước mặt con cá.
Gã ta cho rằng con cá này chắc chắn sẽ sợ nhưng nó vẫn cứ lãnh diễm cao quý vẫy đuôi.
Mấy đứa nhóc được nhũ mấu ôm cũng đang hóng hớt tình hình bên này thì ngửi phải cái mùi hôi thối kia. Sau khi được nhũ mẫu bịt mũi cho, các bé rối rít nói: “Thúi quá đi mất.”
Hoàng đế cũng cảm thấy thối, ông liền lệnh cho La tổng quản mau mang khăn lụa để bịt mồm mũi.
“Cái này chính là sơ hở mà các ngươi nói à?” Thái tử cười lạnh.
Trên đầu đạo sĩ túa mồ hôi lạnh, Hoàng đế cũng nhìn ra được một ít manh mối.
Sở Yến Vũ có chút lo lắng khi thấy con cá này vẫn bình yên vô sự sau mấy lần bị dằn vặt, cậu ta nghĩ, mình nên đổ hết cả bình sứ vào.
Cậu ta không tin con cá yêu này có thể chịu được lần dày vò này!
Sở Yến Vũ giật lấy cái bình từ tay đạo sĩ, cậu ta đang định đổ máu chó vào thì nhũ mẫu vẫn luôn im lặng nãy giờ đột nhiên lên tiếng: “Nếu ngươi làm như vậy thì đến cá bình thường cũng không chịu nổi.”
Sở Yến Vũ tức giận nói: “Ngươi thì biết cái gì? Cá yêu là yêu quái, nó khác với cá bình thường, yêu quái không dễ chết, chỉ cần để nó lộ ra một ít yêu pháp thôi là có thể chứng thực được lời ta nói.”
Nhũ mẫu: ” Thì ra là vậy….Được thôi, thế nếu như nó chỉ một con cá bình thường thì làm sao giờ?”
“Vậy ta sẽ đi nhận tội với Thái tử phi, đồng thời để Thái tử điện hạ tùy ý xử trí.” Sở Yến Vũ nói năng rất khí phách.
Nhũ mẫu hít một hơi thật sâu: “Được.”
Thế giới cổ đại này không có yêu tà, chỉ có —— một con cá hệ thống.
Vốn dĩ cậu định xem xiếc khỉ một lúc thôi, nhưng nếu không ra tay, thì cá thế thân sẽ bị dội máu chó đầy người, thúi không chịu nổi.
“Sở quý nhân, trước khi đổ máu chó, ta nghĩ ngươi nên nhìn ta là ai trước đã.”