Gần 11 giờ trưa, trễ hơn so với dự kiến ban đầu khá nhiều, đáng lẽ ra giờ này Ninh Vương đang phải có mặt ở Vịnh Hạ Long theo như kế hoạch đã đề ra từ trước đó rồi.
Thế nhưng là, nữ nhân mà, Nhã Phương bảo bối của hắn tiêu tốn không ít thời gian a.
Sở dĩ Ninh Vương cùng Nhã Phương có chuyến du lịch này là vì, trước đó sau khi biết nam nhân của mình vừa trải qua một kỳ thi sát hạch, chắc hẳn vô cùng căng thẳng a.
Vì vậy Nhã Phương mới đề xuất cho hắn về một chuyến du lịch 2 ngày một đêm cho thư thái đầu óc, dù gì thì hắn vẫn còn dư 2 ngày nghỉ mà.
Mặc dù cái này kỳ thi cỏn con đối với Ninh Vương một chút sức lực cũng chẳng tổn hao, thế nhưng là vì để chiều chuộng Nhã Phương bảo bối của hắn Ninh Vương xem xét một hồi liền đồng ý với đề xuất này của nàng.
Coi như chuyến đi này là chuyến đi tuần trăng mật đầu tiên giữa nàng và hắn cũng như là để tận hưởng cảm giác của người có tiền xem nó ra làm sao.
Còn về chuyện tại sao một chuyến đi chơi 2 người, một chuyến đi để gia tăng tình cảm giữa hắn và Nhã Phương mà lại quyết định mang theo cả mấy tên thuộc hạ làm gì?
Đương nhiên là để đám bọn chúng làm những kẻ thu dọn tàn cuộc cho hắn mỗi khi có phiền phức xảy ra ngoài ý muốn, nhưng chủ yếu vẫn là để bọn chúng làm chạy vặt mà sai khiến.
Cấp bậc thân phận hiện tại của Ninh Vương đã là rất lớn, nếu như việc gì cũng phải tự tay đi làm thì còn cần thuộc hạ, Chưởng Thiên Hội làm cái gì nữa.
Đội hình lần này của Ninh Vương bao gồm hắn và nữ nhân của mình - Nhã Phương trên chiếc Roll-Royce Phantom của mình cũng gã tài xế là tên thuộc hạ của hắn Phục Ma. Đi phía trước và sau của chiếc xe là hai chiếc Range Rover hắc sắc của bốn tên thuộc hạ dưới trước Chưởng Thiên Hội mà do Ninh Vương tạo lên mà thẳng tiến về phía Vịnh Hạ Long đang đón chờ ở phía trước.
…
Sau 20 phút đường đi nữa, cuối cùng từ bên trong của chiếc xe nhìn ra phía bên ngoài cửa sổ cũng đã thấy biển lớn, đi thêm 15 phút nữa thì đội xe này của mấy người rốt cuộc cũng có thể nhìn thấy khu Vịnh Hạ Long ở trước mắt rồi.
Để đám thuộc hạ đi đậu xe trước, còn Ninh Vương thì sẽ cùng với nữ nhân của mình Nhã Phương vào ngồi bên trong phòng chờ trước khi chiếc du thuyền của đám người bọn hắn cập bến đón khách. Vì chiếc này du thuyền mà Ninh Vương bao trọn gói 2 ngày 1 đêm chỉ là loại du thuyền có kích cỡ tầm trung, không quá lớn, nó có thể dễ dàng ra vào khu vịnh này mà không có quá nhiều trở ngại như một số chiếc có kích cỡ lớn.
Không dễ dàng di chuyển qua lại mà phải nhờ đến một chiếc cano đi ra đến tận nơi đón khách a.
Dù vậy nhưng chiếc du thuyền mà Ninh Vương bao trọn gói này, số tiền mà hắn phải chi trả cho chuyến đi là không hề thấp. Mặc dù nhìn thì có vẻ không bằng so với những du thuyền cỡ lớn đa số chỉ dành cho những hội bạn bè với số thành viên lên tới 30, 40 người. Thế nhưng là bọn họ có thể gom góp chung số tiền cho chuyến đi của mình mỗi thành viên một ít là sẽ đủ cho cả chuyến đi đó.
