Nhã Phương hướng cửa căn hộ của Ninh Vương mà đi tới.
CỘC CỘC CỘC.
“Trần…Chủ nhân là ta đây”.
Nhã Phương vẫn còn có chút không quen đối với cách xưng hô này mặc dù hiện tại đã là người của hắn, đã chấp nhận điều kiện của hắn đưa ra.
Nghe thấy tiếng gõ cửa ở bên ngoài của Nhã Phương, Ninh Vương đi ra từ phòng khách tiến tới cửa chính sau đó mở ra.
Nhã Phương xinh đẹp quyến rũ đứng trước mặt của hắn có chút ngượng ngùng ấp úng khiến cho Ninh Vương cảm thấy có chút rạo rực a.
“Tôi chờ em nãy giờ đó, biết không? Nhưng không sao chờ người phụ nữ của mình chẳng có gì đáng xấu hổ hay muộn phiền cả”.
“Đúng chứ Nhã Phương của ta?”.
Ninh Vương tiến lại gần quàng một tay qua cổ của Nhã Phương đặt lên trên bả vai, ghé sát miệng lại gần tai mà thì thầm những lời đường mật.
Hai gò má trắng như tuyết đã trở nên phiếm hồng sau khi nghe được những lời này, nàng không nghĩ rằng Ninh Vương hắn sẽ tấn công trực tiếp như vậy.
Hắn thật sự không có một chút gượng gạo nào a.
Mặc dù mới chỉ 18 tuổi, so với nàng kém đến tận 9 tuổi a. Nhưng vị thiếu niên này hoàn toàn không giống như những cái khác 18 đôi mươi tuổi a.
Hắn rất thành thục trong chuyện này như thể đã từng trải nghiệm qua vậy. Hiện tại trong mắt nàng ngoại trừ vấn đề tuổi tác thì Ninh Vương giống như một nam nhân thực thụ vậy.
Ít nhất là khí chất của hắn toát ra làm cho mọi người xung quanh đều có thể cảm thấy giống như nàng.
Thấy Nhã Phương vẫn ngây người ra đó, khuôn mặt ửng hồng có chút nói không lên lời.
Ninh Vương quay người khoá cửa nhà lại sau đó chủ động hơi giương cánh tay phải của mình lên một chút, biểu thị nàng hãy khoác lấy cánh tay của hắn mà nói.
“Chúng ta đi chứ?”.
Nhã Phương không biết từ lúc nào cánh tay của nàng đã vòng qua khoác lấy cánh tay của hắn. Sự chủ động của Ninh Vương khiến nàng bất chi bất giác mà bị cuốn theo từ lúc nào cũng không hay.
Hoàn toàn không có chút phòng bị như khi nãy ở thang máy a.
Bản thân Nhã Phương, nàng cũng không hiểu tại sao mình lại như vậy nữa.
Chẳng lẽ nào nàng đã thích người nam nhân này rồi?
“Không, không thể a”.
Nhã Phương cố gắng loại bỏ đi những suy nghĩ linh tinh trong đầu mà không biết rằng sau này trong tâm trí của nàng cả thế giới toàn bộ đều là hắn - Ninh Vương.
Một cặp nam nữ sánh đôi đi bên cạnh nhau vào trong thang máy đi xuống tầng thứ nhất giống như minh tinh điện ảnh vậy.
Thu hút mọi ánh nhìn của tất cả mọi người xung quanh.
Nam soái khí bất phàm, nữ xinh đẹp trang nhã, hai người giống như một cặp trời ban vậy. Không chỉ thu hút ánh nhìn hâm mộ, mà còn có cả sự ghen ghét đố kỵ nữa.
Hai người vừa bước chân ra khỏi cửa chung cư thì đột nhiên từ đâu tiến tới một đám khoảng mười tên côn đồ gương mặt xấu xí bặm trợn, chúng đích xác là hướng chỗ hai người bọn họ mà đi tới. Trên cơ thể là vô số những hình xăm chằng chịt, trông rất mất thẩm mỹ và không hề bình thường một chút nào.
Hơn hết là tên nào tên nấy trên tay đều cầm theo gậy gộc tuýp sắt bước tới phía trước mặt hai người mà dàn thành một hàng ngang chặn lại lối đi của bọn họ.
