Ngự Trị Vạn Giới

Chương 15: Nội tình Hoàng gia - xe mới.



Đoạn Thị tập đoàn trụ sở chính.

Bên trong văn phòng làm việc rộng lớn và xa hoa ở tầng số 31.

Một trung niên nam tử đang ngồi trên ghế sofa, một tay nhâm nhi tách trà nóng mà nhân viên vừa mới pha, tay còn lại thì đang cầm tập văn kiện gì đó mà tập trung quan sát qua một lượt thì.

RENG RENG RENG.

Đột nhiên tiếng chuông của chiếc điện thoại đang để trên mặt bàn kính reo lên khiến cho hắn bị gián đoạn sự tập trung mà tạm dừng làm việc lại và cầm chiếc điện thoại lên xem ai gọi tới.

Người này trung niên nam tử chính là Đoạn Minh Sơn, hắn quan sát thì thấy người gọi tới là Long, một tên đàn em thân cận dưới trướng hắn trong Thiên Địa Hội và cũng là tên hôm trước làm tài xế cho Ninh Vương và hắn đi mua biệt thự.

Vì thế tên này đàn em được Đoạn Minh Sơn hắn cử đi để giúp Ninh Vương giải quyết những phiền phức không đáng có. Nhưng đột nhiên hắn lại gọi tới lúc này khiến cho Đoạn Minh Sơn trong lòng cảm thấy có một dự cảm chẳng lành.

Khả năng cao là đã có chuyện xảy ra rồi.

“Alo, có chuyện gì mau nói?”.

Đoạn Minh Sơn trong lòng có chút không yên ngay lập tức đi thẳng vào vấn đề mà hỏi.

“Đoạn lão đại, là…là chuyện về Trần Thiếu”.

Tên Long ấp a ấp úng mãi mới chịu trả lời, việc này khiến cho Đoạn Minh Sơn rất là không vui, hắn đập tay xuống bàn kính rầm một cái làm nó vỡ tan thành mảnh vụn mà quát lớn qua điện thoại.

“NÓI MAU!”.

Thấy lão đại của mình đã hết kiên nhẫn hắn cũng chỉ có thể nói một mạch ra hết đầu đuôi câu chuyện.

“Lão đại a, ngươi bình tĩnh, ta nói, ta nói. Chuyện là,…. Sau đó thằng Hoàng bị Trần Thiếu giết chết rồi. Hơn nữa không chỉ mình hắn chết mà còn thêm chục mạng người nữa a, tất cả đều là người có danh tính đàng hoàng”.

“Vì thế ta cảm thấy chuyện này có chút khó giải quyết cho nên mới đành gọi cho lão đại, mong ngươi trợ giúp. Chứ nếu không một thằng lính quèn như ta không có khả năng a”.

Tên Long kể lại tận tình mọi chuyện đã xảy ra lúc đó đồng thời cũng có báo cáo thêm về việc một mình hắn không sử lý được ổn thoả chuyện này.

“Đồng thời cũng là để báo trước cho lão đại việc này, để cho ngươi chuẩn bị trước trong trường hợp chẳng may bị Trần Thiếu giận cá chém thớt”.

Lời này của tên Long cũng không phải là không có căn cứ, lấy tính cách của Ninh Vương mà suy đoán thì cũng rất có khả năng là hắn sẽ tính toán mọi chuyện lên đầu bản thân mình.

Trong lòng Đoạn Minh Sơn suy tính một hồi sau đó tiếp tục nói.

“Được rồi, ngươi cứ trông chừng khu vực đó cho thật tốt đừng để người khác phát giác ra chuyện này, một lát nữa ta sẽ đích thân tới nơi đó xử lý”.

Nghe thấy lão đại mình đã nói như vậy rồi tên Long cũng không có nói gì thêm.

“Ta hiểu rồi lão đại”.

Hắn vừa trả lời xong thì đầu dây bên kia lập tức cúp máy.

