Thẩm Nguyệt thấy Hạ Miều nhắm mắt lại, không hiểu vì sao trong lòng anh rất tức giận.
Bóp chặt cằm Hạ Miều, mệnh lệnh nói: “Nhìn tôi!”
Lực đạo kia không hề lưu tình chút nào làm gương mặt cô nổi lên một tầng đỏ ửng. Hạ Miều nhíu mày lại, mở to đôi mắt ra, con ngươi sáng ngời bỗng chốc đối diện với ánh mắt anh, nhưng bên trong lại chứa sự bình tĩnh cùng lạnh lùng khiến anh bất mãn, chỉ nghe thấy Hạ Miều nói một câu lạnh nhạt.
“Muốn làm thì làm đi, ít nói nhảm.”
Thanh âm nhẹ nhàng không hề có chút cảm xúc nào, bình tĩnh đến mức có chút áp lực.
Mạch Tuyết dựa vào tay vịn của ghế sô pha, đôi mày thanh tú nhăn lại, con ngươi mỹ lệ lại càng tràn ngập lệ khí.
Nụ cười trên mặt Thẩm Phi nhạt đi, đôi mắt hồ ly hiện lên một mảnh lạnh lẽo. Chỉ có Phong Chi là cười rộ hơn, đám sương lượn lờ trong đôi mắt càng thêm vẻ hưng phấn.
So với ba người này, thì sắc mặt Thẩm Nguyệt chỉ có thể nói là mây đen giăng đầy.
Con ngươi màu hổ phách híp lại, giống như lưỡi dao sắc bén quét ở trên người Hạ Miều.
“Có cốt khí.”
Khóe môi Thẩm Nguyệt nhếch lên một độ cong vô tình, ngay sau đó, đỡ lấy côn ŧᏂịŧ đã đứng thẳng dừng ở trước cửa huyệt vẫn chưa ướŧ áŧ, lấy thế như chẻ tre mà trực tiếp xuyên xỏ.
“Ân……”
Hạ thể giống như bị cọc gỗ xuyên qua, đau đớn cùng bỏng rát khiến sắc mặt Hạ Miều trắng bệch, cô gắt gao cắn chặt môi để không phát ra tiếng thét chói tai nào, mồ hôi trên trán cũng càng thêm ướt đẫm.
Nếu không phải anh luôn bình tĩnh cảnh giác, không chừng đã bị lạc đi tâm trí trên thân thể người phụ nữ này, anh rốt cuộc cũng cảm nhận được dáng vẻ điên cuồng của Thánh Mặc La Á Qua Đế khi chiếm lấy Hạ Miều. Hạ Miều gắt gao bấm chặt bàn tay, tuy rằng động tác của Thẩm Nguyệt không có chút nhẹ nhàng nào nhưng thân thể của cô đã trải qua nhiều loại dược vật, khiến nó cực kì mẫn cảm.
Móng tay gắt gao đâm vào lòng bàn tay mới khiến cô miễn cưỡng giữ vững một tia lý trí, cô chưa bao giờ hận khối thân thể này như bây giờ, bị cường bạo thế nhưng thân thể của cô lại trầm luân, điều này với cô mà nói là một loại nhục nhã.
Thẩm Nguyệt dần dần tìm về một ít lý trí, nhìn cả người Hạ Miều biến thành vũng nước, ngay cả gương mặt nhỏ nhắn cũng ngập tràn tình sắc, nhưng cái miệng nhỏ vẫn cứng đầu mím lại không chịu thỏa hiệp, đáy mắt anh hiện lên một tia ác ý, bắt đầu lung tung thọc loạn, hình như đang tìm kiếm gì đó. Cho đến khi đυ.ng vào một chỗ nhô lên, vách tường thịt mềm mại hung hăng co rút lại, gương mặt ửng đỏ của Hạ Miều càng thêm đỏ thắm, ngay cả đôi mắt cũng mê mang vài phần.
Con ngươi u trầm của Thẩm Nguyệt hiện lên một tia sáng, khóe môi phất lên nụ cười tà ác, mỗi lần đều hung hăng đâm vào chỗ nhô lên kia, lúc rời đi khi còn ác ý ma sát một trận.
“Ân……”
Sau một tiếng ngâm trầm thấp tràn ra, Hạ Miều liền rầu rĩ cắn chặt môi lại, nhưng Thẩm Nguyệt rõ ràng không hài lòng, càng thêm hung hăng đâm thọc lên, mỗi lần đều hung mãnh đâm vào chỗ mẫn cảm kia, rồi sau đó hung hăng ma sát xung quanh một vòng, khiến thân thể Hạ Miều cuộn tròn lại, mềm mại giống như một vũng nước.
Rốt cuộc, hàm răng đang cắn chặt hoàn toàn sụp đổ, từng tiếng rêи ɾỉ làm điên đảo lòng người tràn ra. Lòng Hạ Miều cũng theo những tiếng rên đó từng chút từng chút vỡ vụn, cô có lý trí, nhưng thân thể của cô lại không kềm chế được, sức giãy giụa của cô dưới thế tiến công mãnh liệt này có vẻ nhỏ bé vô cùng.
“A ~ tôi còn tưởng rằng cô có thể kiên trì được bao lâu chứ? Đáng tiếc thật, cô muốn chống cự, nhưng thân thể cô lại là da^ʍ phụ!”
Thẩm Nguyệt vừa hung hăng va chạm vừa thốt ra lời nói lãnh khốc, tựa như bậc đế vương cao cao tại thượng đang khinh thường quan sát những con kiến.
Đôi mắt Hạ Miều mê ly, cái miệng nhỏ khẽ nhếch tràn ra từng tiếng rêи ɾỉ mê người, nhưng có ai nào biết, bên trong cô gái đã là một mảnh máu tươi đầm đìa. Một giọt nước mắt trong suốt được vẽ ra từ hốc mắt, theo khóe mắt rơi xuống trên giường, biến mất không thấy.