Đột nhiên bị chắn đường bởi đám này cắc ké tạp vật, Ninh Vương chẳng cần biết tại sao chúng lại làm như thế, nếu như chúng muốn chết thì hắn luôn sẵn lòng.
“Hah, con nhiếm kia… khi nhãy ngươi dám… ánh lão tử, ây giờ ngươi đã nhuẩn bị nhả giá ay nhưa? Òn ngươi nữa nhiểu nhử mau nhút, nhừng để ta nhải nhóng”.
Rốt cuộc nguyên do là từ nàng mà ra a.
Trong cái đám người kia có tên trung niên nam tử khi nãy bị nàng cho một tát trong thang máy, Nhã Phương có chút hoang mang trước một màn này. Dù sao thì nàng cũng vẫn chưa biết về khả năng của bản thân mình sau khi được Sát Cơ Vỹ biến chủng cải tạo lại. Nhờ nó mà lực từ cú tát trước đó của nàng mới có thể mạnh tới nỗi tên kia ngã xuống sàn và gãy mấy cái răng, đến nỗi giờ mặt hắn đã hình thành một vết lớn bầm tím trên gương mặt.
Khi nói vẫn còn có chút khó khăn vì đau đớn a.
Ninh Vương đưa tay lên trán xoa xoa cái thái dương một chút vì sự ồn ào của cái tên kia, sau đó quay sang liếc mắt nhìn về phía Nhã Phương đang đứng bên cạnh mà ôm chặt lấy cánh tay hắn, trong lòng có chút lo sợ.
Thấy Ninh Vương nhìn mình dường như là muốn biết vừa rồi tên kia nói là chuyện gì, Nhã Vương ấp úng nói ra lý do của chuyện khi còn ở thang máy.
“Khi nãy là tên đó…hắn…hắn muốn ta ngủ với hắn… Cho nên ta mới đánh hắn một bạt tai. Nhưng ta không nghĩ hắn lại nhỏ nhen và làm tới mức này”.
“Ta xin lỗi, đã làm cho ngươi vướng vào phiền phức không đáng có rồi chủ-nh”.
Nhã Phương còn chưa nói hết câu thì bị Ninh Vương giơ bàn tay lên đặt nhẹ ngón trỏ lên trên bờ môi căng mọng đỏ hồng của nàng mà nói.
“Suỵt, từ giờ em không cần gọi tôi là chủ nhân nữa, gọi tôi là Ninh, được chứ?”.
“Với những chuyện như thế này em không cần phải giải thích làm gì cả, nếu có thể em một tay đập chết hắn cũng không sao. Là nữ nhân của Ninh Vương tôi, em có thể làm bất cứ điều gì mà mình muốn trên cái đất Hà Thành này”.
Ninh Vương không những không có trách phạt nàng, ngược lại hắn dùng một giọng điệu trầm ấm ôn nhu mà nói cho nàng biết rằng.
Nhã Phương, nàng là nữ nhân của hắn mọi chuyện nàng gây ra đều có hắn chống lưng, có hắn ở đây mọi việc nàng làm kể cả giết người, bất quá không được quá lộ liễu trực tiếp trước bàn dân thiên hạ là được.
Nghe được lời những lời nói vừa rồi của Ninh Vương, sâu bên trong trái tim của Nhã Phương đã triệt để rung động trước người nam nhân này.
Từng lời nói, từng cử chỉ tới từ phía của hắn đã khiến cho nàng rơi vào trầm luân không lối thoát. Từ trước tới giờ chưa từng có ai nói với nàng những lời như vậy.
Kể từ sau khi cha mẹ mất, Nhã Phương đã phải bỏ dở đại học mà bước ra ngoài đời kiếm tiền vừa là để trang trải cuộc sống khó khăn, vừa phải kiếm tiền để đóng viện phí cho em trai.
Thanh xuân của nàng gần như bị bỏ qua hoàn toàn giữa dòng đời vội vã.
Mặc dù trước đó cũng đã trải qua một thời gian yêu đương cùng bạn trai cũ, nàng đã từng nghĩ đó là quãng thời gian hạnh phúc nhất của cuộc đời mình.