Còn chiếc du thuyền mà Ninh Vương lựa chọn là một chiếc du thuyền hạng sang có sức chứa khoảng 20 người và 10 thuyền viên như đầu bếp, thuyền trưởng, tiếp tân,... Vì để có trải nghiệm và chất lượng dịch vụ tốt nhất, chiếc này du thuyền mà hắn chọn sở hữu nội thất và tiện ích là loại cao cấp nhất cả vẻ ngoài lẫn bên trong, như spa, hồ bơi lộ thiên, quầy bar,...
Tổng chi phí cho chuyến đi lần này của hắn là 300 triệu cho 7 người, bao gồm hắn và Nhã Phương cùng 5 tên thuộc hạ.
Mặc dù khá đắt đỏ nhưng như vậy mới được coi là có chút hưởng thụ cảm giác của kẻ có tiền trong tay chứ.
Đúng không?
Ninh Vương có chút cảm thán trong lòng về sự lựa chọn của mình, vì trong mắt của những kẻ ở tầng lớp phía dưới thì hắn có lẽ chẳng khác nào một thằng ngu khi bỏ ra từng ấy tiền cho chuyến đi này cả.
Hah, biết sao giờ, hiện tại thân phận của hắn đã khác, đã trở nên giàu có và quyền thế vô cùng, nhân sinh quan trong mắt hắn so với những kẻ ở tầng lớp phía dưới kia ít nhiều cũng phải có chút cao hơn chứ?
Chút tiền này hắn chẳng phải mắt nhắm mắt mở là kiếm được hay sao?
Hơn nữa có tiền chẳng phải là để hoa hay sao?
Sao phải tiếc nuối cơ chứ?
…
Sau một lát đi đậu xe, Phục Ma cùng đám thuộc hạ trong tay mỗi người đều có kéo theo 1 hoặc 2 chiếc vali màu đen theo bên mình mà đi về phía phòng chờ, vì ở nơi đó đang có chủ nhân của bọn chúng đợi chờ đám thuộc hạ của mình trở về.
Thấy đám thuộc hạ quay trở lại phòng chờ Ninh Vương quan sát một hồi liền mở miệng trêu đùa nói.
“Các ngươi đây là đang đi du lịch thay cho ta hay sao mà mang theo nhiều đồ vậy, các ngươi quên mất là mình tới đây không phải để đi chơi mà là đi làm tay chân cho ta hay sao?”.
“Hửm?”.
Thực tế Ninh Vương thừa hiểu được rằng đám này thuộc hạ làm sao có gan làm vậy, thứ được cất giấu bên trong những chiếc vali hành lý kia hầu hết đều là hàng nóng loại tự động được che giấu giữa một vài lớp quần áo để tránh phiền phức không đáng có.
Là một thế lực hắc đạo lưỡng bạch, ngay cả chuyện buôn bán hàng trắng hay buôn lậu vũ khí cũng chỉ là những việc mà khi có đơn đặt hàng thì Chưởng Thiên Hội chắc chắn sẽ làm thì.
Việc mà đám thuộc hạ này của Ninh Vương mang theo hàng nóng bên người khi đi làm bảo tiêu hình thức cho hắn cũng là điều dễ hiểu a.
“Haha, chủ nhân ngài nói đùa rồi, cho chúng ta 10 cái lá gan cũng không có dám làm như vậy a”.
Một tên trong đám thuộc hạ dưới trướng Chưởng Thiên Hội lên tiếng đáp lời Ninh Vương.
Sau khi chứng kiến thực lực và khả năng của chủ nhân bọn hắn tại Thiên Địa Hội trụ sở chính lúc trước, hắn hiểu được rằng nếu như không muốn chết thì đừng có trêu chọc vào tên thiếu niên trước mặt này.
Súng đạn trong mắt hắn chẳng là cái thá gì hết, chẳng khác nào một món đồ chơi được đám con nít dùng để đối đầu với hắn cả.
