Yến Sương kéo đi tên mập cản lối, chỉ cần các nàng đến gần cửa cấm địa thứ sáu, thì sẽ có người tràn ra không ngừng cản lại. Liên tục hai lần, Nghệ Nhàn quyết định nhanh chóng ngưng tụ linh thể, dán vào vách đá vượt qua hàng rào kia.
Tên mập bị Yến Sương kéo đi chừng năm thước hơn, rất nhanh liền phản ứng kịp, mặc dù thân thể to béo, hai trảo không viết vì sao lại rất là linh mẫn, dù mất bộ móng sắt, cũng không gây trở ngại được hành động của hắn, phựt phựt vài cái đã chặt đứt vài sợi dây leo của Đoan Mộc Nhã, thậm chí còn học một biết mười, còn đọ sức với phượng hoàng muốn bay đi.
Tiểu Lam chứng kiến lông phượng hoàng xinh đẹp bay đầy trời, đau lòng vươn bàn tay nhỏ ra vớt a vớt, "phượng hoàng, lông lông a!"
Đoan Mộc Nhã vô tình nhìn thấy tiểu gia hỏa thò hơn nửa người để đi nhặt lông, sắp rơi khỏi lưng, "Tiểu Lam ngươi đừng có nháo a, trên người tiểu phượng hoàng còn nhiều lông cho ngươi nhổ a! đừng mà --"
Lời còn chư nói hết, tiểu gia hỏa đã lao đầu xuống dưới.
Tim Đoan Mộc Nhã đang đập cũng muốn dừng lại, lúc này nàng vội thả mộc linh, dây leo móc nối vách đá, bên thành lưới. Tiểu Lam đúng lúc rơi trên đó cách đầu tên mập nửa thước, lắc lư trên dây, hai người mắt to trừng mắt nhỏ, tiểu gia hỏa thậm chí còn giật trảo, không đúng, bàn tay, rất chí khí quất vào mặt hắn.
Đoan Mộc Nhã, "!!!"
Trong lúc móng vuốt đối phương sắp chạm đến tiểu gia hỏa, nàng vội kéo tiểu gia hỏa về, tiểu gia hỏa còn nhìn tên mập rống giận, vùng vằng giơ trảo, biểu thị hãy đợi đó.
Đoan Mộc nhã, "..."
Nàng cảm giác cái mạng nhỏ của mình sắp rơi ở đây, bị vật nhỏ này hù sợ muốn chết a.
Nghệ Nhàn thấy các nàng gà bay chó sủa một hồi, sắp không gánh nổi nửa rồi, liền đem hai bộ móng ném cho Lam Đồng, "chỗ này để ta đối phó, ngươi chiếu cố giúp các nàng."
Lam Đồng nhìn nàng một cái, "đừng để bị thương."
Nghệ Nhàn có thể nói là nhất tâm nhị dụng, một mặt ứng phó chặn lại người bay, một mặt điều khiển bản thể chạy vào cấm địa, trong cấm địa ngoài trừ người canh cửa ra còn nhiều đội tuần tra, tổ chức có trật tự, hành động nhanh nhẹn. Từ cái giơ tay nhấc chân đều lộ ra một điều -- đám người kia đã được huấn luyện qua.
Nghệ Nhàn nhìn xuyên qua phân thân của mình, quang minh chính đại bước qua đám tuần tra đến chỗ người trước mặt. Vòng qua vài chỗ, mới nhìn thấy rõ người đứng chỉ huy một đám người đem vài cái lồng sắt lớn có thể chưa được Yến Sương đưa tới.
Cảm giác quen thuộc, Nghệ Nhàn nhanh đuổi theo, theo sau một đoạn đường, lồng sắt để trong một cái động lớn, mỗi động một cái lồng sắt, tấm vải đen được kéo lên, rất nhanh lộ ra diện mạo chân thực trong lồng sắt.
Một con chim lớn màu đỏ, từ trình độ nào đó, nhìn cánh chim cùng ngoại hình xinh đẹp, có vài chỗ khác giống với tiểu phượng hoàng kia. Nó miễn cưỡng ở trong lồng cuộn người vẫn không nhúc nhích, thậm chí đến cả mí mắt ngạo nghễ cũng không thèm nhích một cái. Trong màu đỏ mơ hồ còn có hỏa diễm bừng lên, một chút rất nhỏ bám ngoài thân, nhìn qua có thể tắt bất kỳ lúc nào. Ngoại trừ cái đó ra, dưới vuốt nó còn có xích sắt khóa lại, trên vuốt có rất nhiều vết thương, dù vậy, cũng không thể ảnh hưởng sự hoa lệ cùng cao quý của nó.
Không lẽ, không chỉ có một con phượng hoàng là Yến Sương?
Nghệ Nhàn lần lượt nhìn thoáng qua từng cái lồng sắt, trừ con chim lớn mình đầy lửa này ra, cnf lại toàn bộ đều là thú, từng con đều an tĩnh khôn ngoan như mèo nuôi trong nhà, trên người lộ ra sự lười nhác. Duy nhất một điểm giống nhau chính là, đại khái đều bị giam. trên người bị thương.
