Sở Yến Vũ nhìn thấy một khuôn mặt mà cậu ta không thể nào tưởng tượng nổi, toàn thân giống như bị một đòn chí mạng!
Khăn che mặt của phụ nhân đã được tháo xuống, thì ra, phụ nhân mà cậu ta vẫn luôn thấy khó hiểu, lại là Thái tử phi!
“Ngươi, ngươi không phải——”
Cậu ta hoảng sợ lùi về phía sau rồi quay đầu nhìn con cá đang trong bình thủy tinh.
Con cá vẫn vân đạm phong khinh bơi, đã vậy nó còn thổi bong bóng với Sở Yến Vũ.
…..Vì sao Thái tử phi lại xuất hiện cùng lúc với cá? Không phải con cá là Thái tử phi à?
Vào lúc này, đầu óc của Sở Yến Vũ như bị chết máy.
“Sở quý nhân.”
Lý Ngư nghiêm mặt nói: “Nếu ngươi khẳng định ta là cá yêu, vậy ngươi hãy đánh ta về nguyên hình đi.”
“Điều này là không thể, điều này là không thể, Thái tử điện hạ…”
Sắc mặt Sở Yến Vũ tái nhợt, cậu ta quay sang nhìn Thái tử thì thấy vẻ mặt lãnh đạm của Mục Thiên Trì, như thể hắn chẳng thấy có gì bất ngờ cả.
Lúc này, Sở Yến Vũ mới biết, Thái tử hẳn là đã biết Thái tử phi cải trang thành nhũ mẫu rồi, cho nên đây là —— để lừa cậu ta, để cậu ta một mình vui vẻ, tự biến mình thành thằng hề!
Hoàng đế xem một kịch lớn sôi động. Thái tử trước sau vẫn luôn bình tĩnh, cho tới khi Thái tử phi xuất hiện, Hoàng đế mới hiểu, sao mà nhũ mẫu kia trông quen thế, và còn vì sao Thái tử muốn đi bắt yêu với Sở Yến Vũ.
Lúc trước Hoàng đế từng dàn dựng một vở kịch cho Lục hoàng tử, bây giờ Thái tử và Thái tử phi hợp sức, cùng nhau dựng một vở kịch vì Sở quý nhân.
Nếu trong lòng không có quỷ thì làm sao được làm nhân vật chính chứ?
Ánh mắt Hoàng đế nhìn Sở quý nhân đầy chán ghét.
Cá cưng của Thái tử là cẩm lý đến ngay cả Liễu Không đại sư cũng nhận định, còn Thái tử phi là người sống sờ sờ, lấy đâu ra chuyện chỉ bằng lời của mấy con chó con mèo mà đã khiến cậu bị bôi nhọ thành cá yêu vậy hả?
Sở Yễn Vũ thậm chí có thể nghĩ ra những lời xa vời như vậy, Hoàng đế cảm thấy, có lẽ cái sự tốt bụng của cậu ta cũng chỉ là giả thôi.
Dịu dàng, lương thiện chỉ toàn là thủ đoạn mà người này dùng để tranh sủng thôi, còn thật ra thì cậu ta chẳng khác gì Lục hoàng tử, đều là loại người mưu mô xảo quyệt, không hổ là người bên cạnh Lục hoàng tử.
Sở Yến Vũ chỉ là một quý nhân thấp hèn, cậu ta hại Thái tử phi thì được chỗ tốt gì chứ?
Hoàng đế đi vòng vòng một lúc rồi chợt bừng tỉnh, bây giờ, người ông tín nhiệm nhất là Thái tử, ông sẽ không vì bất cứ chuyện gì mà sinh ra khoảng cách với Thái tử, nhưng bản thân ông lại chán ghét Sở Yến Vũ.
Có lẽ, nam phi này kiêu ngạo lắm.
Trong lòng Sở Yến Vũ đầy các suy đoán về Thái tử phi, nhưng cậu ta không dám nói gì nữa.
