Đoàn người bị bị thay nhau đánh đến sức lực cạn kiệt, nhất là Đoan Mộc Nhã thỉnh thoảng lại đả tương du, đằng trước còn có thể xuất kỳ bất ý giúp chút chuyện nhỏ, nhưng về sau thì không đủ, nàng hiện tại đang ở phía sau vẩy nước, liên tục uống hết 5 bình linh dịch, vẫn còn thấy đau đầu, rồi từ từ tiêu hao, nhất định là các nàng chịu thiệt. Nàng cũng không hiểu vì sao lại như vậy, các nàng còn chưa tìm được một chỗ rút lui, "Nghệ Nhàn, bọn họ sao giống cao chó bôi da cứ đuổi theo ta vậy?"
Vừa bắt đầu còn có hỏa diễm của tiểu phượng hoàng cản lại, nhưng mà đạo cao một thước, ma cao một trượng. Đối diện không biết xấu hổ còn đem hỏa linh sư tới, nháy mắt đem hỏa dọn sạch sẽ, kẻo dài một hồi tốn sức đánh giằng co.
Nghệ Nhàn, "bọn họ để ý Yến Sương rồi."
Tiểu phượng hoàng này đi đến đâu cũng đều là hương quả thơm ngon, tiếng phượng hót như lời dẫn mê người, có thể dẫn đến tâm hoài thai quỷ, lòng người dạ thú không ngừng đến gần. Nghệ Nhàn đang chờ, đại sư tỷ cùng Miên Hoa Đường.
"Lại có người đến."
"Đừng xuất toàn lực, trước chậm rãi khiến họ hao tổn trước đã."
Vì địa hình chật hẹp, đối diện tối đa chỉ có thể ra vào 5 người, 10 người một nhóm còn phải phân trước với sau. Nghệ Nhàn chậm rãi đánh du kịch với bọn họ, liền rút được chút quy luật của bọn họ, bao gồm cả kỹ năng thiên phú của nửa người nửa thú, còn loại giống Hàn Hương Mạch híp nửa mắt mê hoặc người cũng không phải trường hợp đặc biệt, khi đám thứ ba xuất hiện cũng đã xuất hiện nữ nhân tương tự, đứng cuối cùng, đối phương luôn cố gắng công kích ý thức hải của nàng, cuối cùng không cẩn thận đánh thức Bất Tử Điệp bị phản hệ mà chết.
Loại tổ hợp này vô cùng quái dị, nhưng không phải ai ở đây đều như thế.
Như cũ, Yến Sương cùng Tiểu Nhã, Lam Đồng liên thủ xử lý xong tên mập, ngoại trừ lục công kích của thú nhân ra, thì nàng cũng không bị linh sư công kích đến. Lúc này đa số bọn họ đều công kích nàng.
Nghệ Nhàn hoài nghi nửa người nửa thú đặc thù này không chỉ có ở cấm địa thứ sáu, rất có thể còn ở cấm địa thứ bảy và những chỗ khác cao hơn, cái này tự như một phòng nghiên cứu tư nhân, căn cứ vào vật thí nghiệm mà phân chia từng tầng cấm địa, trước đó nàng đã nghe đám người này nói mang huyễn thú đang biến đổi về cấm địa thứ bảy, hẳn là còn có cấm đị thứ tám, thứ chín, thậm chí là thứ mười...
Đây không phải đại bản doanh thì là cái gì?!
"Nha, cho ngươi ăn."
"Nha!"
Đoan Mộc Nhã liếc nhẹ, liền thấy tiểu gia hỏa đang trộm sờ sờ gì đó, còn đem thịt của mình xé nhỏ, để dễ ăn. Tiểu gia hỏa đối mặt với vách đá nghiêng người không biết đang làm cái gì, nàng im lặng nhích a nhích. Không được, Tiểu Lam là đứa nhỏ luôn cảnh giác 10 phần, tiểu gia hỏa liền nghiêng đầu qua chỗ khác, khuôn mặt nhỏ nhăn nhó nhìn Đoan Mộc Nhã, đôi mắt xinh đẹp tinh khiết đang nghiêm túc nhìn nàng.