Oanh một tiếng.

Ly trà khi nãy vẫn còn nằm trên tay Đoạn Minh Sơn hiện giờ đã vỡ nát thành nhiều mảnh vụn mà nằm trong góc phòng.

“CON MẸ NÓ! Bản thân tao đã dặn đi dặn lại rồi mà thằng ngu dốt này vẫn mắc phải là sao? Con mẹ nó chứ, bản thân mày chết thì không sao tao mà bị mày liên luỵ thì cả nhà mày sẽ bồi táng cùng mày”.

Đoạn Minh Sơn giận đùng đùng mà quát thật lớn phát tiết, sau đó mặc chiếc áo khoác trên giá treo mà nhanh chóng rời khỏi văn phòng làm việc.

….

Quay trở lại với Ninh Vương cùng với Nhã Phương.

Lúc này hai người đang ngồi bên trong một chiếc taxi mà vừa mới bắt được và đang trên đường đi tới một chỗ nào đó.

Trong xe Nhã Phương ngả người tựa đầu nhỏ của mình lên trên bờ vai rộng lớn và rắn chắc của Ninh Vương. Được một lúc thì nàng ngửa cổ lên hai mắt đầy lửa tình mà nhìn lấy nam nhân của mình nói nhỏ.

“Ninh, bây giờ chúng ta đi đâu? Bác tài đã chạy tự do được một lúc rồi đấy?”.

Ninh Vương suy nghĩ một chút sau đấy mở miệng nói.

“Em có bằng lái xe chứ?”.

Ninh Vương cúi xuống trả lời đồng thời đáp lại ánh mắt của nàng bằng một gương mặt ôn nhu dễ gần.

“Có, trước kia em cũng từng làm qua tài xế chạy xe thuê cho khách rồi”.

Nhã Phương không biết Ninh Vương là đang có ý gì nhưng vẫn trả lời câu hỏi của hắn.

“Tốt, bác tài chạy xe tới showroom xe hơi lớn nhất Hà Thành đi”.

Ninh Vương nói với tài xế lái xe taxi.

Chạy xe gần tự do gần 10 phút đồng hồ, tài xế xe lúc này cuối cùng cũng biết được điểm đến của hai vị khách trẻ tuổi này.

Tâm tình của hắn lúc này mới cảm thấy có chút nhẹ a.

Từ sau khi hai vị này đưa cho hắn gần 2 triệu đồng và lên xe thì. Suốt cả gần chục phút đồng hồ vừa rồi hai vị khách nhân trẻ tuổi này ân ân ái ái qua lại khiến cho hắn nhìn qua gương chiếu hậu trong lòng cũng có chút rạo rực a.

Vị kia mỹ nữ cực kỳ quyến rũ làm cho hắn không thể tập trung mà lái xe được nhưng sau đó hắn bị một ánh mắt giá rét của Ninh Vương liếc một cái. Cả người lập tức không rét mà run, rạo rực trong người cũng từ đó mà biến mất và hắn cũng không dám nhìn trộm qua gương chiếu hậu nữa.

Hắn cảm thấy hai vị này trẻ tuổi khách nhân chắc hẳn là kẻ có tiền cho nên cũng không có tuỳ tiện hỏi nhiều.

“Được ta biết rồi”.

Tài xế taxi gật đầu trả lời.



Khoảng 20 phút sau.

Chiếc taxi dừng ở trước cửa của một showroom xe hơi rất lớn tại Hà Thành - Central Luxury Cars, y như cái tên, nó nằm ở trung tâm thủ đô và cũng là một trong số ít những showroom có mặt nhiều hãng xe nổi tiếng nhất tại Hà Thành này.

“Hai vị, đã tới nơi rồi”.

Thả ra đôi môi mọng nước của Nhã Phương, Ninh Vương liếc nhìn ra ngoài cửa sổ taxi, quan sát và đánh giá qua về quy mô của showroom này.