Ấy là cho đến khi bệnh tình em trai nàng trở nặng cách đây nửa năm trước, khi đó nàng đang cần tiền gấp để chi trả cho ca phẫu thuật của em trai. Thế nhưng tên súc sinh bạn trai cũ của nàng đã lấy cắp số tiền nàng tích cóp được trong một thời gian dài, sau đó trốn mất.
Người mà nàng đã từng coi là cả cuộc sống mà trao đi hết tất cả những gì mình có, cuối cùng cũng là hắn đẩy nàng vào hoàn cảnh tuyệt vọng nhất trong đời.
May mắn thay, nàng gặp được Phúc Kiến, hắn thấy nàng có chút tư sắc nên tuyển nàng vào làm nhân viên cho nhà hàng của mình và hứa sẽ trả trước cho nàng 5 tháng lương để đóng viện phí cho em trai.
Sau đó diễn biến thì cũng đã rõ rồi.
“Ninh~…em… hức…”.
Nhã Phương thút thít cố kiềm chế nước mắt mà nhào vào lồng ngực Ninh Vương khóc. Đây là lần đầu tiên nàng có cảm giác an tâm mà dựa dẫm vào người khác như vậy, cũng là lần đầu tiên có cảm giác được người khác che chở, chống lưng cho.
Vì thế nàng mới cảm động không kiềm được nước mắt mà khóc ra thành tiếng như vậy. Ninh Vườn mang lại cho nàng cảm giác an toàn mỗi khiở bên, được dựa dẫm vào hắn, điều này khiến cho Nhã Phương hiện tại cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Cõ lẽ nàng không chỉ là thích mà yêu hắn mất rồi.
“Không sao, cứ khóc đi có tôi ở đây rồi”.
Ninh Vương vỗ nhẹ vào lưng Nhã Phương để xoa dịu đi cảm xúc của nàng.
“NÀY! Các ngươi coi bọn ta là người vô hình sao? Lại còn dám tình tứ trước mặt của ta, phải chăng các ngươi muốn ăn đòn?”.
Tên trọc đầu nam tử có vẻ như là đại ca của nhóm này hướng hai người vẫn còn đang ôm ấp mà quát lớn.
Hắn không lên tiếng Ninh Vương cũng quên béng mất sự tồn tại của đám này côn đồ cắc ké.
Ninh Vương giơ cao cánh tay lên sau đó búng ngón tay một cái tạch.
TẠCH.
Từ khắp mọi phía hơn 10 gã mặc vest đen bước ra khỏi từ những chiếc xe nhìn có vẻ rất bình thường chủ yếu là để che mắt người khác mà thôi.
“Trần Thiếu, ngài tốt”.
Tổng cộng là 12 tên, bọn họ bước tới phía sau của Ninh Vương mà đội ngũ chỉnh tề tay đan xen vào nhau trông cực kỳ chuyên nghiệp mà cúi đầu chào hỏi hắn.
Những tên này vest đen thực chất đều là người của Thiên Địa Hội, bọn chúng được Đoạn Minh Sơn giao nhiệm vụ là đi giải quyết những phiền phức và rắc rối không đáng có mà Ninh Vương gặp phải.
Mặc dù ẩn nấp khá kỹ nhưng hoàn toàn không thể qua mắt được Ninh Vương. Chính Đoạn Minh Sơn cũng biết điều này vì thế mới nói bọn chúng chỉ khi Ninh Vương cần thì mới xuất hiện.
“Dẫn bọn chúng đi theo ta”.
Ninh Vương liếc mắt nhìn về phía một tên vest đen trông có vẻ mạnh nhất mà ra lệnh. Khoác lấy cánh tay Nhã Phương, Ninh Vương cùng với nàng đi về phía trước một đoạn nhỏ sau đó chủ động rẽ vào một con ngõ cụt không có người.
Lúc này đám người của Thiên Địa Hội đã bao vây lấy toàn bộ đám côn đồ kia.
“Này các ngươi muốn làm gì, muốn động thủ sao? Ngon thì vào đây mà ăn”.
Tên trọc đầu vẫn không biết được hắn đang ở trong một tình hình như thế nào và đang sắp phải đối diện với một tồn tại cực kỳ khủng bố. Mà vẫn còn dương dương đắc ý thể hiện rằng bản thân hắn không hề ngại va chạm chút nào.
