Ngược Đãi Thành Yêu

Chương 146



CHƯƠNG 146:

Phong Chi Âu đi tới bên giường nhìn hai người đang giao triền, chậm rãi cười nói: “Thêm tôi nữa, tôi muốn mặt sau, đợi lát nữa để Mạch Tuyết với Thẩm Phi cùng nhau lên đi.”

Ý cười kia giống như là đang nghĩ cho Mạch Tuyết cùng Thẩm Phi, chẳng qua trong con ngươi lại lưu chuyển sắc thái quỷ dị.

Thẩm Nguyệt nghe vậy, hung hăng thọc vào rút ra mấy cái mới ngừng lại, ôm Hạ Miều nằm nghiêng xuống, để cả người cô ghé vào người mình, phía sau lưng đối diện với Phong Chi Âu.

Phong Chi Âu không hề vội vã, đem áo tắm trên người Hạ Miều cởi xuống, còn có áo ngực.

Thoáng chốc, phần lưng phiếm hồng lỏa lồ ở trong mắt ba người, nhất là con sói trắng.

Phong Chi Âu vuốt ve vết máu trên mắt sói, cười nhạt nói: “Xem ra Thánh Mặc La Á Qua Đế cũng không thích hình xăm này lắm đâu ~"
Miệng vết thương bị đυ.ng tới làm Hạ Miều khẽ run lên, nhưng dưới thân Thẩm Nguyệt vẫn không ngừng ra vào khiến cô không có thời gian suy nghĩ chuyện khác, chỉ có thể trầm luân trong du͙© vọиɠ.

Nhưng Mạch Tuyết cùng Thẩm Phi lại không giống vậy, khóe môi hai người nhếch lên nụ cười ác ý, đáy mắt lại càng thêm hung ác.

“Sau khi trở về đem nó xóa sạch đi.”

Lời nói nhàn nhạt mang theo vô tình tuyệt đối.

“Thật? Đây không phải là diện tích nhỏ đâu, nếu xóa bỏ vậy là tương đương với việc mất đi một lớp da, tuy rằng tôi có thể cấy ghép da làm cho phần lưng bóng loáng lại như cũ, nhưng cậu bỏ được?” Phong Chi Âu cười nhạt nhướng mày nhìn Thẩm Phi , ý cười thuần túy nhưng lại có cảm giác kɧıêυ ҡɧí©ɧ, cười nhạo.

Sắc mặt Thẩm Phi lạnh lùng, ý cười vẫn không hề giảm: “Chẳng qua chỉ là món đồ chơi mà thôi, không chết là được.”
Do đối diện với Hạ Miều, nên lúc Thẩm Phi nói ra những lời này Thẩm Nguyệt rõ ràng nhìn thấy được đôi mắt mê ly của cô xẹt qua một tia gợn sóng.

Phong Chi Âu cười cười rồi không nói nữa, cực kỳ ưu nhã móc ra côn ŧᏂịŧ đang vận sức chờ phát động.

“Hạ Nhi thấy chưa, chỉ có tôi là biết thương hương tiếc ngọc thôi.”

Dứt lời, dùng sức đâm vào cúc hoa chật hẹp, mặc kệ bên trong khô khốc làm anh một bước cũng khó đi, thậm chí côn ŧᏂịŧ bị đè ép đau đến khó chịu, nhưng động tác Phong Chi Âu vẫn không hề ngừng lại, không chậm không mau luật động.

“Ân……” Hạ Miều có chút đau trầm ngâm ra tiếng.

Nhưng Thẩm Nguyệt không hề để cô nghỉ ngơi, côn ŧᏂịŧ cắm ở trong cơ thể cô không ngừng đưa đẩy, mà ở phía sau cúc hoa lại bị cự long nóng như thiết đâm vào.
Loại xé rách hỗn loạn này làm Hạ Miều vừa đau đớn vừa sung sướиɠ, cảm giác giống như băng cùng hỏa vậy, mồ hôi trên trán của cô cũng vì vậy mà càng thêm ướt đẫm.

Lúc long thân Phong Chi Âu hoàn toàn đi vào, thân thể Hạ Miều hung hăng run lên, cao trào lại lần nữa tập kích lên đầu.

Thẩm Nguyệt nhịn không được theo Hạ Miều lêи đỉиɦ, hai cỗ chất lỏng chạm nhau ở đường đi ấm áp, mang theo kɧoáı ©ảʍ thật lâu mới dứt.

Phong Chi Âu kiềm chặt vòng eo của Hạ Miều, con ngươi nhìn về phía Thẩm Nguyệt cười nói: “Thẩm tổng kéo dài thời gian một chút đi, cần tôi lấy thuốc cho cậu không?”