Cảm thấy khá ổn, sau đó liếc nhìn tài xế thêm một cái nữa mà rút ra từ trong túi quần mấy tờ mệnh giá 500 ngàn đồng mà rúi vào tay hắn mà nói.

“Ngươi khi nãy nhìn nữ nhân của ta có thấy thích hay không?”.

Giọng điệu càng ngày càng trầm xuống sau mỗi từ khiến cho tài xế taxi không hiểu sao mà cảm thấy lạnh sống lưng, như bị một con thú săn mồi nhìn chằm chằm vậy.

“A, cái này… thật ra…”.

Hắn chỉ biết ấp a ấp úng mà chẳng thể nói gì.

“Hah, hôm nay ngươi may mắn đấy, nếu không có khi ta đã móc hai con mắt ngươi ra rồi”.

“Nhã Phương, đi thôi”.

Nói chuyện với tài xế một chút xong, Ninh Vương sau đó cầm lấy tay Nhã Phương cùng nàng đi xuống một cửa.

Hai người xuống xe sau đó, tài xế lập tức không kiềm chế được bình tĩnh nữa lập tức đạp chân ga bỏ chạy khỏi khu vực này.

“Hah, sợ ta đến như vậy à”.

Ninh Vương cười nhạt một tiếng.

“Mà thôi không để tới hắn nữa”.

Ninh Vương xoá đi tạp niệm trong lòng mà hơi chìa cánh tay ra chờ Nhã Phương khoác lấy, sau đó hai người cùng nhau bước tới cánh cửa lớn của showroom này.

Trước cửa, hai tên bảo vệ của tòa nhà này trông thấy hai vị khách trẻ tuổi tiến tới, mặc dù trên người quần áo chỉ là hàng chợ nhưng khí chất trên người bọn họ toát ra lại không hề tầm thường một chút nào cả.

Ngay lập tức cúi chào và mở cửa cho hai người tiến vào bên trong tòa showroom này.

“Hoan nghênh quý khách đến với Central Luxury Cars”.

Ninh Vương cũng không có dây dưa nhiều với bọn họ mà chỉ gật đầu đáp lại một cái sau đó cùng Nhã Phương tiến vào bên trong của showroom này.

Bên trong showroom lúc này là vô số khách nhân đang cùng các tiếp tân của showroom trao đổi và trò chuyện tư vấn về những dòng xe đang được trưng bày sẵn trong sảnh.

Ở phía quầy tiếp tân lúc này cũng vẫn còn vài cái đang rảnh rỗi mà tụ tập lại buôn chuyện với nhau, nhưng sau khi trông thấy Ninh Vương cùng Nhã Phương bước vào thì bọn họ mới đình chỉ lại quan sát một chút. Nhận thấy hai vị khách nhân trẻ tuổi này trên người quần áo mặc dù chỉ là hàng chợ, hàng vỉa hè ở đâu đâu cũng có thể mua. Thế nhưng từ trên người của bọn họ lại toát ra một loại khí chất cao quý vô cùng khó tả.

Central Luxury Cars - một trong những showroom xe lớn nhất tại thủ đô thế nhưng là nghiệp vụ bán hàng, tiếp khách cơ bản vẫn là phải có, rất nhanh chóng từ bên trong đám này tiếp tân một cái trẻ tuổi nữ nhân bước tới chỗ hai người mà chào hỏi.

“Chào mừng hai vị đã đến với Central Luxury Cars của chúng tôi, không biết hai vị đây có cần ta giúp gì không?”.

Lúc này Ninh Vương đang cùng với Nhã Phương quan sát một vài dòng xe đang có mặt trong sảnh.

“Không cần đâu, ngươi cứ dẫn ta tới chỗ chiếc xe đắt nhất đang có mặt trong này là được”.

Thấy vị nữ tiếp tân này là đang có ý muốn giúp đỡ bản thân hắn, Ninh Vương cũng không có từ chối mà đáp lại.

