Thái Tử Phi thấy Đào Nhụy không dịch bước càng thêm tức giận, dỗi nói: “Ngươi còn phản? Mau lăn xuống đi!”
Đào Nhụy sắc mặt trắng bệch, đứng thẳng bất động, tựa hồ không biết nhúc nhích.
Đào Chi bên cạnh lập tức mềm nhũn ngồi xuống.
Trong lòng hối hận ngập trời, hận mệnh, hận thân bất do kỷ.
Bộ dáng mình cùng muội muội đều có vài phần tư sắc, cho nên bị mua vào phủ Phần Quốc trưởng công chúa, nuôi mấy năm, bồi dưỡng dạy dỗ cầm kỳ thư họa, chuẩn bị dùng khi Chiêu Hoài Thái Tử thu phòng. Kết quả không ngờ, Thái Tử Phi vậy mà chặng đường mình cùng muội muội, giận dỗi với Thái Tử điện hạ, trực tiếp cắt đứt con đường làm thị thiếp.
Nếu chỉ là như vậy cũng được.
Mình từng lén khuyên muội muội, làm không được thị thiếp, vậy thành thành thật thật làm một nha đầu. Chờ tới tuổi, được thả ra ngoài rồi gả cho người cũng không tính kém. Dù sao cũng là người từ Đông Cung đi ra ngoài, có vài phần thể diện, luôn có thể tìm một cửa hôn sự không đến nỗi kém lắm, gia đình bình dân còn có thể làm chính phòng.
Chỉ là không ai ngờ, Phần Quốc trưởng công chúa vẫn không buông tha mình cùng muội muội.
---- không muốn cũng phải làm chuyện ác độc này.
Hôm nay Trưởng Tôn Hi không chỉ không bị độc chết, còn làm sự tình bại lộ, mình cùng muội muội đều khó thoát chết! Nhưng lại không thể nói ra bất luận chân tướng nào, nếu nói ra, tất cả người trong nhà đều sống không được.
Đào Nhụy cứng đờ đứng thẳng, Đào Chi vô lực ngồi ở đó, không khí trở nên mười hai phần quỷ dị.
Thái Tử Phi dần dần phát giác ra điểm kỳ quái, hồ nghi nhìn hai người, đánh giá nói: “Hai người các ngươi làm cái gì?” Nhớ lại vừa rồi biểu muội đang muốn cho mình bánh trôi, Đào Nhụy liền kinh hô, chẳng lẽ……, bánh trôi có vấn đề gì? Không khỏi nhìn qua, duỗi tay lấy cái muỗng, “Đưa bánh trôi cho ta xem.”
Trưởng Tôn Hi hoảng sợ, “Đừng……” Vừa rồi chỉ là hoài nghi bánh trôi có vấn đề, cố ý thử hai chị em Đào Nhụy, không có khả năng thật sự để Thái Tử Phi ăn. Cho nên bản năng rụt lại về sau, vội la lên: “Bánh trôi có khả năng không ổn……”
“Đưa ta!” Thái Tử Phi có chút buồn bực, duỗi tay đoạt cái muỗng trong tay nàng, “Ta cũng muốn nhìn xem, bên trong có thứ hại người nào!” Hai người lôi lôi kéo kéo, tay run lên, bánh trôi liền trơn tuột lăn xuống dưới.
“Lạch cạch!” Bánh trôi tức khắc bị rơi, không thể ăn.
Chỉ là trong chén Trưởng Tôn Hi vẫn còn, Thái Tử Phi đang lúc nóng nảy, còn muốn xem, bực nói: “Đưa chén cho ta, ta muốn nhìn bên trong rốt cuộc có thứ quỷ gì! Chờ lát nữa cho hai tai tinh tự ăn.”
“Biểu tỷ.” Trưởng Tôn Hi nhanh chóng bưng chén bánh trôi lên, liên tục trốn về sau, “Tỷ đừng nóng……”
“Thái Tử Phi!” Đào Chi bỗng nhiên hét lên, chỉ vào Thái Tử Phi, trong mắt tỏa ra vẻ oán hận sâu sắc, “Hết thảy mọi chuyện, đều là ngươi sai! Là ngươi, bức chúng ta đi lên con đường này.”