Đoan Mộc Nhã bị đôi mắt giống Lam Đồng như đúc nhìn đến tâm hoảng, tựa như nàng vừa làm chuyện trái lương tâm, nàng có chút chột dạ a, "Tiểu Lam."
Nàng vừa mở miệng, tiểu gia hỏa ngoan ngoãn đem miếng thịt vừa xé đưa vào miệng nàng, "Tiểu Nhã, ah, há miệng --"
Đoan Mộc Nhã nhất thời lệ nóng doanh tròng, nhìn một cái, vật nhỏ này không chỉ biết bán manh lại còn biết chia sẻ lương thực của mình, không uổng công nàng chăm lâu như vậy, quả đúng là cái áo nhỏ của mẹ, a a a, tiểu cô nương ngoan như vậy nàng cũng muốn một đúa!
Tiểu Lam cho ăn không ngừng nghỉ, Đoan Mộc Nhã mỗi khi muốn mở miệng, trong miệng lại có thêm một miếng, vừa mở miệng đã bị đồ ăn chặn miệng, đến mức tiểu gia hỏa đút vài lần, vì ngại ngùng nên vội móc túi giới tử ra chút đồ để dành. Nhưng mà, trong lúc Đoan Mộc Nhã không nhìn thấy ở chỗ nào đó, cái tay kia lại sờ sờ một chút rồi đem hai miếng thịt nhét vao trong túi mình, làm đến thần không biết quỷ không hay.
Tiếng phượng lại hót, Lam Đồng cẩn thận công nhận lại, phát hiện cách các nàng rất gần, "nhanh."
Nghệ Nhàn, "hy vọng thôi."
Yến Sương nghe tiếng phượng giống mình như đúc, có vài phần vi diệu, dường như âm thanh bắt chước này trước khi vang lên còn kèm theo cả tiếng chim hót, rất quen thuộc, rất bi thương, nàng hơi bất an phun hai cổ hỏa diễm trên lối đi, làm qua nhiều lần, lại nghe từng tiếng thét gào, chung quy không chống lại được thiên tính, cũng ngẩng mặt lên trời kêu.
Tiếng phượng hót truyền đi rất xa, một hồi âm thanh quanh quẩn bên tai, mặc dù thanh thúy động nhân, nhưng tại nơi nhỏ hẹp phát ra càng điếc tai. Nghệ Nhàn cùng Lam Đồng cũng đã có đề phòng, còn những người khác thì thảm. Một tiếng kêu vừa đề lên, muôn tiếng chim trỗi dậy, dị thường náo nhiệt, cả Thiên Lan Sơn tựa như bị tiểu phượng hoàng làm cho tỉnh lại!
"Cái này -- chúng nó đang đáp lại Yến Sương?"
"Coi như là vậy."
Lam Đồng cũng không chịu được cô đơn, nộ thiên gầm lớn, đến cả Tiểu Lam đang đút đồ ăn, vừa nghe thấy thú nhân mẫu thân nhà mình kêu, cũng ngao ngao một bên trợ uy.... chỉ có Nghệ Nhàn đen mặt, luôn có cảm giác mình mang theo cái vườn bách thú, trong vườn thú này có long, phượng, một lớn một nhỏ hai sư thú, còn có một đội chuột tiểu đệ, cùng năng lực bắt chước siêu A Miên Hoa Đường, ngay cả biến hình đều có thể biến thành vạn vật....
Không thấy người đã nghe thấy tiếng, Nghệ Nhàn vừa nghe tiếng cười của Miên Hoa Đường cũng biết tiểu gia hỏa này không bị thương, ngược lại ở địa phương quỷ quái này ăn sung mặc sướng. Tiểu Lam ở một bên trợn to mắt nhìn chằm chằm chỗ nào đó, "Đường Đường đã trở về."
Rắc rắc, rắc rắc.
Nghệ Nhàn khó hiểu, cảm giác không khí xung quanh thay đổi, lạnh lẽo hơn. Hơn nữa còn có âm thanh quen tai, người chưa đến, băng đã đến trước bào trùm dưới chân các nàng, còn đối diện đám người kia chưa kịp phản ứng đã bị động thành khối băng.
"Đại sư tỷ, công lực ngươi lại tăng lên."
"Ân hừ."
