Ngự Tiền Nữ Quan

Chương 36: Kinh Sợ



Lực tay hoàng đế rất lớn, nhẹ nhàng kéo, đã kéo nàng đứng thẳng lên.

Trưởng Tôn Hi cúi đầu đứng không hé răng.

Trong lòng may mắn, cũng đỡ, còn đỡ, hoàng đế chỉ nâng mình, nếu là Sở vương khẳng định nhân cơ hội này kéo mình vào trong lòng ngực. Ngẫm lại cũng phải, hoàng đế không biết gặp qua bao nhiêu mỹ nhân, bao nhiêu giai lệ, sao lại giống sắc lang chiếm tiện nghi của mình? Tốt xấu là ngôi cửu ngũ hoàng đế, cách điệu không thể thấp như vậy nha.

Nàng ở trong lòng miên man suy nghĩ dong dài một hồi.

Hoàng đế cũng đang đánh giá nàng.

Từ góc độ này, vừa vặn có thể nhìn thấy một đoạn cổ tuyết trắng tinh tế của nàng, đường cong duyên dáng, nổi bật dưới y phục tư tịch màu xanh hồ nước, thoải mái tươi mới như bạch ngọc phỉ thúy. Càng không cần phải nói, khoảng cách hai người rất gần như vậy. Hương thơm thiếu nữ nhu hòa, tỏa ra như có như không, làm lòng người không tự kìm hãm được sinh ra lưu luyến.

Mà trên tay, còn lưu lại cảm xúc mềm mại vừa rồi nắm tay nàng.

Hoàng đế là một nam nhân rất bình thường, đang lúc sung mãn, cũng không cao cả như cách Trưởng Tôn Hi nghĩ đến, càng không thể thanh tâm quả dục. Bất luận động vật giống đực nào đều có ham muốn chinh phục giống cái, mà chinh phục……, đơn giản chính là biến nàng thành nữ nhân của mình, cả đời mang dấu vết mình đánh dấu.

Đối với kiều hoa nhuyễn ngọc giống như Trưởng Tôn Hi, hoàng đế không phải chưa từng có ý niệm này.

Chẳng qua ở cách nhìn của hắn, nữ nhân giống như một vại mật ong chưa mở nắp, trước khi chưa mở ra, cách đóng gói hoa hòe lộng lẫy có thú vị riêng. Đến khi mở ra nếm thử, kết quả đều là hương vị giống nhau. Không bằng trước đặt bên người tinh tế thưởng thức một phen, dù sao hậu cung còn có hàng trăm hàng ngàn vại, muốn nếm cái nào thì nếm cái đó, cũng không đói được.

Hơn nữa chỉ một vại này thôi, cũng chạy không thoát được.

Hơn nữa nữ tử hậu cung một khi đã thừa ân mưa móc, thì có vẻ nghìn bài một điệu. Không phải vì tranh sủng cho bản thân, thì cũng tranh sủng vì vinh quang gia tộc, không còn lại nửa phần ngây thơ hồn nhiên thật tâm. Một người như thế, mười người cũng như thế, mấy chục đến mấy trăm người cũng vẫn như thế.

Đối với hoàng đế đã hưởng hết nữ nhân toàn thiên hạ, phải nói là nhạt như nước ốc.

---- không bằng cứ như bây giờ.

Hoàng đế thấy nàng khẩn trương đến sắp không ổn, có chút buồn cười, hòa hoãn âm điệu nói: “Ngươi bị kinh hách, chỉ cần nghỉ ngơi thôi.” Lại hỏi một câu, “Cần truyền thái y không?”

“Không cần, không cần.” Trưởng Tôn Hi liên tục lắc đầu, vội nói: “Ta không có việc gì.”

Trong lòng hoàng đế càng thêm buồn cười, nàng cư nhiên nói “Ta” trước mặt mình, đây chính là tội đại bất kính. Tất nhiên sẽ không thật sự truy cứu nàng tội lỡ lời, mà chỉ nói: “Vậy được rồi, chờ lát trẫm cho người đưa chút viên thuốc an thần lại đây.”

Trưởng Tôn Hi lại quỳ xuống, “Đa tạ Hoàng Thượng ân điển.”

“Đứng lên đi.” Hoàng đế vốn dĩ muốn kéo nàng một cái, nhưng nghĩ lại kéo càng thêm dọa nàng sợ nên thôi. Bây giờ cũng không có khả năng cứ đứng mãi nơi này, xoay người liền muốn đi ra ngoài.