“Các ngươi không nghe thấy lời của Trần Thiếu sao? Đi theo bọn ta một chuyến nếu không thì đừng có trách ta ác”.
Nói xong đám người mặc vest đen vén áo lên, tên nào tên lấy đều trang bị hàng nóng lại còn gắn giảm thanh. Khiến cho đám này côn đồ gặp phải một trận hoảng hốt cực độ.
Trong lòng thầm mắng bản thân ngu dốt, không ngờ bản thân lại đi đá mạnh vào một tấm thiết bản a.
Sau khi Ninh Vương cùng với Nhã Phương đi vào bên trong con ngõ nhỏ này được một lát thì lúc này. Từ phía đầu ngõ đám người Thiên Địa Hội mỗi tên đều khống chế lấy một tên côn đồ mà kéo bọn chúng vào trong này.
“Hai người các ngươi đi ra bên ngoài canh, không được để một thứ gì lọt vào. Đã hiểu?”.
Ninh Vương chỉ tay vào hai tên thành viên Thiên Địa Hội đứng ngoài cùng ra lệnh cho bọn chúng đi ra bên ngoài cảnh giới. Hai tên lập tức gật đầu nhận mệnh nhanh chóng di chuyển ra bên ngoài cảnh giới.
Lúc này Ninh Vương mới quay sang nhìn thật kỹ từng tên một trong đám côn đồ sau đó cười nhẹ một cái khiến cho cả đám đột nhiên cảm thấy cơ thể như bị hàn băng xâm nhập.
Lạnh vô cùng.
“A, vị thiếu gia này, là chúng ta có mắt không tròng lại đi nghe sự xúi giục của tên này đi trêu chọc vào ngài. Mong ngài lượng thứ mà tha cho bọn ta a”.
Tên đầu trọc lúc nãy là tên cầm đầu hổ báo nhất, hiện tại lại là tên đứng ra xin tha đầu tiên.
Chỉ tiếc là Ninh Vương liếc cũng không liếc lại hắn một cái mà rút ra cây súng lục có gắn giảm thanh từ trong quai đeo của một tên Thiên Địa Hội, gạt chốt an toàn mà ngắm thẳng vào đầu của tên trọc sau đó bóp cò mấy hồi.
BÙM BÙM BÙM~
Mặc đù đã gắn lên giảm thanh nhưng âm thanh vẫn còn có chút to a.
Ngay lập tức trên đầu tên trọc hình thành lên mấy cái lỗ máu, cả thân thể sau đó đổ rầm xuống mặt đất, chết đến không thể chết hơn.
Một màn này của Ninh Vương khiến cho những kẻ đang có mặt ở đây, ngay thời điểm này và đặc biệt là những tên côn đồ cắc ké kia. Trong lòng bọn chúng lúc này là tràn đầy sự khiếp sợ.
Đến cả những kẻ đã từng trải như đám người Thiên Địa Hội cũng khá là hốt a. Bọn chúng không nghĩ rằng một người trẻ tuổi như Ninh Vương lại có thể ra tay giết người một cách dứt khoát mà không một chút do dự nào như thế.
Đổi lại là kẻ khác lúc này tay chân sợ là đã phát run khi biết bản thân vừa giết chết một mạng người rồi. Trên gương mặt hắn lúc này còn chẳng có chút biểu cảm gì cả, một mặt băng lãnh mà quay người trở về chỗ nữ nhân của mình.
“Tôi vừa làm mẫu cho em rồi đó, giờ thì hãy cầm lấy và đi giết chết tên có ý đồ xấu nhằm vào em đi”
Ninh Vương đặt vào trong lòng bàn tay khẩu súng vừa rồi mới lấy đi một mạng người.
Hả? Hắn đây là đang muốn nàng tự tay đi giết người sao?
Sao hắn có thể nói giết là giết dễ dàng như vậy a?
Đều là mạng người cả đấy, chẳng lẽ hắn ta không sợ bị công an điều tra hay sao?
Những câu hỏi cứ liên tục lặp đi lặp lại trong đầu của mấy tên côn đồ còn lại. Bọn chúng lúc này thực sự là đang rất sợ chết a, bọn chúng không muốn cùng chung số phận với lão đại của mình.