Nữ tiếp tân sau khi nghe được một lời này của Ninh Vương biểu cảm trên gương mặt có chút khó tin a.

Nhìn tên này trẻ tuổi khách nhân mặc dù cực kỳ soái khí, nhưng nàng ta nhìn thế nào cũng thấy hắn chỉ chưa tới 20 a.

Vậy mà lại muốn chiếc xe đắt nhất trong showroom này?

Chẳng lẽ là gạt người?

Hay là hắn đang trêu đùa nàng?

Những câu hỏi cứ liên tục hiện ra trong đầu nữ tiếp tân khiến cho nàng ta ngây ra một lát nhưng cũng rất nhanh chóng mà trở lại thực tại vốn có.

“Vị khách nhân này ngài không đùa chứ? Chiếc xe đắt nhất trong showroom này trên toàn quốc người sở hữu cũng không có nhiều đâu, ngài chắc chắn chứ để ta đi thông báo cho quản sự, làm ăn lớn như vậy ta không chịu trách nhiệm được đâu”.

Nữ tiếp tân sợ bản thân bị đùa cợt vì vậy đánh mắt nhìn chằm chằm Ninh Vương thái độ cũng đổi trở thành có chút không vui mà hỏi lại.

“Hah, ngươi hỏi nhiều vậy? Ta đây nhìn giống như là đang đùa lắm sao? Nhanh chóng đi đừng làm tốn thời gian của ta”.

Ninh Vương khóe miệng cười lạnh, cũng có chút không vừa ý trong lòng mà đáp lời.

“Hừ, vậy các ngươi chờ ta một chút, lát nữa nghe được giá tiền đừng có mà chạy mất”.

Nói xong nữ tiếp tân vừa rồi nhanh chóng đi lên lầu 2 của tòa nhà mà thông báo cho vị quản sự của tòa showroom này.

“Ninh, thái độ của nàng ta không tốt một chút nào cả. Có cần em cho cô ta một bài học không?”.

Nhã Phương nãy giờ vẫn đứng ở bên cạnh khoác lấy cánh tay của Ninh Vương nghe hai người trò chuyện qua lại trong lòng sớm đã có chút không vừa ý với cái thái độ tiếp khách của nữ nhân vừa rồi.

Ninh Vương thấy nữ nhân của mình cau có như vậy cũng có chút cười nhạt mà trả lời.

“Hah, cũng phải thôi, đáng lẽ ra tôi và em nên đi mua quần áo trước sau đó đi mua xe mới đúng”.

Thấy Ninh Vương cũng không có tính toán gì thêm với nữ tiếp tân kia, Nhã Phương cũng không nói thêm gì nữa chỉ yên lặng khoác lấy tay nam nhân của mình mà chờ đợi dưới sảnh.



Một lát sau, từ trên lầu hai bước xuống một vị nữ nhân tuổi tác có lớn hơn Nhã Phương một ít. Thế nhưng khí chất trên người cùng với vẻ đẹp của nàng hoàn toàn không bị tuổi tác làm lu mờ đi được.

“Hoàng quản sự, chính là hai vị này”.

Nữ tiếp tân vừa rồi nói với vị nữ quản sự đứng bên cạnh nàng.

“Xin chào, hai vị đây chính là người muốn mua chiếc xe đắt nhất của Central Luxury chúng ta?”.

Nữ quản sự họ Hoàng bước tới trước mặt Ninh Vương cùng với Nhã Phương cười thiện ý mà chào hỏi.

Không như những kẻ khác, nàng ta có thể quan sát được rất rõ khí chất trên người của hai kẻ trước mắt này toát ra không thể là giả được.

Cho nên mới tiếp đón một cách thiện chí như vậy.

“Đúng thế, ngươi là quản sự ở đây vậy thì dễ làm ăn rồi. Như trước đó đã yêu cầu ta muốn mua một chiếc xe để thuận tiện cho việc đi lại của mình, không cần phải đắt nhất cũng được nhưng phải là sang trọng nhất, các ngươi có không?”.