Thế nhưng, có vẻ như đạo sĩ mà cậu ta tìm về lại không có mắt, khi thấy Thái tử phi nói câu “Mau đánh ta về nguyên hình đi”, còn Sở quý nhân thì không có động tĩnh gì, tên đạo sĩ liền nhận định đây là cá yêu, thế là gã lắc cái chuông trong tay.
Tiếng chuông vang lên nhưng Thái tử phi vẫn tỏ ra bình tĩnh, không có bất kỳ phản ứng nào cả.
“Làm càn.”
Thái tử tức giận, tên đạo sĩ này dám “mạo phạm” Thái tử phi ngay trước mặt hắn. Thái tử lập tức bước tới, bảo vệ Thái tử phi ở phía sau.
Đạo sĩ vẫn đang điên cuồng rung chuông, Thái tử cáu lên liền đã cho gã một cái. Lực đá của hắn rất kinh người, đạo sĩ bị đá đập đầu vào cột, ngất đi, máu chảy ròng ròng.
“Kéo xuống.” Thái tử nói.
Thị vệ xung quanh lập tức ra khỏi hàng, lôi đạo sĩ đang hôn mê xuống.
Sở Yến Vũ dùng toàn lực che miệng, vừa rồi cậu ta bị sự hung ác của Thái tử dọa sợ đến mức muốn hét cũng không hét nổi.
Vương Hỉ đi tới, Thái tử nhìn ông một cái, Vương Hỉ ra ngoài, không lâu sau ông áp giải một nữ tử ăn mặc như cung nữ đi vào.
Sở Yến Vũ vừa nhìn liền nhận ra cung nữ này, nàng chính là cung nữ hầu hạ bên cạnh cậu ta, là người đã nhìn thấy Thái tử phi biến thành cá!
Thái tử lạnh lùng nói: “Nghe nói, ở Vĩnh Phúc Cung có một cung nữ luôn nói xằng nói bậy, Sở quý nhân hẳn là đã biết.”
Thái tử vung tay, Vương Hỉ liền đi tới, đem Sở Yến Vũ tới trước mặt cung nữ kia.
Khẩu khí trong lòng Sở Yến Vũ cuối cùng cũng đã dịu lại, cậu ta căng da đầu nói: “Hồng Nhi, ngươi không phải nói Thái tử phi biến thành cá sao?”
“Đúng vậy,”Cung nữ tên “Hồng Nhi” cười nói: “Chính mắt nô tỳ thấy Thái tử phi.”
Không đợi Sở Yến Vũ bình tĩnh lại, Hồng Nhi đã nghiêng đầu nói tiếp: “Nô tỳ còn thấy cả Hoàng thượng biến thành cá, Sở quý nhân cũng biến thành cá, tất cả chúng ta đều là cá, hi hi hi!”
Khi Sở Yến Vũ thấy ánh mắt nàng vẫn đục, nói năng lộn xộn thì trong lòng đã nguội lạnh, Hồng Nhi có lẽ điên thật rồi!
Nhưng trước đó, có người cho rằng Hồng Nhi bị điên là bởi lời nàng nói không ai tin, nhưng việc nàng có điên thật hay không thì Sở Yến Vũ biết rõ.
Nhất định là Thái tử….
Cậu ta đắc tội Thái tử, Thái tử điện hạ quá tàn nhẫn… Cứ như vậy, tất cả bọn họ đều bị hắn cố ý hãm hại, thậm chí hại cậu ta mất đi cả nhân chứng cuối cùng.
“Sở quý nhân, ngươi cảm thấy thế nào?”
Mục Thiên Trì cố ý hỏi, Thái tử muốn chấm dứt tất cả những lời đồn thổi không tốt về Cá Nhỏ ngay trước mặt Hoàng đế.
Sở Yến Vũ làm ầm không phải là không có ích cho hắn bởi về sau, nếu có ai dám nói Thái tử phi là cá yêu thì kẻ đó có thể trực tiếp bị vả mặt luôn.