Chứng kiến một màn vừa rồi đã đủ để khiến cho Nhã Phương cảm thấy có chút sợ hãi rồi. Vậy mà hiện tại Ninh Vương lại muốn cho nàng chủ động đi tự tay giết chết một mạng người sao?
Nhã Phương trong lòng vừa lo sợ vừa khó hiểu.
“Ninh, e…em không làm được”.
Nhã Phương dè dặt từ chối.
“Vậy thì để tôi giúp em”.
Ninh Vương vòng qua phía sau lưng nàng mà nắm lấy đôi bàn tay vẫn còn đang cầm lấy khẩu súng do dự vẫn còn chưa dám động thủ.
Sau đó hướng khẩu súng chĩa về phía trung niên nam tử trước đó có ý đồ xấu đối với nàng mà nhắm thẳng vào đầu hắn.
“Nào bóp cò đi Nhã Phương của ta”.
Ninh Vương ghé sát vào tai của nàng mà nói nhỏ.
“Em…em”.
Thấy nàng vẫn còn đắn đo do dự không dám động thủ Ninh Vương cắn nhẹ lên vành tai của nàng sau đó mà nhân lúc nàng rung động không phòng bị mà bóp cò thay cho nàng một phát.
Bùm
Viên đạn bay ra khỏi khẩu súng mà hướng về phía tên trung niên nam tử lao tới cực nhanh. Nhưng nó không có trúng đích đến mà chỉ bay sượt qua đầu hắn.
“Ồ, vậy mà trượt sao?”.
Lúc này Nhã Phương mới tỉnh lại từ trong cơn xúc cảm khi bị nam nhân của mình đụng chạm vào những chỗ nhạy cảm trên cơ thể mình.
“Thôi được rồi nếu như em đã không muốn dùng súng thì chúng ta sẽ dùng cách khác là được”.
Ninh Vương đứng đằng sau thì thầm vào tai nàng.
“Ninh, là cách gì? Em vẫn phải giết hắn sao?”.
Nhã Phương nghiêng đầu hắn.
“Là sử dụng lực lượng của chính bản thân em, lần này nếu như còn không làm được thì tốt nhất là em cầm một khoản tiền sau đó đi chăm sóc cho em trai của mình đi, sau này tôi sẽ không tìm em nữa”.
“Tôi không muốn nữ nhân của mình là một phế vật, chút chuyện như thế này cũng không làm được”.
Ninh Vương đe doạ nàng nếu lần này còn không làm được thì sau này hắn sẽ không gặp lại nàng nữa. Mục đích là để kích thích nàng chứ hắn không có ý định vứt bỏ nữ nhân của mình.
Điều này cũng chỉ là vì muốn tốt cho nàng mà thôi, nữ nhân đi theo hắn sau này đến một chút bản lĩnh như vậy đều không có thì nàng chẳng khác nào một bình hoa di động cả.
Ninh Vương hắn không thích nữ nhân yếu kém như vậy.
Bị hắn kích thích trong lòng Nhã Phương dường như đã hạ xuống quyết tâm.
Nàng không muốn một lần nữa bị vứt bỏ bởi nam nhân mà mình yêu.
“Được, vậy em phải làm gì?”.
Nhã Phương quyết đoán nói ra.
Ninh Vương hài lòng gật đầu một cái sau đó thông qua Sát Cơ Vỹ trong cơ thể Nhã Phương mà điều động ý niệm truyền âm cho nàng.
“Giờ em hãy bình tĩnh đừng ngạc nhiên khi nghe thấy giọng nói của tôi ở bên trong đầu. Bây giờ em đã không còn là một phàm nhân bình thường nữa rồi, hãy tận dụng nó mà tàn sát những kẻ ở trước mặt em đi”.
Nói không ngạc nhiên thì là nói dối, nhưng Nhã Phương không có biểu lộ ra mặt quá nhiều mà lắng nghe lời hắn nói.
Thì đột nhiên cả cơ thể nàng phát sinh biến hoá cực mạnh.
Từ trước ngực một thứ gì đó màu đen ánh đỏ giống như máu chui ra, nó cuồn cuộn mà bao phủ lấy toàn bộ cơ thể nàng từ cằm xuống tới lòng bàn chân. Sau đó nó phát sinh thêm một chút biến hoá nữa, nó giống như bị cô đọng lại mà hình thành lên một hợp chất vô danh phủ trên khắp cơ thể nàng mà bảo vệ lấy toàn bộ.