Ninh Vương dùng một giọng điệu lạnh nhạt cùng với một thái độ cao ngạo coi hết thảy chỉ là chuyện bình thường mà nói ra.

Đúng thế, khí chất trên người hắn làm cho nàng bị thuyết phục rồi, nó không thể nào là giả được, cả nữ nhân bên cạnh hắn cũng thế. Là một kẻ sống ở tầng lớp thượng lưu lâu năm nàng tin tưởng vào con mắt của mình.

“Tất nhiên là có rồi, mời hai vị thiếu gia, tiểu thư đi theo ta”.

Nữ quản sự họ Hoàng niềm nở cười đáp sau đó chìa tay thủ thế mời hai người đi theo nàng tới chỗ của chiếc xe mà Ninh Vương muốn.

Vì showroom này khá lớn, sau một lát đi bộ đám người bọn họ dừng chân trước tại một chiếc xe bốn chỗ màu đen, nhìn từ bên ngoài trông cực kỳ sang trọng và cao quý.

“Đây là chiếc Roll-Royce Phantom, là chiếc xe mà ta lựa chọn theo yêu cầu của ngài, đã đủ sang trọng như ngài mong muốn chưa?”.

Ninh Vương quan sát chiếc xe trước mắt này một chút sau đó quay người sang hỏi nữ nhân của mình đang đứng ở bên cạnh.

“Nhã Phương, em thấy chiếc xe này thế nào, cũng không tồi chứ. Dù sao thì sau này em cũng sẽ là người lái nó đấy?”.

Ninh Vương câu trước vẫn còn nghiêm túc hỏi nàng, câu sau liền dùng giọng điệu mị hoặc ghé sát vào tai nàng mà quyến rũ khiến cho nàng thẹn thùng chết đi được, nhưng cũng rất nhanh chóng lấy lại bình tĩnh mà nói.

“Ninh, anh chỉ thấy chiếc xe này không tồi thôi sao? Đây là Roll-Royce Phantom, là dòng xe đời thứ bảy của Roll-Royce. Giá lăn bánh cũng trên dưới 60 tỷ đấy Ninh?”.

“Thực sự mà nói, anh đơn giản chỉ là thấy nó không tồi thôi sao?”.

Đúng thế, trong suy nghĩ của Ninh Vương thì hắn chỉ thấy chiếc xe này có chút không tồi mà thôi chứ cũng chẳng còn gì cả.

“Vậy em có thích không? Nếu thích liền mua?”.

Nhã Phương thực sự không thể hiểu nổi nam nhân này nữa hắn tới là mua xe cho bản thân mình cơ mà sao lại hỏi ý kiến của nàng, chẳng lẽ là hắn đang sủng hạnh nàng ư?

“A, rất thích hợp với Ninh”.

Nhận được câu trả lời từ nữ nhân của mình Ninh Vương quyết định sẽ mua chiếc xe này. Nhưng trước đó hắn liếc mắt qua nữ quản sự hỏi thêm một câu nữa.

“Ta lấy chiếc xe này, có thể trực tiếp lái đi ngay bây giờ chứ?”.

Nữ quản sự họ Hoàng cũng rất điềm tĩnh khi biết được rằng vị thiếu niên trước mắt nàng muốn mua chiếc xe này, nàng không ngần ngại mà trực tiếp trả lời thẳng thắn.

“Rất dễ dàng chỉ cần vị thiếu gia đây có đủ tiền là được”.

Thấy nàng trả lời như vậy Ninh Vương cũng sảng khoái mà tiếp tục hỏi.

“Tốt, vậy ta cũng không lòng vòng nữa, ta muốn lấy xe đi ngay bây giờ tổng cộng là bao nhiêu tiền”.

Nữ quản sự cũng không chần chừ mà ngay lập tức báo ra giá tiền.