Trưởng Tôn Hi hô một tiếng, gọi hắn, “Hoàng Thượng!” Đôi mắt to chớp chớp lộ ra lo lắng, “Vậy……, Phần Quốc trưởng công chúa bên kia……, ngài muốn xử trí như thế nào?” Dáng vẻ rất khẩn trương.

Hoàng đế cười nói: “Ngươi nha đầu ngốc này, chẳng lẽ trẫm còn có thể một đao chém ch•ết nàng?” Tiện đà thu liễm nụ cười, cho dù muốn xử trí Phần Quốc trưởng công chúa, cũng cần một đoạn thời gian chuẩn bị, để nàng tự tìm đường ch•ết. Trước mắt sao, cứ để nàng mở to miệng ngoạm đầy dạ dày. Chỉ là mấy việc này không tiện nói với nha đầu ngốc trước mắt, ngược lại chỉ nói: “Được rồi, ngươi đừng làm gì hết.”

“Dạ vâng.” Trưởng Tôn Hi không dám hỏi thêm.

Rốt cuộc hoàng đế vẫn là hoàng đế, hắn chịu che chở mình đã là việc khó, há có thể từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ đều giải thích với mình? Hơn nữa, cho dù hắn thật sự một đao chém ch·ết Phần Quốc trưởng công chúa, mình cũng quản không được nha. Bất quá trong lòng lại lắc đầu, hoàng đế là một nam nhân thành thục, ổn trọng, lý trí, còn là đế vương, sóng to gió lớn nào chưa trải qua, sao lại làm ra chuyện xằng bậy? Nghĩ đến đều là mình lo lắng vô ích.

Hoàng đế lại nói: “Đông Cung bên kia, ngươi không cần lại đi qua.” Miệng vàng lời ngọc, đã nói ra không thể thu hồi, nói tiếp: “Trước đó có cho ngươi kỳ nghỉ mười ngày, cứ giữ lại đó, về sau lại dùng.”

Còn về sau thì không biết là bao giờ.

Trưởng Tôn Hi hiện tại cũng không dám đi Đông Cung, không riêng mạng nhỏ của mình có nguy cơ, làm cho Thái Tử Phi lúc hoảng lúc sợ cũng không tốt. Nếu bởi vậy làm Thái Tử Phi động thai khí, vậy càng không xong.

Cho nên trả lời: “Vâng, nô tỳ đã biết.”

Hoàng đế thấy nàng nghe lời ngoan ngoãn, thật là vừa lòng, “Ừm, nghỉ ngơi đi.” Xoay người rời đi.

Trưởng Tôn Hi chạy nhanh tiến lên giúp vén mành, sau đó thấp đầu, nhanh chóng nói: “Sau này chỗ nào nô tỳ đều không đi, ở Ngự Thư Phòng ngốc cũng khá tốt. Hoàng Thượng mỗi ngày trăm công ngàn việc, còn bao nhiêu chuyện quan trọng đang chờ, không cần quá mức nhọc lòng vì nô tỳ.” Nhỏ giọng nói một câu, “Hoàng Thượng có tật đau đầu, cần nghỉ ngơi nhiều.”

Quản nguyên nhân nào, duyên cớ nào làm gì, hoàng đế có thể che chở mình như vậy, hơn nữa không miễn cưỡng mình, mình cũng đã nhận một phần ân tình này của hắn, ---- rốt cuộc bản thân mình đã có được chỗ tốt, không thể làm bộ không biết.

Nàng đây là đang nói lời cảm tạ? Đang lo lắng cho mình? Khóe miệng hoàng đế không khỏi giương lên.

Cảm tình trên đời, sợ nhất chính là cứ cho đi mà không có đáp lại.

Điểm này, thật ra nàng tốt hơn Hứa thị.

Nàng là tính tình ngoài lạnh trong nóng, ngoài mềm trong cứng, không giống Hứa thị, thoạt nhìn như ôn hòa, mềm mại như nước ấm, nhưng vĩnh viễn đều không giảm nhiệt, vĩnh viễn đều cứ ấm ấm như vậy không có biến hóa.

Kỳ thật Hứa thị mình có được, đã……, không phải là thiếu nữ Hứa thị mà thời niên thiếu mình khuynh mộ nữa rồi. Nàng gả cho người, đã làm mẫu thân, có đạo đức cùng thân phận trói buộc, vẫn luôn mãi buồn bực không vui.