Giống như một bộ bộ đồ bảo vệ vậy, nó bó sát lấy toàn bộ cơ thể để lộ ra từng đường cong mềm mại vừa quyến rũ, vừa nguy hiểm lạ thường.
Chưa hết từ phía sau lưng của nàng lại mọc ra thêm mấy cái xúc tu dường như có thể tùy ý mà điều chỉnh độ dài ngắn phù hợp với môi trường xung quanh. Ở phía trên đỉnh đầu mỗi xúc tu đều là một khối kim loại màu hình dáng giống như những mũi giáo sắc nhọn và vô cùng rắn chắc hoàn toàn có thể đâm thủng hay xé nát bất cứ vật gì cản đường.
Đồng thời hai mắt của nàng từ màu đen huyền bí đã chuyển thành màu đỏ quyến rũ, ma mị nhưng cũng đầy nguy hiểm và chết chóc.
“Em thấy khi bản thân ở trạng thái này thế nào?”.
Ninh Vương tiếp tục truyền âm cho nàng.
“Ưm, cảm thấy rất tuyệt giống như một quyền có thể phá nát một bức tường bê tông vậy”.
Lúc này nàng mới phát hiện mình cũng có thể truyền âm qua lại với hắn mà tiếp tục nói.
“Ninh, đây rốt cuộc là chuyện gì, tại sao em lại biến thành như thế này?”.
Nhã Phương truyền âm cho Ninh Vương đợi chờ hắn giải thích.
“Em còn nhớ thứ mà mình nuốt vào tối hôm trước chứ? Là nó đấy, bất quá đây chỉ là một phần khả năng của nó mang lại cho em mà thôi. Còn bây giờ giải quyết bọn chúng đi, những thứ khác tôi sẽ giải thích với em sau”.
Ninh Vương truyền âm giải thích.
Quan sát có thể thấy có vẻ như Ninh Vương cùng Nhã Phương truyền âm trò chuyện qua lại với nhau có vẻ lâu và mất nhiều thời gian. Nhưng trên thực tế tính cả quá trình biến đổi của nàng thì thời gian cũng chỉ vừa mới trôi qua khoảng chục hơi thở mà thôi.
Nhã Phương lần này so với lần trước đã khác rất nhiều nàng hiện tại đang ở trạng thái săn mồi cộng thêm với đó là sự quyết tâm không để nam nhân của mình phải thất vọng thêm một lần nào nữa. Nhã Phương ánh mắt lúc này tràn ngập sát ý mà nhìn về phía tất cả đám côn đồ cắc ké, như muốn lao lên xé xác bọn chúng ngay lập tức.
Tất nhiên là không chỉ riêng gì đám côn đồ, ngay cả là đám người của Thiên Địa Hội vô tình bị nàng liếc nhìn qua một cái thôi. Cả đám trên gương mặt lúc này chỉ có sửng sốt đi kèm với sợ hãi tột độ.
Sửng sốt là vì một màn biến hoá của Nhã Phương quá là phi thường mà chỉ có trên phim mới có thể thực hiện lúc này lại xảy ra ngay ở trước mắt của bọn chúng.
Sợ hãi là vì phải đối diện với một tồn tại mà chúng không hề biết rõ, đây cũng chính là bản năng của nhân loại. Trước ánh mắt đỏ tươi như máu đồng thời chứa đựng bên trong vô vàn sát khí đang được tỏa ra áp bách lên trên cơ thể chính mình.
Như vậy thì làm sao mà bọn chúng không sửng sốt và sợ hãi được chứ.
VÙ~
Đột nhiên một tiếng xé gió phát ra, chỉ thấy Nhã Phương biến mất khỏi vị trí khi nãy mà nàng vẫn còn đang đứng ở đó mà đột ngột xuất hiện đứng trước mặt trung niên nam tử lúc trước đó có ý đồ xấu đối với nàng. Mà tại vị trí ban nãy trước khi nàng biến mất, bên dưới mặt đất có hình thành một cái vết lõm lớn in hình bàn chân, nó nứt ra xung quanh giống như mạng nhện vậy.