“Thứ nhất là giá tiền được niêm yết trên mạng hay những thông tin khác so với giá tiền thật sự của chiếc xe có sự chênh lệch hơn một khá nhiều a. Giá lăn bánh tại Hà Nội của nó tổng cộng là 75 tỷ 500 triệu. Nếu như vị thiếu gia đây muốn mang xe đi ngay thì sẽ là 76 tỷ, không biết ý ngươi thế nào?”.

Nghe xong giá tiền gương mặt Ninh Vương không mặn không nhạt mà đưa tay vào trong túi quần lấy ra một tấm thẻ ngân hàng màu đen đưa ra trước mặt vị nữ quản sự mà nói.

“Quẹt thẻ đi”.

Cầm trên tay tấm thẻ hắc sắc Ninh Vương đưa cho, nữ quản sự họ Hoàng có chút ngẩn người.

“Đây,,,đây là, hắc kim tạp của Đoạn Thị tập đoàn, đối thủ cạnh tranh trực tiếp với Hoàng Thị tập đoàn mà. Thiếu niên trước mặt này rốt cuộc có liên quan gì tới Đoạn Minh Sơn không?”.

Những câu hỏi cứ liên tục xuất hiện trong đầu nàng khiến cho nàng vô cùng bối rối mà hỏi.

“A, không biết vị thiếu gia, ngươi đây có liên quan gì với Đoạn Thị tập đoàn - Đoạn Minh Sơn hay không?”.

Ninh Vương cũng không biết tại sao nàng ta lại hỏi mình như vậy bèn suy nghĩ một chút. Lúc này hắn mới phát hiện ra một chi tiết nhỏ và dần dần hiểu ra lý do.

Nữ quản sự này nàng ta họ Hoàng chắc hẳn showroom này và nàng ta không tránh khỏi liên quan tới Hoàng tập đoàn a.

Mà Hoàng Thị tập đoàn - Hoàng gia lại là đối thủ cạnh tranh trực tiếp với thế lực dưới trướng của Ninh Vương hắn.

Thú vị a.

Ninh Vương cười thầm trong lòng sau đó mới trả lời.

“Ồ, ta họ Trần, ngươi cũng biết tới Đoạn Minh Sơn sao?”.

Ninh Vương nói tới đây trong lòng nàng đã chắc nịch mà khẳng định rằng vị thiếu niên trước mặt nàng có liên quan tới Đoạn Minh Sơn. Chỉ là không biết hắn với Đoạn Minh Sơn là có quan hệ gì.

Nhìn hắn trẻ như vậy chẳng lẽ là con riêng của Đoạn Minh Sơn?

“Vậy chẳng lẽ vị thiếu gia đây ngươi là nhi tử của Đoạn Đổng sao?”.

Nữ quản sự họ Hoàng dò hỏi Ninh Vương.

Thấy nàng ta hỏi như vậy Ninh Vương không ngậm được miệng mà phì cười một tiếng quay sang bên cạnh Nhã Phương mà nói.

“Phụt, Nhã Phương, nàng ta nói tôi là nhi tử của Đoạn Minh Sơn kìa, em thấy sao?”.

Nhã Phương đứng ở bên cạnh hắn cũng không kìm được mà che lấy miệng cười thầm một tiếng sau đó nói ra.

“Này Hoàng tiểu thư, ăn có thể ăn lung tung, nhưng lời nói phát ra khỏi miệng ngươi phải suy nghĩ cho thật kỹ đấy. Nếu Đoạn Minh Sơn hắn đứng ở đây thì chưa cần ta phải nói ra hắn cũng một chụp mà đập chết ngươi đấy”.

Lời này ra khỏi miệng của Nhã Phương, khiến cho nữ quản sự trong lòng hoài nghi không biết mình phán đoán sai ở chỗ nào.

Thấy nàng nghi hoặc như vậy Nhã Phương nói thêm một câu nữa khiến cho nữ quản sự cứng người, không thể tin được vào những gì mình vừa nghe thấy.