“Thái tử điện hạ…”
Sở yến Vũ quỳ xuống, cậu ta đang bị đẩy đến bước đường cùng, giờ đây tất cả mọi thứ đang gây bất lợi cho cậu ta, cậu ta đã không thể cãi lại Hoàng đế và Thái tử được nữa.
“Sở quý nhân.” Thái tử cười lạnh, “Còn nhớ những gì ngươi đã nói không, nếu Thái tử phi không phải là cá yêu, ngươi sẽ để ta tùy ý xử trí?”
“Thái tử điện hạ… Ta, ta vì lời nói của Hồng Nhi nên mới hiểu lầm, nói ra những lời khó nghe….Xin Thái tử điện hạ hãy tha mạng.”
Sở Yến Vũ hoảng sợ với chính lời thề mình đã lập, cậu ta lắp bắp giải thích.
Làm sao bây giờ, lẽ nào Thái tử sẽ biếm cậu ta vào lãnh cung ư?
Lãnh cung không phải là nơi để con người ở, cậu ta không muốn bị biếm vào lãnh cung!
Trong lòng Sở Yến Vũ rối như tơ vò, Thái từ cúi đầu nhìn cậu ta, lạnh lùng nói: “Đánh hai trăm trượng, trước phẩm vị, biếm vào lãnh cung!”
“Hoàng thượng, van cầu ngài, cầu ngài nể tình thần khanh đã từng giúp ngài, xin hãy cứu thần khanh với….” Sở Yến Vũ khổ sở cầu xin.
Sở Yến Vũ đã từng ăn đòn nên biết rõ, nếu bị đánh hai trăm gậy này, cậu ta sẽ không chết thì cũng trọng thương, Thái tử nhất định sẽ không buông tha nên cậu ta đành phải cầu xin Hoàng đế.
Hoàng đế nghe cậu ta nói đến ân cứu giúp, khóe miệng chậm rãi trễ xuống.
Quả nhiên là Sở quý nhân có mục đích.
Hoàng đế cảm thấy mình đã bị lừa nên ông không muốn để ý đến Sở Yến Vũ nữa, thay vào đó, ông ra lệnh cho thị vệ lúc hành hình thì mang người ra xa xa một chút.
Sở Yến Vũ thảm thiết cầu xin.
Lý Ngư quay mặt đi, không không hề muốn thông cảm cho Sở Yến Vũ một chút nào.
Nếu từ đầu đến cuối Sở Yến Vũ chỉ đắc tội mỗi cậu, thì có lẽ cậu sẽ xin Thái từ đừng trừng phạt cậu ta quá nặng.
Nhưng Sở Yến Vũ không chỉ đắc tội cậu, cậu ta còn đắc tội cả Hoàng đế và Thái tử, hơn nữa, cậu ta cực kỳ cực kỳ không nên đánh chủ ý lên mấy đứa nhỏ.
Khi xem trò hề này, với tư cách là người xem kịch, cậu rõ ràng phát hiện ra ánh mắt Sở quý nhân nhìn bọn trẻ đều tràn đầy ác ý.
Lý Ngư thường hay mềm lòng, nhưng điều này không có nghĩa là cậu không có vảy ngược. Con cậu chính là vảy ngược của cậu, cho dù Sở Yến Vũ có là thụ chính trong nguyên tác đi chăng nữa thì cậu ta muốn hại bọn nhỏ ư, tuyệt đối không được.
Lý Ngư bắt chước phu quân làm quả mặt lạnh lùng.
Sở Yến Vũ bị làm sao thì câu không muốn biết nữa.
Sau khi Sở quý nhân bị lôi đi, Thái tử đi nhận tội với Hoàng đế, dù sao cũng là hắn đi xử trí phi tần của Hoàng đế, trước đó còn giấu giếm ông.
Nhưng mà Hoàng đế cũng không định truy cứu chuyện này, bên người bớt đi một phi tần bụng dạ khó lường, ông vui còn không kịp ấy chứ.
“Đúng rồi, Thiên Trì, cá của con…” Hoàng đế dừng một chút.