Trung niên nam tử đột nhiên thấy nàng xuất hiện trước mắt mình trong phạm vi gần chục mét, cả khuôn mặt lúc này là tràn ngập sự kinh hãi đối với nữ nhân trước mặt mình. Hắn suýt chút nữa thì són ra quần nhưng cố gắng kiềm lại sau đó vốn định dập đầu cầu xin tha mạng.
Chỉ là ý định của hắn còn chưa kịp thực hiện thì.
Xọc…Xọc…Xọc….
Cả cơ thể của trung niên nam tử bị những chiếc xúc tu sắc nhọn phía sau lưng Nhã Phương nhắm tới mà đâm xuyên qua đồng loạt ở mọi vị trí trên cơ thể hắn.
Từ đầu cho đến chân không có chỗ nào là không bị đâm xuyên qua cả, máu huyết lúc này cũng bắt đầu thành dòng mà ồ ạt chảy xuống mặt đất.
Cảnh tượng vô cùng kinh dị và ghê rợn a.
Chỉ là đấy vẫn chưa phải là kết cục cuối cùng dành cho gã trung niên nam tử đó.
Cả cơ thể của hắn bị những chiếc xúc tu dùng một lực kéo mạnh mà bị xé toạc ra thành nhiều mảnh thịt cơ thể nội tạng rơi tứ tung trên mặt đất. Về số mảnh thịt vẫn còn bị dính chặt trên từng chiếc xúc tu thì cũng lần lượt bị nó hấp thụ sạch sẽ mà chuyển hóa thành chất dinh dưỡng cho bản thân Nhã Phương.
Cả đám trông thấy một màn này còn kinh khủng hơn một màn trước gương mặt tái mét đi vì sợ hãi, cả cơ thể bắt đầu run cầm cập sợ đến lượt mình tiếp theo.
Một tên trong số đó chỉ vì quá sợ hãi vùng vẫy thoát ra khỏi sự khống chế của tên Thiên Địa Hội đang giữ chặt hắn sau đó quay đầu bỏ chạy về phía sau, miệng không ngừng la hét.
“CỨU MẠNG A! QUÁI VẬT! GIẾT NGƯỜI RỒI!”
Hắn cố gắng chạy một cách thục mạng, miệng không ngừng la hét thật lớn, trong lòng cũng không ngừng mà âm thầm cầu nguyện cho bản thân thoát khỏi khốn cảnh này.
Nhưng chỉ vừa mới chạy được vài bước chân thì.
Bùm
Một cái lỗ máu được hình thành trên đầu của tên côn đồ, cả thân thể hắn khựng lại một chút sau đó đổ rầm xuống mặt đất.
Không còn phát ra tiếng động nữa.
“Ồn ào”.
Ninh Vương xoa xoa cây súng đang cầm trên tay, chính hắn đã là người ra tay bắn chết cái này côn đồ bỏ trốn không chỉ bởi vì hắn ồn ào. Mà tên hạ đẳng này lại dám mở miệng nói nữ nhân của hắn là quái vật. Vì vậy hắn chắc chắn phải chết không sai.
Sau đó Ninh Vương nhìn về phía tên Thiên Địa Hội khi nãy để xổng mất tên côn đồ mà mở miệng nói.
“Còn ngươi nữa, giữ một cái phế vật cũng không nên hồn bây giờ ta cho ngươi hai lựa chọn. Một cánh tay hay là mạng sống? Chọn đi”.
Tên này thành viên của Thiên Địa Hội cũng không nghĩ rằng chỉ vì bản thân chẳng may để cho tên kia chạy thoát mà bị phế đi một cánh tay. Trong lòng có chút bức xúc không cam tâm mà nói.
“Trần Thiếu, mặc dù ta biết ngươi thân phận tôn quý nhưng ngươi không thể đối xử với ta như vậy được, ngươi đừng quên ta cũng là một thành viên của Thiên Địa Hội đó”.
Hắn bức xúc nói ra hết tất cả suy nghĩ của mình.
“Hah, Đoạn lão đại của ngươi ở trước mặt ta còn chẳng khác gì một con chó nữa. Vậy thì ngươi tính là cái thá gì chứ thằng lính quèn của Thiên Địa Hội sao? Nếu đã không lựa chọn được, vậy thì để ta giúp ngươi”.