Thái Tử Phi vốn còn đang tranh đoạt chén bánh trôi cùng biểu muội, nghe vậy ngẩn ra, “Ta sai? Có ý gì?” Tiện đà tức giận đến cười lạnh, “Ta ép các ngươi bỏ đồ vào bánh trôi? Quả thực ăn nói hàm hồ!”
Đào Chi rơi nước mắt cuồn cuộn, nức nở nói: “Ta và muội muội, vốn là phải làm thị thiếp cho Thái Tử điện hạ. Chính vì Thái Tử Phi ngươi……, vì giận dỗi với Thái Tử điện hạ, cố ý ở ngay tháng tân hôn đưa hai chúng ta qua đó, chọc cho Thái Tử điện hạ mất vui, không bao giờ lâm hạnh chúng ta nữa.”
“Thì sao?” Thái Tử Phi cả giận nói: “Chẳng lẽ ta không cho các ngươi làm thị thiếp Thái Tử điện hạ, liền thành tội nhân?!”
Đào Chi khóc lớn lên, nức nở khóc ròng nói: “Đều tại ngươi, hại……, chôn vùi tiền đồ nửa đời sau của chúng ta, chúng ta cũng không muốn buông tha ngươi……” Nàng gào khóc, “Hết thảy, đều là ngươi sai.”
Trong lòng Trưởng Tôn Hi rõ ràng, đối phương hoàn toàn là đang nói hươu nói vượn.
Mặc dù Thái Tử Phi chặt đứt con đường làm thị thiếp của các nàng, lòng có oán hận, vậy cũng không có đạo lý độc ch•ết Thái Tử Ph. Nếu Thái Tử Phi ch•ết, các nàng đừng nói là làm thị thiếp, cho dù muốn ch•ết toàn thây đều không thể. Hơn nữa, chén bánh trôi có vấn đề là cho mình ăn, cũng không phải cho Thái Tử Phi ăn.
---- nàng đang nói dối!
Đang muốn mở miệng vạch trần đối phương, Đào Chi bỗng nhiên cười buồn, “Muội muội! Là tỷ tỷ có lỗi với muội.” Không hề báo trước, nàng đột nhiên đẩy mạnh Đào Nhụy, lập tức đánh vào cạnh bàn bên cạnh trong tiếng thét chói! Đào Nhụy tức khắc chảy m•áu đầy mặt, trên trán bị rách ra một vệt sâu, người mềm oặt ngã xuống đất.
Trong mắt nàng còn đọng lại đầy kinh ngạc, phảng phất đến ch•ết……, cũng chưa từng nghĩ tỷ tỷ sẽ gi•ết mình.
“Biểu tỷ, đừng nhìn!” Trưởng Tôn Hi đột nhiên vọt đến, tiến lên ôm chặt Thái Tử Phi, kéo đầu nàng vào trong lòng ngực mình, “Đừng nhìn, đừng dọa hài tử trong bụng.” Tiện đà quát lớn: “Mau, mau đưa người đi!”
“Linh Tê, muội buông ta ra!” Thái Tử Phi đầu tiên là giãy giụa một chút, tiện đà cảm nhận được thân thể biểu muội mềm mại, cùng với từng nhịp tim đập, cái loại thiện ý bảo hộ này làm nàng ngừng lại. Không tự kìm hãm được chóp mũi hơi hơi đau xót, tâm tình phức tạp khôn kể, nức nở nói: “Linh Tê……”
Hai cung nhân nhanh chóng tiến lên kéo th•i th•ể Đào Nhụy đi, lại có người tiến lên muốn khống chế Đào Chi. Hoàn toàn không đoán được, nàng thế nhưng đột nhiên vụt về phía trước, nhặt bánh trôi rơi trên mặt đất, trực tiếp nhét vào trong miệng! Thực mau, ngũ quan nàng liền bắt đầu vặn vẹo, biểu tình thống khổ, đồng thời m•áu đen tràn ra khỏi khóe miệng.