Nghệ Nhàn thậm chí đến gần một cái lồng sắt, bất quá con này trong lồng sắt khá là kỳ quái, nhưng con khác trong lồng sắt đều có thể tích tương xứng, hình thể lớn, tỷ như con chim lớn toàn thân tản ra hỏa linh kia. Nghệ Nhàn lúc này đến trước một cái lồng lớn, đang giam giữ một con huyễn thú bên trong hình thể chỉ chừng nửa thước, so với thú hình của Tiểu Lam cũng không lớn hơn bao nhiêu, một đoàn bạch mao, đến cả xích dắt đều bị che kín.
Nghệ Nhàn vươn tay, nhìn xích sắt trên mắt cá chân của nó, xích sắt nhỏ nối với lồng sắt, cái này gióng hệt cái nàng từng nhìn thấy trong huyễn thú cốc.
Lẽ nào việc này có liên qua đến Tạ gia?
Lồng sắt giống y như vậy, cách giam giữ huyễn thú cũng tượng tự.
Nghệ Nhàn từng bước chìm xuống, trong lúc nàng nhăn mi. Con thú nhỏ trong lồng dường như cảm ứng được cái gì, nỗ lực ngẩng đầu một cái.
Nghệ Nhàn vừa chuẩn bị rời đi, chợt nghe âm thanh leng keng sau lưng truyền ra, nàng nhìn lại, thì thấy huyễn thú bạch mao vừa rồi con an tĩnh chợt giằng co, xích sắt đánh vào lồng sắt tạo âm thanh leng keng, động tĩnh này không chỉ làm kinh hãi đến Nghệ Nhàn, thâm chí người đứng canh cửa bên ngoài động cũng bị ảnh hưởng.
Hai chi sau của tiểu bạch đoàn đứng lên giống như người, chi trước tựa tay người nâng lên cao, leng keng leng keng, tựa như không kiềm chế được. Đối với huyễn thú đột nhiên nổi điên này, Nghệ Nhàn cũng to gan lòng hiếu kỳ cực mạnh, dường như nàng nhìn thấy con mắt dưới lớp lông trắng đang đỏ lên.
"Cái này.... bắt đầu chuyển hóa!"
"Nhanh, nhanh, nhanh, mau đem nó ném về cấm địa thứ bảy."
"Hôm nay, sao con này phản ứng nhanh vậy?"
Nghệ Nhàn lại mơ hồ nhìn thấy mộ đám bạch đại quái ở trong phòng lạnh như băng nghiên cứu tham khảo số liệu, thành quả tâm huyết đem vào, còn mấy người vội đem lồng sắt cùng vào sau đáy mắt có vẻ kinh ngạc, hành động cũng đều có kiểm soát, mọi thứ đều nghe chỉ huy.
Nghệ Nhàn ngưng tụ phân thân cũng hữu hạn, cộng thêm nàng đầu cơ trục lợi, luyện chế được bán thành phẩm này, rời bản thể càng lâu, phân thân càng bất ổn. Trong lúc chính nàng chưa phát hiện ra khác thường, thì những người khá đều đã nhìn thấy.
Đột nhiên xuất hiện một người xa lạ, khiến mọi người bỏ qua đều không được.
"Là ai!"
"Người này sao lại ở cấm địa?"
"Mau bắt nàng lại!"
"..."
Trong lúc quan trọng này, Nghệ Nhàn còn định xem kết quả, hiện tại lại muốn chửi con mẹ nó. Dưới tình thế cấp bách, nàng công kích người đưa lồng sắt, lồng sắt nghiêng qua, cắm vào cửa động. Người bên trong không ra được, người bên ngoài muốn vào cũng không được.
Còn tiểu bạch đoàn trong lồng càng phiền hơn, dùng đầu đánh vào lồng sắt rầm rầm, sau đó dưới cái nhìn tò mò của Nghệ Nhàn, một thân bạch mao liền lả chả rơi xuống, tựa như tuyết rơi, không quá lâu liền rụng sạch sẽ.
Cái này cũng không biết là dùng thuốc gì, quả thực so với dùng mỡ rung lộng vạn năng còn lời hại hơn!
Tiểu bạch đoàn lộ ra thân thể hoàn mỹ. Toàn thân trần trụi tựa hài tử mới sinh.... Nghệ Nhàn thậm chí còn thấy được bộ phận sinh dục, nhịn không được hơi chớp mắt....
...
Nghệ Nhàn nhắm mắt lại, chợt than thở ngồi trên đất.
Lam Đồng khắp người là máu, ôm nàng lên, bàn tay lớn giúp nàng xoa đầu, lực đạo thu liễm vừa đủ, "có phải tiêu hết linh lực, đầu lại đau?"