Tử Hàn đại sư tỷ liếc mắt thấy Nghệ Nhàn đánh nát hơn phân nửa vách đã, vung tay lên, chướng ngại vật cản đường theo khối băng biến thành bã, "tiền đồ, trực tiếp đem cấm địa thứ sáu này nổ luôn thì có sao đâu!"
Nghệ Nhàn cười híp mắt nhìn nàng, xác định vị đại sư tỷ này không bị thương liền an tâm, "đánh cấm địa thứ sáu này dĩ nhiên là không sao, ta chỉ sợ sư phụ Yến Sương cùng các sư muội nàng ở trong cấm địa thứ sáu này."
Lồng sắt cũng không dễ mở, đám người kia có thể trốn, còn đem nhiều huyễn thú nhốt tại đây, Nghệ Nhàn cảm thấy có vài phần đáng tiếc. Huống chi, nàng còn có dự định khác, "đại sư tỷ, ngươi và Miên Hoa Đường trước đó đã ở chỗ nào vậy?"
Tử Hàn cũng không muốn nhiều lời, Miên Hoa Đường cười ha ha ~ túm đáy quần của Tử Hàn lộn chổng vó lên trời, "bị giam trong phóng tối nhỏ."
Mọi người, "..."
Vô số băng trùy phô thiên địa phóng về phía Miên Hoa Đường, Miên Hoa Đường chân đạp vách đá, vọt lên vượt qua, dùng thế mãnh lang đánh hổ, nhào về phía đại sư tỷ, lay hông Tử Hàn đại sư tỷ, ôm thân nàng rồi bò lên lưng nàng, băng trùy lại từ sau lưng lần nữa kéo đến, không chỗ để vào.
Nghệ Nhàn nhìn Miên Hoa Đường tựa cây bông mềm ở trên người đại sư tỷ tránh né, thành thạo còn không tim không phổi cười ha ha, "khụ khụ, đại sư tỷ hẳn là tra được cái gì, không bằng bây giờ chúng ta trao đổi chút tin tức đi."
Khóe miếng Tử Hàn mím chặt, ánh mắt lạnh lẽo liếc Miên Hoa Đường, rất muốn ghim thứ đồ chơi này thành một cái sàng, đáng tiếc Miên Hoa Đường nhanh nhẹn như là hầu tử, đánh không lại thì tránh, tránh không được thì trốn dưới bụng phượng hoàng, đem đại gà con làm bia đỡ đạn. Như nàng suy đoán, Tử Hàn đại sư tỷ đối với chửng phượng hoàng còn lại một con duy nhất, đã ôm hơn 20% kiên nhẫn lắm rồi, "không cần lo, Miên Hoa Đường đại thể cũng mò được rồi."
Nghệ Nhàn, "..."
Miên Hoa Đường có thể hút được hồn huyễn thú, hẳn là đã đọc được vài chuyện mà huyễn thú đó đã trải qua trong đầu. Cho nên phát hiện đám người Nghệ Nhàn tìm không thấy tung tích, liền một mình xuống hố đảo loạn.
Nghệ Nhàn gặp chỗ tàn thứ phậm vẫn chưa là cấm địa, tối đa cũng chỉ là một vòng nâng cao độ dày của đất. Đám người kia lợi dụng phế vật, đem tàn thứ phậm không còn giá trị lợi dụng nhốt vào lồng, còn thức ăn thì phân chia theo cấp bậc, không ngoài dự đoán của nàng, chính là đám huyễn thú bị bọn họ nhốt trong lồng. Huyễn thú ăn thịt người, người đi săn huyễn thú.... cái này không phải chuyện gì lạ.
Nghệ Nhàn chỉ muốn biết đó chính là, huyễn thú biến đối, là biến đổi như thế nào, cái này cùng người bị bắt đến có liên quan gì?
"Ta gặp phải một con huyễn thú rất kỳ quái, nó có cái đuôi thật dài, trên người còn có vảy, nhìn giống như một con rồng...." Nghệ Nhàn cố ý nói trước mặt đại sư tỷ, miễn cho Bất Tử Điệp lại mê hoặc nàng phạm tội.
"Là ở chỗ nào?"