Bất quá chỉ trong nháy mắt, liền ngừng thở bỏ mình!
Trong lòng Trưởng Tôn Hi loạn nhảy một trận.
Nếu bản thân mình ăn cái bánh trôi kia, ch•ết……, chính là mình! Rốt cuộc nhân sâm lúc trước là như thế nào vậy? Sao Phần Quốc trưởng công chúa không hại ch•ết mình lại không bỏ qua?
“Sao vậy?!” Chiêu Hoài Thái Tử từ bên ngoài vội vã đi đến.
Vừa vào cửa, liền thấy các cung nhân bận bận rộn rộn, vội vàng kéo th•i th•ể Đào Nhụy, Đào Chi đi, một mảnh má•u hỗn độn trên mặt đất. Lại đến phía trước nhìn, Thái Tử Phi ngồi ở ghế dựa một bên, được một thiếu nữ mảnh khảnh ôm chặt vào trong ngực, ---- bóng dáng kia tuy rằng nhu nhược tinh tế, lại dẻo dai quật cường như cành liễu trước gió.
Đột nhiên, ngược lại có chút hâm mộ tình tỷ muội của các nàng.
---- huynh đệ hoàng thất chỉ biết gi•ết hại lẫn nhau!
“Sao lại thế này?” Chiêu Hoài Thái Tử hỏi.
Trưởng Tôn Hi cân nhắc nhanh.
Đào Chi, Đào Nhụy hạ độc mưu hại mình, trong đó liên lụy quá nhiều, mình chỉ có thể làm như không biết gì hết! Nếu không, nếu mình hoài nghi Phần Quốc trưởng công chúa hạ độc, liền dẫn ra việc nhân sâm, sẽ chỉ làm mình càng không thể nói rõ.
Cho nên chỉ làm ra vẻ không hiểu, trả lời: “Mới vừa rồi ta cùng biểu tỷ ăn bánh trôi hoa hồng. Bởi vì thấy biểu tỷ ăn ngon miệng, ta liền muốn đưa phần của mình cho nàng, Đào Nhụy bỗng nhiên hét lên……” Nói lại một lần tình hình thực tế đã trải qua, “Chưa từng nghĩ, các nàng cư nhiên hạ độc trong bánh trôi, may mắn ta cùng biểu tỷ đều không có ăn.”
Chiêu Hoài Thái Tử nhíu mày, “Đào Chi, Đào Nhụy bởi vì không thể làm thị thiếp, mà tâm sinh oán hận?” Vậy nếu như thế, vì sao không đưa bánh trôi có độc cho Thái Tử Phi? Vì sao còn muốn ngăn cản Thái Tử Phi ăn? Âm mưu này, rõ ràng chính là nhằm vào Trưởng Tôn Hi.
Hắn có thể nghĩ đến, Thái Tử Phi tự nhiên cũng có thể nghĩ đến.
---- ai cũng không phải kẻ ngốc.
Thái Tử Phi nhìn nhìn sắc mặc trắng bệch của biểu muội, lại nhìn nhìn v•ết m•áu vương lại trên mặt đất,…… Vì sao? Vì sao Đào Chi, Đào Nhụy muốn mưu hại biểu muội? Đột nhiên nhớ tới câu chuyện vừa nãy chưa hỏi xong, có chút không dám tin tưởng, “Linh Tê, lúc trước nương đi Ngự Thư Phòng tìm muội rốt cuộc là vì chuyện gì?!” Thanh âm nàng mang ra vài phần run rẩy.
Trưởng Tôn Hi lắc đầu nói: “Ta cũng không rõ.” Nhìn nhìn hai vợ chồng bọn họ, “Lúc ấy bộ dáng mợ rất là bực bội, cái gì cũng chưa nói, liền muốn……, cho người gi•ết ta.”