Quang Diễn ở một bên dừng quang linh chữa trị, qua một hồi, Nghệ Nhàn mới tỉnh táo được một chút, "thiếu một chút."
Đoan Mộc Nhã lại đút cho nàng chút linh dịch, tò mò thăm dò, "sao lại đột nhiên an tĩnh như vậy? có phải là âm thầm bày kế xấu không a? Nghệ Nhàn, chúng ta còn phải vào sao?"
Nghệ Nhàn, "không cần vào."
Một con huyễn thú đột nhiên "biến thân", sợ là một trong những nguyên nhân khiến bọn chúng luống cuống chân tay rồi.
Đoan Mộc Nhã còn định hỏi lại, lời chưa ra khỏi miệng. Các nàng lại nghe thấy tiếng bước chân liên tục chạy về phía bên này, "tình huống gì đây?"
Lam Đồng, "chí ít 20, 30 người, còn có nửa người nửa thú."
Yến Sương bị tên mập kia làm kiệt sức, nghe đến nhiều người như vậy. Nỗ lực ngẩng cao đầu, hướng lên trời kêu một tiếng, mười phần trung khí, tiếng phượng hót kéo dài vang vọng trong đường hầm, nghe qua ý chí chiến đấu sục sôi, rất xúc động lòng người.
Chỉ bất quá, nàng phát hiện sau đó còn có tiếng kêu đáp lại nàng, mọi người đều nhìn lại nàng.
Yến Sương nghiêng đầu một chút, "Pi?"
Tiếng bước chân chen chúc đến chợt ngừng, tiếng phượng hót kéo dài không tiêu tan. Đến Yến Sương cũng phải đơ mặt, nàng rõ ràng vừa rồi chỉ hô có một tiếng, nhưng trong đáp lại còn có tiếng cao hơn, tiếng phượng hót quanh quẩn bên tai, hồi lâu không tiêu tan.
Đoan Mộc Nhã trợn to mắt, "sao lại... còn có tiếng phượng hót?"
Phản ứng đầu tiên của Nghệ Nhàn chính là con chim lớn hỏa linh trong lồng sắt kia, bề ngoài cùng hình thể đều rất giống đại gà con Yến Sương này, nàng dường như nghĩ đến một khả năng, có vài phẩn khẩn trương liếm khóe miệng một cái, "Yến Sương, sư phụ của ngươi, các sư muội của ngươi bản thể có khi nào không khác gì ngươi không?"
Yến Sương ngẩn ra, kích động vỗ cánh nhiều lần, sau đó tỉnh táo lại mới nghĩ đến lời Nghệ Nhàn nói, rung đùi đắc ý một hồi.
Nhìn bộ dạng nàng đầu óc vẫn ngu ngốc, hơn phân nửa cũng không hiểu gì.
Nghệ Nhàn có chút tiếc hận, hiện tại xác nhận được sư phụ Yến Sương chỉ có Hàn Hương Mạch. Bất quá ngày đó người này đã chuồn đi mất rồi, tung tích cũng không rõ. Tiểu Lam một bên cũng liều mạng chụp lấy tay nhỏ của mình, "nương a, Đường Đường, phượng hoàng a."
Cả đám bối rối không hiểu, vẫn là Lam Đồng thay tiểu gia hỏa phiên dịch, "ý của nàng là, tiếng phượng hoàng kêu đáp lại không hẳn là của con phượng hoàng thứ hai, có thể là Miên Hoa Đường."
Năng lực bắt chước của Miên Hoa Đường, không ai bằng.
Các nàng cẩn thận nhớ lại khi đó nghe được, nó lưu lại dưới âm thanh phượng hót vừa rồi.
Tiếng phượng hót vừa biến mất, tiếng bước chân lại lao đến. Một con nhỏ xíu vỗ cánh phạch phạch dẫn đầu xuất hiện, theo sau là một đám người, "mau bắt lấy nó! đừng để nó chạy!"
Tiểu nhân kia gặp lại Nghệ Nhàn, chợt một đầu lao về phía các nàng. Kết quả, còn chưa đến gần Nghệ Nhàn, đã bị Lam Đồng vỗ cái bép vô vách đá, nửa ngày chưa tỉnh lại.
Trên lối đi thu hẹp, đám người Nghệ Nhàn vội thanh lý cái đám trước mắt, căn bản cũng không để ý đến cái khác. Yến Sương vóc người to, đang bận phun lửa, đứng đằng sau tiếp viện mọi người, căn bản không có ai thấy Tiểu Lam bên cạnh các nàng đang vẩy nước, tiểu gia hỏa kia nhặt lên tiểu nhân bị đánh đến choáng, người nó lớn chừng bàn tay, nàng dùng hai cái tay béo ú, khó khăn nâng nó dậy, "nha, tiểu tiểu nhân."
________________________________________
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Tiểu Lam: Nha, giấu đi! Cảm tạ cho ta ném ra bá vương nhóm hoặc tưới doanh dưỡng dịch thiên sứ nhỏ ah ~