“Họ Hoàng kia, ngươi nghe cho kỹ đây, cái tên Đoạn Minh Sơn mà ngươi nói tới ấy, hắn ở trước mặt Ninh chỉ là một tên thuộc hạ, một con chó mà thôi”.

Hả?

Cái gì cơ? Kẻ đứng đầu của Thiên Địa Hội, gia chủ Đoạn gia - Đoạn Minh Sơn, khi đứng trước mặt thiếu niên này chỉ là một con chó thôi sao?

Nàng đang hoài nghi nhân sinh quan của chính mình.

“Ta biết Hoàng Thị tập đoạn của các ngươi và Đoạn Thị tập đoàn là đối thủ cạnh tranh chính với nhau. Nhưng sẽ không vì vậy mà ngươi sẽ không bán xe cho ta chứ? Đừng có đứng đần ra như vậy chứ”.

Lời nói của Ninh Vương kéo nữ quản sự họ Hoàng đang hoài nghi nhân sinh trở về với thực tại.

“A, không, ta xin lỗi”.

“Tiểu Hà, ngươi mau chóng đi lấy hợp đồng trong văn phòng của ta tới đây”.

“Hai vị cùng ta vào trong phòng VIP ngồi chờ một trong khi nhân viên đi làm hợp đồng được chứ”.

Nàng nhanh chóng lấy lại sự bình tĩnh của một người làm ăn mà nói với tên tiếp tân vừa rồi đi lấy hợp đồng tới.

“Vâng, Hoàng quản sự”.

Sau đó ba người theo sự dẫn đường của Hoàng quản sự đi tới một gian phòng được bài trí khá hiện đại và tinh tế chờ đợi trong lúc làm hợp đồng.

“Mời hai vị ngồi”.

Nàng ra hiệu mời Ninh Vương cùng với Nhã Phương ngồi xuống chiếc sofa sau đó bản thân tự đi pha trà.



Một lát sau trên mặt bàn đã một ấm trà cùng với 3 tách trà thơm ngon đã được rót ra sẵn.

“Mời hai vị”.

Ninh Vương cầm tách trà trên tay nhâm nhi một chút cảm thấy có một chút thanh thanh, ngọt ngọt và rất thơm liền uống một ngụm lớn.

“Không biết Trần Thiếu thấy thế nào?”.

Nữ quản sự họ Hoàng ngồi đối diện hai người mà hỏi.

“Cũng được, không tới nỗi nào, nếu như có một chút đắng chát nữa thì hương vị sẽ tốt hơn”.

Sau đó Ninh Vương đặt tách trà xuống nói tiếp.

“Ta thấy tiểu thư ngươi đây cũng họ Hoàng, không biết ngươi với Hoàng gia là có quan hệ gì? Nếu như sau này chẳng may có cùng Hoàng gia các ngươi trở mặt thành thù thì ta có thể chừa cho các ngươi một đường lui”.|

Hoàng quản sự thấy hắn nói như vậy trong lòng cũng có chút mỉa mai mà nói.

“Trần Thiếu ngài nói đùa rồi, ta đích xác là có mang họ Hoàng nhưng chỉ là một quản sự thì chắc ngài cũng hiểu được rằng thân phận của ta trong Hoàng gia là không lớn. Hơn nữa nếu ngươi có phá hủy Hoàng gia đi chăng nữa ta cũng chẳng quan tâm tới bọn chúng”.

“Còn nữa ta gọi Hoàng Khả Nhiên, là con nuôi của Hoàng gia chủ cho tới khi hắn có đứa con gái đầu lòng là Hoàng Ánh Ly”.

Hoàng Khả Nhiên giải thích đồng thời giới thiệu về thân phận của mình.

“Ồ vậy ra vị này là Hoàng tiểu thư sao, thất lễ, thất lễ”.