Lời nói, mình chỉ có thể nói đến nơi này.
“Gi•ết muội?!” Thái Tử Phi khiếp sợ vô cùng.
Trưởng Tôn Hi vẻ mặt bất đắc dĩ nói: “Ta thật sự không biết, rốt cuộc đắc tội mợ chỗ nào? Từ lần trước sau khi ta từ Đông Cung trở về, cũng chưa gặp mợ, không biết chọc giận nàng chỗ nào? Chọc đến nàng nổi nóng lớn như vậy.”
Biểu tình Thái Tử Phi không thể tin được, “Sao vậy, sao lại như vậy chứ.”
Chiêu Hoài Thái Tử còn như suy tư gì đó, trước đó phụ hoàng đã từng hạ một lệnh cấm, các nữ tử hậu cung không có chiếu lệnh không được bước vào triều đình phía trước! Ngày đó vừa vặn, Phần Quốc trưởng công chúa đi qua Ngự Thư Phòng, hơn nữa nghe nói lúc ra ngoài sắc mặt rất khó coi, xem ra lệnh cấm chính là vì nàng mới có.
Rốt cuộc đã xảy ra cái gì? Không khỏi hồ nghi nhìn về phía Trưởng Tôn Hi, lại không mở miệng dò hỏi.
“Biểu tỷ.” Trưởng Tôn Hi nhanh tay đỡ lấy nàng, “Tỷ trước đừng có gấp, thai khí quan trọng.” Sau đó mới nói: “Cho dù có hiểu lầm gì bên trong, nhất thời cũng không thể vội. Chờ sau này tỷ gặp mợ hỏi một chút, có lẽ trong đó có hiểu lầm gì, đến lúc đó thay ta giải thích thì tốt rồi.”
Lời này bất quá chỉ là dỗ Thái Tử Phi tạm thời an tâm, Phần Quốc trưởng công chúa bên kia……, khẳng định là giải thích không được.
Chiêu Hoài Thái Tử cũng nói: “Đúng vậy, Quỳnh Hoa nàng không nên gấp gáp.” Quay đầu kêu Ngụy Đình An, “Ngươi đi phủ Phần Quốc trưởng công chúa một chuyến, chỉ nói Thái Tử Phi nhớ Phần Quốc trưởng công chúa, muốn gặp nàng.”
Ngụy Đình An lĩnh mệnh đi.
Trong lòng Trưởng Tôn Hi tức khắc bồn chồn, tác phong của Phần Quốc trưởng công chúa và Sở vương đều giống nhau, hoàn toàn không có bất luận kịch bản nào. Nếu nàng lại đây thấy mình, lại biết được chuyện hạ độc thất bại, không chừng còn sẽ nháo ra chuyện gì. Mặc dù có đám người Phạn Âm bảo hộ mình, nháo đến kinh thiên động địa cũng không tốt, làm Thái Tử Phi động thai khí càng là không xong.
Cho nên thoáng cân nhắc, liền nói: “Trước mắt còn không biết mợ có hiểu lầm gì với ta, trước khi chưa nói rõ ràng, ta nên về trước tránh một chút thì hơn.” Hướng về phía Thái Tử Phi cười cười, “Ta đi về trước, chờ tỷ bên này khuyên mợ xong lại đến thăm tỷ.”
Thái Tử Phi còn chưa nghĩ được thấu đáo, thật sự cho rằng trong đó có hiểu lầm. Theo cách nhìn của nàng, tính tình mẫu thân luôn luôn có chút nóng nảy, nói muốn gi•ết Linh Tê, cũng chỉ là lời nói khi tức giận mà thôi. Lúc trước mẫu thân cũng nói muốn bóp ch•ết Linh Tê, cuối cùng bất quá cũng không có gì.
Có lẽ……, là Đào Chi, Đào Nhụy các nàng hiểu lầm thì sao? Là các nàng nghĩ mẫu thân đến quá xấu rồi.
---- lúc này mới hạ độc sai.