“Nhã Phương, em đi xé xác hắn cho tôi”.
Ninh Vương không phí lời với hắn nữa mà quay sang Nhã Phương ra lệnh cho nàng giết cái này Thiên Địa Hội lính quèn.
Đáp lại yêu cầu của Ninh Vương, Nhã Phương đắm đuối nhìn hắn mà gật đầu một cái sau đó biến mất tại chỗ và xuất hiện trước mặt tên kia Thiên Địa Hội lính quèn trong chớp nhoáng. Xúc tu từ phía sau lưng đâm, chém, cắt vô số nhát với tốc độ cực nhanh.
Chỉ sau vài giây cả cơ thể tên đó biên thành một bãi thịt nhầy, được bao phủ bởi máu huyết của chính hắn.
“Ninh…, em làm tốt chứ?”.
Nàng chạy đến sát bên người hắn ôm chầm lấy cánh tay khiến cho bộ ngực cũng theo đó mà cạ cạ liên hồi lên cánh tay hắn.
Cảm giác có chút đê mê a.
Xoá đi tạp niệm trong lòng, Ninh Vương ôn nhu hôn lên bờ môi Nhã Phương một ngụm sau đó thì thầm vào tai nhỏ của nàng.
“Chờ xử lý xong chuyện này, lát nữa tôi thưởng cho em”.
“Được chứ?”
Sau đó Ninh Vương đánh mắt liếc qua toàn bộ số còn lại những tên thành viên của Thiên Địa Hội mà nói.
“Còn các ngươi thì sao?”.
Thấy ánh mắt của một tên điên vừa liếc nhìn qua mình.
À không, một vị sát thần mới đúng, hắn đúng là có khả năng làm được ra những chuyện này mà không phải chịu bất cứ hậu quả gì.
Hơn nữa lời mà hắn nói cũng không phải là tên nào trong nó này cũng biết đó là sự thật, bọn chúng đơn giản là chỉ được Đoạn Minh Sơn nhắc nhở về việc Ninh Vương có một thân phận cực kỳ tôn quý không được làm hắn thất vọng nếu không tự chịu hậu quả. Chứ chưa hề nhắc về việc bản thân Đoạn Minh Sơn khi đứng trước mặt Ninh Vương cũng chẳng khác nào một con chó trung thành của hắn cả.
Vì vậy tên kia Thiên Địa Hội lính quèn không có biết được mà mở miệng ra là tìm tới cái chết.
Thật là bi thảm mà.
“À không, Trần Thiếu, ngài là người có thân phận tôn quý, thằng ngu kia lại dám mở miệng ra chất vấn ngài, là hắn đáng chết”.
Một tên trong đám người Thiên Địa Hội biết về thân phận và đẳng cấp thực sự của Ninh Vương mở miệng lên tiếng.
“Hah, tốt, Nhã Phương, em biến trở về hình dạng ban đầu đi. Còn các ngươi nhớ dọn dẹp cho thật sạch sẽ”.
Ninh Vương nói xong liên kéo tay Nhã Phương đã biến đổi trở lại hình dáng ban đầu đi ra khỏi con ngõ nhỏ này, nhưng khi bước tới chỗ tên thành viên Thiên Địa Hội vừa rồi lên tiếng, vỗ nhẹ vào vai hắn chốt thêm một câu nữa sau đó mới thực sự rời đi.
“Nhớ kỹ lời ta nói, phải thật sạch sẽ”.
Hai người sau khi vừa bước ra khỏi ngõ nhỏ, hai tên thuộc hạ cũng là thành viên Thiên Địa Hội vốn đứng ngoài này cảnh giới trông thấy hai người bọn họ đi ra liền cúi chào một cái sau đó tiếp tục làm việc của mình. Tiếp theo đó chỉ nghe thấy bên trong phát ra một loại những trận âm thanh không quá lớn nhưng đủ để cho hắn và những người bên ngoài nghe thấy.
BÙM BÙM BÙM…
Một loạt trận âm thanh phát ra không ai biết bên trong xảy ra chuyện gì cả, chỉ có những người trong cuộc mới có thể biết được.