---- căn bản không thể đáp lại tình cảm của mình.

So sánh tới, Trưởng Tôn Hi càng giống bóng dáng phác họa trong lòng.

Hoàng đế có một khoảnh khắc hoảng hốt.

Trưởng Tôn Hi giơ mành lên thật lâu, mùa đông mành vừa thật dày vừa kẹp nhiều tầng, rất nặng, toàn bộ cánh tay đều mỏi nhừ. Trong lòng không khỏi chửi thầm, hoàng đế làm gì đứng phát ngốc ở cửa vậy? Không khỏi ngẩng đầu nhìn qua.

Hoàng đế vừa lúc thu hồi tâm tư, nhìn nàng một cái.

Gương mặt trắng nõn như ngọc, xinh đẹp như cánh hoa sen, mi hơi hơi nhíu lại, cái miệng nhỏ hơi bẹp, mang ra vài phần ý bất mãn của thiếu nữ ngây thơ. Hửm, sao lại không cao hứng? Trong lòng có chút kinh ngạc, tiện đà nhìn đến bàn tay trắng tinh tế như ngó sen, rồi nhìn rèm cửa nặng trĩu, không khỏi bừng tỉnh đại ngộ, "Thì ra trẫm làm mệt ngươi.”

Lập tức nhấc chân bước một bước, ra khỏi cửa.

Trưởng Tôn Hi bị hắn nhìn thấu tâm tư, hoảng loạn giải thích, “Không, không có mệt, thật sự không có.”

“Ha ha.” Hoàng đế cười to, tâm tình sung sướng đi ra ngoài.

Không giống không khí nhẹ nhàng sung sướng tại Ngự Thư Phòng, không khí trong phủ Phần Quốc trưởng công chúa vô cùng khẩn trương, chạm vào là n•ổ ngay.

Không phải Phần Quốc trưởng công chúa tức giận bởi vì không độc ch·ết được Trưởng Tôn Hi, mà là Phần Quốc phò mã Hứa Giới sau khi biết được tin tức, nổi giận đùng đùng tìm đến thê tử, chất vấn nói: “Ngươi có phải điên rồi hay không?! Dám dùng thủ đoạn bỉ ổi ác độc như thế, đi mưu hại Linh Tê!”

Phần Quốc trưởng công chúa cả giận nói: “Đó là nàng tự tìm!”

“Tự tìm?” Hứa Giới hỏi ngược lại: “Linh Tê làm chuyện gì có lỗi với ngươi? Làm chuyện gì hại đến ngươi? Ngươi dùng một chén bánh trôi độc ch·ết nàng?! Hả, ngươi nói đi.”

Phần Quốc trưởng công chúa sao có thể nói được? Tức khắc nghẹn lời, tức muốn hộc m•áu nói: “Dù sao cũng do nàng đáng ch·ết!”

“Ngươi……, đồ điên!” Hứa Giới tức giận đến phát run, phẫn nộ chỉ trích, “Ngươi còn chút lương tri nào không? Còn chút nhân tính nào không? Ngươi oán hận Linh Tê như thế, bất quá chính là bởi vì lúc trước muốn gả cho phụ thân nàng, nhưng gả không được đúng không? Chính là những chuyện thóc mục vừng thối đó, có liên quan gì tới Linh Tê chứ?!”

Phần Quốc trưởng công chúa không đề phòng trượng phu sẽ nói lại chuyện xưa, đụng trúng dằm trong lòng mình, khuôn mặt tức khắc đỏ bừng, “Đánh rắm! Ta muốn gả cho cha nàng khi nào! Ngươi bớt nói hươu nói vượn đi, hư thanh danh ta!”

“Hư thanh danh ngươi? Ha hả.” Hứa Giới cười lạnh một tiếng, “Ngươi thật sự cho rằng, trượng phu như ta là một tên ngốc? Không biết ngươi nuôi người ở hậu viện? Không biết cha Tường Nhi là ai? Ta không nói ra, đó là không muốn làm mặt mũi mình khó coi! Không muốn làm Quỳnh Hoa và Linh Tê hổ thẹn! Không để toàn bộ Phụ Quốc công phủ Hứa gia mất mặt theo ta!”