Mục Thiên Trì kính cẩn nghe, nhưng trong lòng lại như nhảy lên cuống họng.
Dù sao, cá thế thân và cá thật vẫn có chỗ khác nhau, lẽ nào Hoàng đế nhìn ra được gì à?
“Thôi…Quên đi, không có việc gì.” Hoàng đế nói.
Lúc con cá trong bình thủy tinh được mang vào Càn Thanh Cung, Hoàng đế liền cảm thấy hình như con cá này điềm đạm hơn lúc trước.
Nhưng cá của Thái tử không phải không có lúc điềm đạm, hơn nữa vừa nãy Sở quý nhân còn dẫn theo cả đạo sĩ tới bắt yêu thì làm sao con cá này vui được cơ chứ?
Hoàng đế không phân biệt được cá với cá, so với chút hư tình giả ý kia của Sở quý nhân thì con cá này mới là thật, nó giúp ông vượt qua gian khó, lẽ nào ông còn phải hoài nghi nó sao?
Đây chính là con cá đệ nhất thiên hạ do đích thân ông phong đấy, bản thân Hoàng đế cũng cảm thấy thật buồn cười.
“Nuôi con cá này thật tốt, với cả mang nó vào cung nhiều thêm một chút, trẫm cũng muốn xem con cá này có chiêu trò gì mới.”
Hoàng đế nhớ tới cái lần con cá này tặng hoa cho mình trong lễ Vạn Thọ, trong lúc nhất thời ông lại thấy có chút mong đợi.
Thái tử, Lý Ngư: “….”
Con cá này có nhiều trò lắm, đảo bảo ngài sẽ thích mê!
Hoàng đế không hề nghi ngờ, Thái tử cũng yên tâm.
Chợt, hắn phát hiện Thái tử phi mặc váy đang nháy mắt tinh nghịch với mình.
Thái tử: “…”
Thái tử thấy, dáng vẻ này của Thái tử phi có chút đáng yêu.
Sau khi mọi chuyện hoàn thành, đoàn người trở về phủ Thái tử.
Lý Ngư xoay tới xoay lui, tìm đủ mọi lý do nhưng cuối cùng, cậu vẫn không tìm được lý do để thay váy.
Trước giờ cậu chưa từng mặc váy, đột nhiên mặc một lần thì thấy mới mẻ thật đấy, vả lại cậu vừa xuất hiện trên sân khấu đã lừa được Hoàng đế và những người khác một vố. Lý Ngư cảm thấy cậu giả làm nhũ mẫu thật thành công, bụng lớn cũng không bị ai phát hiện, nhiều lắm cũng chỉ cảm thấy cậu bụ bẫm một chút.
Tâm trạng phấn khích của cậu vẫn tiếp tục cho tới khi Thái tử về phòng, Lý Ngư liếc nhìn ánh mắt trêu chọc của phu quân, tâm tình chơi đùa bỗng chốc nổi lên.
Cậu không vội thay đồ mà mặc nguyên váy đi trêu Thái tử.
“Thái tử điện hạ, chàng có thấy như này rất có cảm giác không?” Lý Ngư cười tình nghịch, ôm lấy cánh tay Thái tử.
Để diễn cho giống nhũ mẫu, Lý Ngư nhét một đống bông vải vào để mình trông thướt tha hơn.
Đây chính là cơ hội ngàn năm có một để Thái tử cảm thụ kỹ thuật diễn xuất cao siêu của cậu.
Mục Thiên Trì: “…”
Thái tử chỉ cảm nhận được đống bông vải lặng lẽ rút tay ra, không nói câu gì.
Thái tử phi cho rằng mình biến khéo thành vụng, Thái tử là gay mà, hắn sao có thẻ thích cái dạng này được chứ…
Huhu, cậu đùa hơi quá rồi, lỡ như, nhỡ như khiến cho phu quân sinh ra bóng ma tâm lý thì làm sao bây giờ!
Lý Ngư vội vàng lấy hết đệm ra, ném hết xuống đất rồi vòng ra sau bình phong thay váy.
