Ngược Đãi Thành Yêu

Chương 144: Minh tranh ám đoạt, các hiện thân thủ (2)



Thẩm Phi bóp chặt bả vai cô rồi lại buông ra : “Hạ Miều, cô đúng là rất biết cách chọc giận đàn ông.”

Hai bàn tay Mạch Tuyết đã bấu chặt vào nhau, con ngươi vốn dĩ trong suốt hiện giờ đã một mảnh đỏ tươi, gương mặt thiên sứ cũng dần dần vặn vẹo.

Trên môi Phong Chi Âu vẫn treo một nụ cười tươi, chẳng qua đám sương lượn lờ trong đôi mắt lại càng tăng thêm vẻ quỷ dị biếи ŧɦái.

Con ngươi sắc bén của Thẩm Nguyệt nhìn chằm chằm gương mặt của Hạ Miều,trong đó quanh quẩn một làn khí lạnh.

Thẩm Phi nhìn gương mặt bình tĩnh của Hạ Miều, đáy mắt băng hàn càng thêm nồng đậm, cuối cùng hóa thành vô tình lạnh nhạt : “Anh hai, hình như anh vẫn chưa được chơi cô ta phải không, vị trí đầu tiên này cho anh, anh thấy thế nào?”

Thẩm Phi nhướng mày nhìn về phía Thẩm Nguyệt, trên mặt là nụ cười tủm tỉm nhưng đáy mắt lại là một mảnh tàn khốc.
Không phải giẫm đạp tình cảm tôi đối với cô sao?

Được, vậy để Thẩm Phi tôi tự mình bóp nát nó!

Không thích bị giam cầm?

Vậy thì tôi sẽ nhốt cô cả đời trong l*иg giam, vĩnh viễn đừng hòng ra ngoài!

Không thích bị qua tay?

Vậy thì tôi càng muốn cô bị đè dưới thân đàn ông!

Trong cơn giận dữ Thẩm Phi đã mất hết lý trí, lời Hạ Miều nói đã cho anh biết rằng cô khinh thường tình yêu của anh.

Mặc dù cho tâm tư của anh dành cho Hạ Miều có chút khác biệt thì thế nào? Anh cũng tuyệt đối không cho phép cô giẫm đạp, cô muốn thì lấy? Không muốn thì giục?

Anh bỏ ra nhiều thứ như vậy, đổi lấy là một câu nhận không nổi của cô, đây không phải khinh thường thì là gì?!

Một khi đã như vậy, thì để cô làm sủng vật vĩnh viễn ở lại bên người bọn họ đi……

Thẩm Phi không biết, cái mà anh gọi là bỏ ra, chỉ là dành cho những ác ma không có tình cảm như bọn họ mà thôi. Thẩm Phi cứ nghĩ rằng, thứ mà anh bỏ ra đã đủ sủng, đủ yêu, đối với thế giới ác ma mà nói đúng là vô cùng xa duệ, nhưng đối với người bình thường thì đây không đáng là gì.
Hạ Miều không dám tin nhìn ánh mắt lạnh lẽo của Thẩm Phi.

Đúng vậy, sao cô lại quên mất chứ……

Đây là một tên ác ma a, từ đầu đến cuối vốn là ma quỷ.

Cho dù hắn thu hồi nanh vuốt, biến thành tiểu hồ ly vui vẻ đáng yêu thì sao? vẫn không thay đổi được sự thật bên trong là ma quỷ.

Sao cô có thể nghĩ rằng nội tâm của hắn ta cũng đã thay đổi theo thái độ?

Là cô sai rồi……

Sai triệt để rồi...

Hạ Miều đột nhiên cảm thấy buồn cười, sao cô lại cho rằng Thẩm Phi đã hiểu ý của cô chứ, cô đã đánh giá cao hướng tư duy của ma quỷ rồi.

Thẩm Nguyệt liếc nhìn Thẩm Phi một cái, nhếch môi cười lạnh: “Cũng tốt , vừa lúc để anh nhìn thử giá trị của cô ta có thể tăng lên nữa hay không.”

Nói xong, Thẩm Nguyệt bắt đầu cởϊ qυầи ra, Thẩm Phi nhìn thoáng qua Hạ Miều rồi xoay người ngồi xuống ghế sô pha, gương mặt cười như không cười ngồi thưởng thức.
Đau sao?

Có đau bằng anh không?

Anh nhớ thương cô suốt bốn tháng, là bốn tháng đó, nhưng đổi lại được cái gì? Là di tình biệt luyến*? Là một câu chịu không nổi? Là một câu ghét bỏ?

*Di tình biệt luyến : thay người yêu như thay áo. Chắc ý anh là chị yêu Qua Đế

Đúng vậy, anh không biết yêu là phải như thế nào, nhưng anh đã dùng tất cả những cách mà anh cho rằng là tốt nhất tới đối đãi cô, sủng cô, còn cô lại nói anh không biết yêu.