Bởi vì lo lắng mẫu thân lại đây, hai bên cãi nhau khó coi, cũng đồng ý nói: “Cũng được, hôm nay quá loạn, muội đi về trước nghỉ tạm một đêm. Dù sao Hoàng Thượng chuẩn cho muội kỳ nghỉ mười ngày, ít đi nửa ngày cũng không sao.” Ngẩng đầu nhìn về phía Chiêu Hoài Thái Tử, “Làm phiền Thái Tử điện hạ, ngài tự mình đưa Linh Tê trở về một chuyến.”
Tuy rằng trong nội tâm nàng vẫn luôn tự biện giải cho mẫu thân, nhưng lý trí theo bản năng, lại không yên tâm biểu muội trở về một mình.
Trưởng Tôn Hi nghe vậy ngạc nhiên, “Không, không cần.” Chỉ chỉ bên ngoài, “Hoàng Thượng có phái vài người cho ta sai sử mà.” Phần Quốc trưởng công chúa cho dù kiêu ngạo, cũng không thể chặn gi•ết mình ở giữa đường về hoàng cung chứ? Thị vệ trong cung không phải kẻ ch•ết.
Thái Tử Phi kiên trì nói: “Vẫn nên để Thái Tử điện hạ đưa muội trở về, ta yên tâm hơn.”
“Được rồi.” Chiêu Hoài Thái Tử cũng nói: “Cứ theo lời Quỳnh Hoa đi.”
Trưởng Tôn Hi không thể tiếp tục cự tuyệt, huống chi đích xác vẫn có vài phần lo lắng.
Chiêu Hoài Thái Tử phân phó người chuẩn bị xe ngựa, chỉ nói mình tiến cung một chuyến.
Trưởng Tôn Hi cùng hắn lên xe, bên trong xe không gian nhỏ hẹp, có vài phần xấu hổ không được tự nhiên.
Chiêu Hoài Thái Tử ngồi thẳng trong xe ngựa, mắt lạnh đánh giá nàng. Từ góc độ này của hắn, vừa lúc nhìn thấy một sườn mặt tươi đẹp tuyệt luân, lông mi nàng nhỏ dài, hơi hơi cong vút, như cánh bướm phác họa ra đường cong xinh đẹp. Dừng trên da thịt trắng tinh như ngọc, có nét đẹp như tranh như thơ.
Có quan hệ đến lời đồn phụ hoàng muốn sách phong Trưởng Tôn Hi làm phi, đã che trời lấp đất.
Vừa rồi Thái Tử Phi còn nói, phụ hoàng miệng vàng lời ngọc chuẩn cho Trưởng Tôn Hi nghỉ mười ngày. Phụ hoàng mỗi ngày trăm công ngàn việc, thế nhưng việc rất nhỏ như thế, cũng nhớ tới nàng, quan tâm vô cùng sâu sắc? Chỉ sợ những lời đồn đãi đều là thật sự.
Chiêu Hoài Thái Tử nhìn nàng thật sâu một cái.
Có chút không thể tưởng tượng được, thiếu nữ tươi đẹp đã từng té gục trên người mình ngày đó, sẽ biến thành phi tần hậu cung, biến thành thứ mẫu của mình! Quả thực quá hoang đường.
Chiêu Hoài Thái Tử muốn hỏi nàng, có phải đã chuẩn bị trở thành phi tần rồi không? Lại không biết nên mở miệng như thế nào.
Trong xe ngựa, không khí đột nhiên trở nên loãng hơn.
Trưởng Tôn Hi vẫn luôn cúi đầu, không nói, một câu cũng không muốn nói với hắn. Thái Tử Phi có ý tốt để Chiêu Hoài Thái Tử đưa mình trở về, như vậy mình càng phải tị hiềm, đừng nói là trò chuyện phiếm cùng Thái Tử, ngay cả một ánh mắt cũng không nên giao tiếp mới phải. Trong lòng chỉ mong có thể nhanh trở lại Ngự Thư Phòng, xuống xe ngựa, thì không cần lại khép nép xấu hổ như thế.