"Ở chung một chỗ với tàn thứ phẩm, đám tàn thứ phẩm kia chính là thức ăn của nó." Nghệ Nhàn thấy biểu tình đại sư tỷ cũng không có gì khác lạ, âm thâm khen, đơn giản là núi sụp trước mặt nhưng không biến sắc. Vì vậy nàng quyết định không đùa vị đại sư tỷ này nữa, "ngô, nó có hai trảo, hình như là mới bị bắt, nếu không thì là nó quá hung hãn, đám người kia không giải quyết được nó."
Hai trảo cùng với bốn trảo thải lôi hoa lệ của đại sư tỷ trang bị còn chưa đến, nói thế nào cũng không tính là đồng tộc.
Ánh mắt Tử Hàn vô cùng nguy hiểm nhìn Nghệ Nhàn, "ngươi muốn làm cái gì!"
Nghệ Nhàn dĩ nhiên không dám nói với đại sư tỷ -- là ăn! phi phi phi, nàng sắp bị Bất Tử Điệp tham ăn đồng hóa rồi, nàng sợ chỉ cần mình lộ ra chút ý muốn ăn thịt rồng, sẽ bị vị đại sư tỷ trước mắt táng một phát chết luôn, "ta định dụ người dưới cấm địa thứ sáu tạp phản, đến khi đó thả huyễn thú này ra...."
Cho dù là tàn thứ phẩm, hay là đám "người" này đem bọn họ đến đây tàn hại thì cũng nên sinh lòng oán hận, đến khi đó nếu có người dẫn dắt gây hỗn loạn, cũng không cần các nàng liều sống liều chết đến dọn.
Đoàn người Nghệ Nhàn tính toán đâu ra đó, cộng lại cũng có thể đối phó được một người rưỡi thần cấp, đáp trả đám người lão bá khó khăn lại bị coi thường. Đụng đại bản doanh đám người kia, hoàn toàn là đánh bậy đánh bạ.
Đám huyễn thú bạo loạn, đám tàn thứ phẩm nổi điên....
Nghệ Nhàn cảm giác mình chuyển nhà, trong bụng lại còn một thứ, năng lực đúng là hữu hạn, ứng phó không nổi đại cục loạn lạc trước mặt. Nàng muốn giải quyết vấn đề, không muốn vì chuyện này bị lôi kéo chôn cùng, chỉ có thể mở một đường khác.
Tử Hàn đại sư tỷ gật đầu, "cách này được không."
Nghệ Nhàn, "!!! ngươi đồng ý?"
Nàng còn tưởng đại sư tỷ sẽ để nàng trực tiếp đánh nát chỗ quỷ quái này.
Tử Hàn chỉ chỉ Miên Hoa Đường, "Miên Hoa Đường lần trước giải quyết bấy thú, lần này làm lại là được. Bất quá đám đồ chơi không phải người không phải thú... giao cho ngươi."
Nghệ Nhàn, "..." nàng xem ra là đồ chơi của thứ không phải người không phải thú kia sao?
Không đúng, không đúng.
Nghệ Nhàn đang suy nghĩ làm sao để làm loạn cấm địa thứ sáu, thì trong góc hang Tiểu Lam cùng Miên Hoa Đường đột nhiên ầm ĩ náo loạn.
"Tiểu Lam, ngươi đang lén uy cái gì!"
"Nha, đưa ta! đưa ta! đưa ta!"
Tiểu gia hỏa không để ý, đồ trong túi liền Miên Hoa Đường đoạt đi. Miên Hoa Đường hoàn toàn không để ý là thứ gì, chỉ muốn trêu chọc nàng một chút, đem thứ trong tay giơ lên cao, "đây, cướp được thì là của ngươi --"
Còn chưa nói xong, gáy liền bị móng vuốt của Tiểu Lam cào ra ba vết.
Cả động im lặng!
________________________________________
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Tiểu Lan cẩn thận ôm đầu Miên Hoa Đường, "Nha, liếm liếm. "
Hô phù phù ~~
Ta đột nhiên phát hiện ta tháng này cư nhiên không ngừng có chương mới, nhu thuận. JPG cảm tạ cho ta ném ra bá vương nhóm hoặc tưới doanh dưỡng dịch thiên sứ nhỏ ah ~