Nhưng quần áo bó sát khó thay quá, Lý Ngư vừa mới cởi khuy ngọc trên cổ áo ra, Thái tử đã bất ngờ xông vào rồi đè cậu lên bình phong.
“Nhũ mẫu.” Thái tử khẽ cười gọi.
Lý Ngư:?
Lý Ngư bối rối, đánh bạo đáp lại.
Thái tử bế con cá này lên, sải bước đến chỗ bình phong rồi đẩy thẳng lên giường.
Hắn cẩn thận không chạm phải bụng của Lý Ngư, vừa hôn một cái, Lý Ngư thoải mái mà nheo mắt lại.
Thái tử cười hỏi: “Em là nhũ mẫu thật đấy hả?”
Lý Ngư càng ngày càng bị nhồi một đống pỏn trong đầu tùy tiện gật đầu.
Mấy đứa trẻ đều do cậu sinh, cậu cũng cho chúng nó ăn, đương nhiên gọi là nhũ mẫu cũng không sai.
Sau đó… không còn nữa.
Nhũ mẫu Lý Ngư bị phụ thân của bọn nhỏ ăn sạch sành sanh.
Nửa đầu trận còn vừa đánh vừa mắng chứ sang hiệp sau cũng chỉ vọng lại tiếng rê.n rỉ ngọt ngào.
Phu phu hai người đang say sưa nói chuyện chỉ thuộc về hai người thì bất ngờ nghe thấy bên ngoài có người đập cửa.
Hai người bình thường sẽ khoá cửa mỗi khi làm chuyện ấy, Lý Ngư vội vàng trùm chăn, trừng mắt nhìn Thái tử. Mỗi tội đầu thì không khác gì cái ổ gà, mắt còn đỏ rực như thỏ, miệng sưng như hai miếng lạp xưởng trông chẳng dọa được ai hết.
Tâm trạng Thái tử rất tốt, hẳn nở nụ cười cưng chiều rồi đi ra mở cửa.
Một bé cá con đang ôm gối nhỏ đứng trước cửa.
“Phụ thân.” Đại Bảo rụt rè nói: “Con muốn ngủ với nhũ mẫu.”
Thái tử đã bắt đầu cho mấy bé ngủ một mình, không được phép cá cha, nhưng Đại Bảo lại muốn ở bên cá cha nên rất hay tìm cớ.
Mục Thiên Trì: “…”
Lý Ngư sao có thể từ chối con mình được chứ, thể là cậu bảo phu quân mang bé vào.
Đại Bảo chỉ cần ở bên cá cha là đã rất hạnh phúc rồi. Bé ôm chiếc gối nhỏ, chủ động chen vào giữa hai cha.
“Đại Bảo ngoan lắm, sẽ không làm ồn đâu.” Đại Bảo vui vẻ nhắm mắt lại.
Lý Ngư nhìn phu quân một cái để an ủi rồi hai vợ chồng cùng nằm xuống ôm con trai.
Không lâu sau, tiếng gõ cửa lại vang lên.
Cứ như vậy, cửa tổng cộng vang lên bốn lần, ba bé cá con trước sau nói muốn ngủ với nhũ mẫu, còn một bé là muốn ngủ cùng phụ thân Thái tử.
Làm sao bây giờ, nhũ mẫu há hốc mồm.
“….Không có lần sau đâu đấy.”
Thái tử thân mật cọ mũi Lý Ngư, cùng cậu ôm bọn nhỏ nằm xuống, như vậy là cả nhà đều vui rồi.
Chắc là không bị hút nữa đâu nhỉ, Lý Ngư cảnh giác nghĩ.
Một đêm vô sự, hôm sau bọn trẻ đi Ngự Thư Phòng, Thái tử đến Lễ bộ rồi vội vã quay về, hắn cười nói: “Nhũ mẫu.”
Mặt nhũ mẫu Lý Ngư đỏ bừng, cái tên đáng ghét này, chàng còn thấy chưa đủ à!