Hơn nữa, Ninh Vương thực sự không phải là một kẻ tốt lành hay lương thiện gì cả, chỉ ngay từ cái việc mà hắn gom gần 300 người lại một chỗ và bắt chúng tàn sát lẫn nhau, trong số đó thậm chí còn có cả anh em bằng hữu của chính mình.
Như vậy cũng đã đủ để hiểu hắn tàn nhẫn và coi sinh mạng của đám này bọn chúng chẳng khác nào cỏ dại cả.
Thích thì liền nhổ bỏ a.
“Được rồi, chúng ta đi thôi, ban nãy tên tiếp tân trên tàu đã gọi điện thông báo với ta là thuyền cập bến rồi”.
Nói xong Ninh Vương liền đứng dậy khỏi ghế ngồi trong phòng chờ, một bên cánh tay hắn để Nhã Phương khoác lấy.
Suốt dọc đoạn đường từ phòng chờ ra đến chỗ nơi du thuyền đang hạ neo cập bến bên trong vịnh thì cũng có không ít những ánh nhìn chăm chú, quan sát trên thân bọn họ mà đánh giá này kia.
Hiện tại Ninh Vương chỉ khoác lên cho mình một bộ đồ thể thao đơn giản, rộng rãi và thoải mái là được, hắn đây là đi chơi, đi tận hưởng chứ không phải là đi họp hội nghị cấp cao mà lúc nào cũng phải diện tây trang a.
Thế nhưng là trên thân hắn set đồ này không có thứ nào không phải là hàng hiệu cả, đơn giản nhưng không hề rẻ a.
Còn về phần Nhã Phương thì nàng diện lên trên thân một chiếc đầm màu vàng nâu, phía sau để hở ra một mảng lưng trần trắng tuyết vô cùng nõn nà và quyến rũ khiến cho lòng người si mê.
Trên đầu Nhã Phương đội một chiếc nón bucket rộng vành, đi kèm với nó là một cặp mắt kính râm màu đen gọng được mạ vàng vô cùng sang chảnh.
Mọi thứ đều là đồ hiệu đã thế khi chúng được phối trên thân nàng càng làm cho chúng trở lên có giá trị hơn so với lúc ban đầu.
Nhã Phương lúc này chẳng khác nào một vị thiên kim của một gia tộc giàu sang, phú quý cả, mọi thứ tốt nhất và hoàn hảo nhất đều đã hội tụ toàn bộ trên người nàng.
Hai người sánh đôi bước cạnh nhau, từ gương mặt cho tới khí chất và trang phục trên thân đã hoàn toàn làm lu mờ đi sự hiện diện của đám thuộc hạ phía sau.
Đám người từ bên ngoài nhìn vào như vậy cũng đã đủ để hiểu rằng ai là chủ là tớ rồi a.
“A, Ninh Thiếu tới rồi, các ngươi mau chuẩn bị đi”.
Từ phía bên trong của chiếc du thuyền hạng sang đắt đỏ, đám thành viên của thủy thủ đoàn nhanh chóng chỉnh trang lại quần áo mà đứng xếp hàng sao cho ngay ngắn nhất trước khi Ninh Vương cùng đám người bước lên du thuyền.
Ngay khi vừa đặt những bước chân đầu tiên lên du thuyền, Ninh Vương và Nhã Phương cùng với đám thuộc hạ của hắn được toàn bộ thành viên của du thuyền tiếp đón vô cùng nồng hậu, thế nhưng là.
Chỉ thấy Ninh Vương, phất tay một cái, hướng mắt về phía đám thuyền viên nói.
“Đến đây thôi, các ngươi đi làm việc của mình đi”.
Thấy hắn đã không có nhã hứng như vậy, một tên nữ tiếp tân bèn đứng ra cười trừ sau đó đi về phía trước dẫn đường cho hắn và Nhã Phương tới phòng ngủ của mình.
Tới nơi, Ninh Vương hướng mắt về phía tên nữ tiếp tân và nói ra một số việc mình muốn,.