“Ngươi……” Phần Quốc trưởng công chúa không nhịn được, thẹn quá thành giận, “Ta nuôi người đó, thì thế nào? Có bản lĩnh ngươi hưu ta đi! Ai hiếm lạ gả cho ngươi!” Đều do mẫu thân, vì củng cố ngôi vị Thái Tử của ca ca, một hai phải kết mối quan hệ giữa mình và Phụ Quốc công phủ thành quan hệ thông gia! Bằng không, cũng sẽ không tiện nghi cho Hứa thị, để nàng gả cho Trưởng Tôn Hành.

Nghe nói bọn họ sau khi thành thân, vẫn là cầm sắt hòa minh.

Chẳng sợ nhiều năm trôi qua, khi lần nữa nghĩ lại chuyện sốt ruột năm ấy, ngực mình vẫn khó chịu không thở nổi. Mất công hoàng đế sớm diệt Trưởng Tôn gia, Trưởng Tôn Hành đã ch·ết, Hứa thị cũng đã ch·ết, hết thảy trần ai lạc định. Chỉ là Hứa thị vẫn còn để lại một tiểu nghiệt chủng, mình lại gả cho cữu cữu nàng, thế cho nên nàng mới lấy thân phận bé gái mồ côi sống trong phủ công chúa, mỗi ngày làm mình ghê tởm!

“Phi!” Phần Quốc trưởng công chúa mắng nói: “Ta đã sớm nên bóp ch·ết nàng, thật là ghê tởm.”

“Chát……!” Hứa Giới ném một bạt tai qua.

Phần Quốc trưởng công chúa b·ị đ·ánh đến sửng sốt, tiện đà dậm chân, “Hứa Giới! Ngươi xem như thứ gì? Ngươi dám đánh ta?! Một tên thối tha của phủ Trấn Quốc công, dám đánh công chúa hoàng thất? Ta, ta……”

Hứa Hiới lạnh lạnh nói: “Cái tát này, là ta đánh thay Quỳnh Hoa.”

Phần Quốc trưởng công chúa nghe vậy ngạc nhiên.

Hứa Giới lạnh giọng nói: “Ngươi chán ghét Linh Tê, muốn hại ch·ết nàng đã đủ ác độc. Còn có lời nào để nói ngươi? Nhưng ngươi có nghĩ tới Quỳnh Hoa một chút nào không? Nàng cũng là nữ nhi ngươi sinh ra, nàng đang mang thai, ngươi……” Đôi mắt nóng đến đỏ bừng bừng, nước mắt lăn dài, “Nếu thật sự giở trò trước mặt Quỳnh Hoa, độc ch·ết Linh Tê, ngươi có nghĩ tới nàng sẽ kinh hách thành bộ dáng gì không? Ngươi có nghĩ tới, Quỳnh Hoa có thể động thai khí, thậm chí một x•ác hai m•ạng không?”

Phần Quốc trưởng công chúa vốn khí thế hừng hực, lập tức, như là bị nước lạnh dập tắt.

Đúng rồi, mình lúc ấy chỉ lo b•áo th•ù cho tiểu nữ nhi, một lòng muốn hại ch·ết Trưởng Tôn Hi, đích xác không có suy xét cho đại nữ nhi đang mang thai. Chỉ nghĩ đại nữ nhi mang thai, Trưởng Tôn Hi khẳng định sẽ đến Đông Cung thăm, như vậy trước tiên an bài sẵn Đào Chi, Đào Nhụy, thì có thể có tác dụng.

Mình đích xác đã quên Quỳnh Hoa có thể bị kinh hách bởi việc này, làm ảnh hưởng thai khí.

Hứa Giới gằn từng chữ một, giận mắng, “Ngươi không có, ngươi căn bản không xứng làm một mẫu thân!” Ánh mắt lạnh lẽo, nhìn thê tử, như nhìn kẻ thù truyền kiếp mấy đời, lạnh lùng nói: “Sau này ngươi chỉ cần lo cho những người ngươi để ý đi, quên Quỳnh Hoa đi, nàng chỉ là nữ nhi của Hứa Giới ta.” Nói xong, chợt phất tay áo bỏ đi.

Phần Quốc trưởng công chúa che lại bên mặt nóng bỏng phát đau, chột dạ không dám tin, trơ mắt nhìn trượng phu rời khỏi.

Yên lặng trong chốc lát, lại thẹn quá thành giận dậm chân, tự mắng nói: “Phi! Chờ sau này, ta đập nát mặt ngươi!” Trong lòng căm giận không thôi, xoay người đi Lê Hương viện phía sau.

Nơi đó……, có một nam nhân.

---- là cha ruột Hứa Tường.