Vậy không lẽ Thánh Mặc La Á Qua Đế biết yêu là gì à?

Cái tên lãnh khốc tàn bạo kia chỉ biết gϊếŧ người, biết yêu là gì được sao!

Nhưng cũng đúng thôi, cô lấy hắn ta chẳng những có thể được tự do đi lại, thậm chí còn trở thành người phụ nữ tôn quý nhất gia tộc Thánh Mặc La Á, dưới một người trên vạn người, đúng là tốt biết bao nhiêu a!
Thẩm Nguyệt không cởϊ áσ, mà chỉ cởi sạch sẽ nửa người dưới, từng bước một đi về phía Hạ Miều.

Hạ Miều cảnh giác nhìn Thẩm Nguyệt đang đến gần, trong lòng cô âm thầm nghĩ cách thoát đi, nếu không bốn người này nhất định sẽ không bỏ qua cho cô.

Tay theo thói quen sờ vào bên hông, lúc này mới nhớ ra vừa tắm xong đã bị Thánh Mặc La Á Qua Đế ôm ra ngoài, ngay cả y phục cũng là áo tắm, lấy đâu ra vũ khí……

Hạ Miều nhíu mày lại, ánh mắt không dễ phát hiện nhanh chóng nhìn quanh bốn phía, căn phòng chỉ trang đơn sơ cùng một chiếc đèn bàn, hơn nữa cách cô cũng không gần, nếu cô có một hành động nhỏ, chỉ e là chưa đυ.ng vào đồ đã bị bắt được.

Thẩm Phi có thân thủ tốt như thế, vậy thì thân thủ của anh trai hắn ta nhất định sẽ không kém.

Muốn từ cửa chính thoát đi là chuyện không thể xảy ra, muốn tới cửa phải đi qua Thẩm Phi đang ngồi trên ghế sofa, hơn nữa tên Phong Chi Âu còn đang đứng tựa vào cửa phòng ngủ.
Hạ Miều nhìn về phía cửa sổ, là cửa sổ sát đất, hơn nữa là loại chống đạn, cũng không thể.

Hạ Miều nắm chặt tay, mắt thấy Thẩm Nguyệt đã đến gần cô nhưng cô lại không có chỗ trốn, ngay sau đó, đôi mắt Hạ Miều xẹt qua một tia lãnh lệ, để mặc Thẩm Nguyệt đẩy cô nằm xuống, kéo mạnh đôi chân cô tới mép giường, áo tắm cũng bởi vì lực kéo mà bị vén lên, hai chân thon dài lộ ra, có thể mơ hồ thấy được qυầи ɭóŧ ren màu trắng.

Thẩm Nguyệt thấy vậy cười lạnh: “Xuống dưới ăn cơm mà lại mặc áo tắm, tôi có nên nói là Mạch Tuyết dạy dỗ tốt hay không đây?”

Trên mặt Mạch Tuyết làm gì còn chút ý cười nào, gương mặt đã vặn vẹo đến đáng sợ.

Con ngươi Thẩm Phi cũng giống như lưỡi dao sắc bén dò xét ở trên người Hạ Miều.

Sắc mặt Phong Chi Âu vẫn chưa đổi, chẳng qua con ngươi lượn lờ ôn nhu càng thêm mờ mịt.
Thẩm Nguyệt duỗi tay chuẩn bị kéo qυầи ɭóŧ Hạ Miều xuống, cũng đúng lúc này, đôi chân thon dài mảnh khảnh hung ác đá ra, đồng thời cô cũng nhảy người lên, một tay đánh thẳng về cổ Thẩm Nguyệt.

Chuyện xảy ra đột ngột làm sắc mặt ba người biến đổi, chẳng qua thân thủ của Thẩm Nguyệt không tồi chút nào, hơn nữa lực phản ứng cũng rất mạnh, trực tiếp giang tay ngăn cản đôi chân của Hạ Miều đang đá đến, tay còn lại nhanh chóng bóp chặt cánh tay của Hạ Miều.

Trận va chạm này đã giảm bớt thế tiến công của Hạ Miều, Thẩm Nguyệt có cơ hội thừa nước đυ.c thả câu, hắn hung hăng vặn cánh tay Hạ Miều ra sau.

Hạ Miều ăn đau hô lên một tiếng, mồ hôi rơi xuống từng giọt từng giọt, trong lòng lại là một mảnh hoang vắng, cơ hội duy nhất đã đánh mất, chờ đợi cô là……
Hạ Miều chậm rãi nhắm hai mắt lại, không hề nhìn kẻ nào, sự phản kháng của cô đối với đám ma quỷ mà nói giống như vai hề đang nhảy nhót.

Vòng tới vòng lui, cô vẫn không tránh được màn của một năm trước……