Ninh Vương tỏ ra ngạc nhiên nhưng trong lời nói còn có một chút ý châm chọc.

“Trần Thiếu, ngươi so với ta có vẻ nhỏ tuổi hơn khá nhiều, có thể gọi ta một tiếng Nhiên tỷ hay không? Thực sự mà nói thì ta không thích bị đánh đồng với vị tiểu thư họ Hoàng kia”.

Khả Nhiên dùng một ánh mắt đăm chiêu mị hoặc mà nhìn Ninh Vương nói.

“Với ta mà nói, ngoại trừ tỷ tỷ và mẹ ta ra thì còn lại nữ nhân đều là đàn bà hết mà thôi. Bất quá ta không có chị gái gọi ngươi một tiếng Nhiên tỷ cũng không có vấn đề gì”.

Ngồi kế bên Nhã Phương cũng nhận ra ánh mắt này của Hoàng Khả Nhiên là đang có ý đồ đối với nam nhân của mình lập tức kẹp chặt lấy cánh tay Ninh Vương mà đánh dấu chủ quyền.

Ninh Vương và Khả Nhiên trông thấy một màn này tới từ nàng cũng không khỏi có chút buồn cười.

“Ha ha, vị tiểu thư này ngươi không cần phải lo lắng như vậy đâu a. Nhưng thực sự mà nói thì người ưu tú như Trần Thiếu đây sẽ không ít nữ nhân muốn tranh đoạt với ngươi đó, nhớ bảo vệ cho thật kỹ nhé”.

Khả Nhiên hài hước trước một màn này của Nhã Phương nói.

“Không phải chuyện của ngươi”.

Thấy nàng như vậy Ninh Vương cũng chỉ đành xoa xoa cái đầu nhỏ của nàng mà ôn nhu nói.

“Em yên tâm, nếu như không phải là nữ nhân mà ta thích, thì cho dù có lột sạch đồ nằm trên giường cũng chỉ là một cái túi da không hơn không kém mà thôi”.

Thấy nam nhân của mình nói như vậy trong lòng Nhã Phương cũng buông lỏng phần nào. Nàng cũng hiểu được lời của Khả Nhiên kia nói không phải là không có căn cứ, một nam nhân ưu tú như Ninh của nàng xác thực khiến cho nữ nhân rơi vào trầm luân mà không từ thủ đoạn dành lấy a.



Mấy người trò chuyện thêm một lát nữa thì tiếp tân tên Tiểu Hà vừa rồi đi làm hợp đồng cũng quay lại.

“Hoàng quản sự, đây là hợp đồng, ngài với hai vị đây bàn bạc tiếp, ta lui trước”.

Đưa lại hợp đồng cho Khả Nhiên nàng sau đó liền rời khỏi phòng VIP đi làm việc của mình.

Khả Nhiên quan sát lại giấy tờ hợp đồng lại một lượt sau đó đưa lại cho Ninh Vương.

“Trần Thiếu, đây chính là hợp đồng mua bán chiếc Roll-Royce Phantom kia, giờ Trần Thiếu ngươi chỉ cần nhập mật mã thẻ sau đó điền một số xác nhận vào đây, liền có thể lập tức cầm chìa khóa này lái xe khỏi đây”.



Hoàn tất mọi thủ tục, Ninh Vương cầm lấy chiếc chìa khóa Roll-Royce Phantom của minh đưa cho Nhã Phương và trò chuyện thêm với Khả Nhiên một chút, sau đó hai người lái xe rời khỏi showroom này trong ánh mắt có phần ghen tị của Khả Nhiên đối với Nhã Phương.

*Chương này ta viết trong lúc đang bị ốm, mọi người khi đọc có thể cảm thấy nhiều sạn hoặc là không được hay, hy vọng các vị độc giả thông cảm, hiện giờ đầu óc ta vẫn còn chưa được minh mẫn nắm*

*Mong mọi người góp ý ủng hộ*

*Cảm Tạ*