Đối mặt với ý cười nhợt nhạt tựa như mộng của Phong Chi Âu, khuôn mặt Thẩm Nguyệt càng thêm lạnh lùng, ánh mắt sắc bén tựa lưỡi đao liếc nhìn Phong Chi Âu: “Cảm ơn ý tốt Phong thiếu, nhưng tôi nghĩ cậu nên để lại cho cậu dùng đi.”
Dứt lời, côn ŧᏂịŧ ở trong tiểu huyệt đã dần dần bành trướng lên, Thẩm Nguyệt lạnh lùng nhìn Phong Chi Âu một cái, tựa như muốn nói "Nhìn đi, cậu đừng tự mình đa tình."

Rồi sau đó nâng vòng eo Hạ Miều lên lại bắt đầu một vòng tiến công mới, Phong Chi Âu thấy vậy, cười cười rồi không nói gì, động tác của hắn với Thẩm Nguyệt vô cùng ăn ý, một người rút ra một người đẩy vào, làm tiếng rên của Hạ Miều càng thêm vang dội.

Mật dịch màu trắng theo động tác của hai người họ vãi ra, toàn bộ căn phòng tràn ngập mùi ái muội thối nát.

Thẩm Phi ngồi ở trên sô pha nhìn ba người họ đang mây mưa, bỗng nhiên cậu chợt nghĩ ra điều gì đó, lấy điện thoại trong túi quần ra quay lại cảnh da^ʍ uế của bọn họ.

Mạch Tuyết ở bên cạnh thấy vậy, mày nhíu lại: “Cậu tính làm gì vậy?”
Phong Chi Âu cùng Thẩm Nguyệt đang vận động cũng theo câu hỏi của Mạch Tuyết nhìn qua đây.

Thẩm Phi cười tà nói : “Các người nghĩ xem, nếu người ngoài nhìn thấy video chủ mẫu của gia tộc Thánh Mặc La Á chơi NP, Thánh Mặc La Á Qua Đế còn có thể cưới cô ta sao?” 

Đôi mắt lượn lờ sương mù của Phong Chi Âu càng thêm mông lung lên, chậm rãi cười nói: “Không hổ là hồ ly xảo trá âm hiểm.”

Khóe môi Thẩm Nguyệt cũng gợi lên ý cười vừa lòng : “Đúng là ý kiến hay.”

Duy chỉ có Mạch Tuyết vẫn có chút không hiểu, nhìn chằm chằm điện thoại trong tay Thẩm Phi vài giây anh mới biết ý của Thẩm Phi. Gương mặt thiên sứ hiện lên ý cười vui vẻ.

Đây đúng là ý kiến hay, tên Thánh Mặc La Á Qua Đế kia muốn độc chiếm Hạ Miều, vậy thì bọn họ sẽ lấy video này ra uy hϊếp, đến lúc đó còn sợ Thánh Mặc La Á Qua Đế không thỏa hiệp? Lúc trước bọn họ cùng nhau gặp được cô, há có đạo lý để một người độc chiếm.
Lúc này Hạ Miều đã hoàn toàn chìm đắm trong tìиɧ ɖu͙©, căn bản không biết Thẩm Phi đang làm gì, cũng không biết bốn người này đang có âm mưu gì, đương nhiên, nếu cho cô lựa chọn, cô cũng tình nguyện không biết.

Thẩm Phi làm như vậy, ngoài việc dùng để uy hϊếp Thánh Mặc La Á Qua Đế, thì còn có cô, Hạ Miều.

Phong Chi Âu cùng Thẩm Nguyệt giống như đang phân cao thấp, lúc này Hạ Miều đã lên cao trào vài lần nhưng hai người họ vẫn không hề có động tĩnh gì. Chẳng qua cái trán bị mồ hôi che kín cùng với vẻ mặt nhẫn nhịn cũng đủ để cho người ta biết, hai người họ đang âm thầm phân cao thấp.

Thời gian đã trôi qua nửa giờ, Thẩm Phi cùng Mạch Tuyết cũng đã không còn kiên nhẫn nữa, bắt đầu thúc giục hai người họ. Rốt cuộc, Phong Chi Âu cùng Thẩm Nguyệt đồng thời gầm nhẹ một tiếng, kết thúc trận phân cao thấp này.
Phong Chi Âu đứng dậy, nhìn lướt qua Thẩm Phi cùng Mạch Tuyết một cái, cười lưu lại một câu: “Tôi đi tắm rửa trước.” Rồi sau đó đi vào phòng tắm.

Thịt vụn. 🙈🙈