“Còn nữa ta muốn nhiều không gian riêng tư nhất có thể, tốt nhất là các ngươi không nên làm phiền khi chưa có sự cho phép của ta. Còn về phần mấy tên mặc tây trang kia thì cứ mặc kệ bọn chúng thích làm gì thì làm, tốt nhất đừng có quản”.
“Một lát nữa trở về ngươi câu thông ý kiến của ta đối với toàn bộ đám thuyền viên, nếu như làm tốt những việc ta yêu cầu, cuối chuyến đi ta thưởng các ngươi 100 triệu”.
“Hiểu rồi chứ?”.
Ninh Vương đưa ra những yêu cầu khá vô lý nhưng mà hắn có tiền, hắn làm vua cũng được.
“Ta sẽ làm tốt những gì mà Ninh Thiếu ngài yêu cầu, còn đây là chìa khóa phòng của ngài”.
“Chúc hai vị có một chuyến đi vui vẻ”.
Nói xong nữ thuyền viên đưa cho Ninh Vương chìa khóa phòng sau đó nhanh chóng rời đi và thông báo lại những yêu cầu mà Ninh Vương vừa rồi đề ra cho nàng.
Cạch
Mở cửa phòng ra, đập vào mắt hai người Ninh Vương cùng với Nhã Phương chính là một gian phòng được bày biện vô cùng tinh tế và xa hoa không khác gì một tẩm cung của vua chúa ngày xưa cả, nội thất bên trong hầu hết đều là những loại mặt hàng cao cấp nhất với chất lượng tốt nhất có trên thị trường đang có,
Ở chính giữa của góc phòng chính là một chiếc giường ngủ màu đỏ xem lẫn một chút chi tiết và hoa văn màu hoàng kim, bên ngoài được che phủ bởi một tấm rèm mỏng.
Nhìn từ bên ngoài vào thì mọi thứ xảy ra bên trong sẽ như ẩn như hiện có chút huyền bí mờ ảo a.
Vô cùng lãng mạn a.
“Ninh, anh thấy gian phòng này thế nào? Em thấy rất đẹp nha”.
Nhã Phương trong giọng điệu pha chút vẻ hài lòng mà hướng người đàn ông của mình dò hỏi ý kiến của hắn.
Thấy nàng đột nhiên hỏi như vậy, Ninh Vương lúc này cũng dành một sự tập trung nhất định mà quan sát toàn bộ căn phòng, từ từ cảm nhận sau đó đưa ra đánh giá tổng thể.
“Hmm, anh thấy như vậy cũng ổn rồi, cách bài trí theo kiểu tẩm cung của vua chúa ngày xưa mang lại một chút cổ kính hoài niệm. Thế nhưng là lại có điều hoà, tivi, đèn điện,…”.
“Mặc dù có thoang thoảng mùi trầm hương và mùi của đồ gỗ nhưng một khi kết hợp với điều hoà nhiệt độ mọi thứ sẽ vô cùng xáo trộn. Mà tiết trời mùa hè nóng như vậy nếu không dùng điều hoà sau khi anh và em đại chiến 300 hiệp thì làm sao ngủ được chứ?”.
“Đánh giá tổng thể thì tạm ổn nhưng mà đánh giá khắt khe thì vẫn còn rất nhiều thứ vớ vẩn lắm”.
Ninh Vương liệt kê ra một số ý kiến chủ quan của mình về tổng thể của gian phòng, nhưng cũng không quên chọc ghẹo cô nàng Nhã Phương của hắn.
“Hừ, ai thèm đại chiến 300 hiệp với anh chứ? Dâm tặc”.
Đột nhiên bị nhắc đến chuyện giường chiếu Nhã Phương không khỏi hai má có chút ửng hồng mà phản ứng khá kỳ quặc, đáng yêu.
Ninh Vương cũng chỉ có chút ý cười trong lòng trước một màn này của Nhã Phương mà không nói gì thêm.
Hai người sau đó liền sắp xếp lại hành lý của mình đã được Phục Ma để sẵn bên ngoài cửa phòng của bọn họ trước đó mà chuẩn bị cho bữa ăn trưa sắp tới.