Ngược Đãi Thành Yêu

Chương 165: Cuối cùng cũng hiểu



“Cũng không hẳn, chưa kết hôn ai cũng có cơ hội.”

Phong Chi Âu dửng dưng nói ra một câu.

Trong không khí ngập tràn mùi thuốc súng. Mẹ Hạ cùng ba Hạ thấy vậy vội vàng lên tiếng hòa giải.

“Mấy đứa đừng nóng, đừng nóng ha. Người làm ba mẹ như hai bác nhất định sẽ tôn trọng quyết định của con gái mình. Nếu Nhiêu Nhiêu chọn ai thì hai bác đương nhiên sẽ nhận người đó làm con rể. Các cháu không nên cùng với lẫn nhau khắc khẩu, không bằng nghĩ cách để Nhiêu Nhiêu đem tâm đặt ở trên người các con?”

Câu nói của mẹ Hạ đã tức khắc làm vài vị bế tắc giải khai, trong lúc nhất thời phỏng tựa nháy mắt minh bạch cái gì, chính là lại không phải thực xác định.

Lúc này, Thẩm Phi đột nhiên sâu kín mở miệng hỏi: “Mẹ, người biết thế nào là yêu không? Làm sao mới có thể xem là yêu ?”
Một câu này cũng là tiếng lòng mọi người, ai cũng dùng đôi mắt lấp lánh nhìn về phía mẹ Hạ.

Ngay cả Thẩm Nguyệt cùng Phong Vhi Âu cũng nhìn chằm chằm mẹ Hạ, tựa như sợ bỏ lỡ điều gì đó.

Bọn họ không biết, biểu hiện của hôm nay so với ngày xưa khác nhau như trời với đất……

Mẹ Hạ đương nhiên không ngờ tới Thẩm Phi sẽ đột nhiên hỏi vấn đề này. Bà khó hiểu nhìn Thẩm Phi vài lần, lúc này mới phát hiện đôi mắt của đứa nhỏ này hình như có vấn đề.

Mẹ Hạ thật cẩn thận thử nói: “Thẩm Phi, đôi mắt của con……”

Nếu đúng là mắt có vấn đề vậy chẳng phải là quá đáng tiếc sao.

Thẩm Phi lại không thèm để ý nói: “Khoảng thời gian trước xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cho nên mắt con không nhìn được.”

Giọng nói bình tĩnh, ý cười chua xót. Mẹ Hạ cùng ba Hạ phụ lại lần nữa nhìn nhau, bọn họ cứ cảm thấy lần này Thẩm Phi tới đây giống như thay đổi thành một người hoàn toàn khác.
Mẹ Hạ thấy thế thì vội vàng chuyển sang chủ đề khác, sợ Thẩm Phi càng thêm đau lòng. Ba Hạ cùng mẹ Hạ tưởng rằng Thẩm Phi biến thành dáng vẻ suy sụp như hiện giờ là bởi vì mắt không nhìn thấy.

“Nói về yêu thì mỗi người đều có cách lý giải khác nhau. Theo mẹ thì những lúc hoạn nạn có nhau, cầm tay nhau đến già mới gọi là yêu. Yêu là hiểu cho nhau, giúp đỡ, thông cảm lẫn nhau.Lúc người đó vui thì con cũng sẽ vui, khi họ buồn con cũng sẽ buồn, đó chính là yêu.”

“Nếu con yêu một người, con sẽ tìm mọi cách khiến cho cô gái đó vui vẻ. Thứ mà người đó thích con sẽ dốc hết lòng giúp người đó thực hiện. Nếu có người đối xử với cô gái đó không tốt, hoặc là xúc phạm thì con sẽ đứng ra bảo vệ cô ấy, tất cả chỉ vì để cô ấy vui.”

“Lúc cô ấy cùng người khác giới quá thân mật thì con sẽ ghen tuông, sẽ đau lòng. Nhưng lúc cô ấy nói vài lời ngon ngọt với con, thì tất cả lửa giận sẽ bị ném qua một bên. Đặc biệt là lúc cô ấy nhớ rõ mọi chuyện về con, lúc nào cũng nhớ con, con sẽ cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất trên đời này.”
“Con sẽ nỗ lực trở thành một người vô cùng xuất sắc, đem tất cả những thứ tốt nhất trên thế giới này dành cho cô gái đó. Nhưng khi đối xử với mọi người phụ nữ khác, con sẽ không hề nghĩ ngợi mà từ chối sự dụ hoặc, vì cô ấy mà thủ thân như ngọc, chỉ vì không muốn làm cho cô ấy buồn.”

“Đương nhiên, chỉ yêu vẫn không đủ để chống đỡ cuộc sống tới già, các con phải biết thông cảm cho nhau, bao dung lẫn nhau, quan trọng nhất là phải biết suy nghĩ của đối phương, nó cần gì, muốn gì. Nếu có hiểu lầm thì trước tiên phải giải thích rõ ràng, không được giấu diếm.”

“Nếu hai người kết thành vợ chồng, vậy thì từ đây hai người đã là một thể, con là cô ấy, cô ấy là con. Phải biết đặt mình vào vị trí của nhau.”

“Giống như cha mẹ cùng con cái vậy, các con hẳn đã gặp qua một vài cha mẹ sau khi sinh con ra thì không thèm quan tâm tới, vậy kết quả sẽ là gì? Là sau khi lớn lên mắng chửi lẫn nhau, căm ghét lẫn nhau, hoàn toàn không có chút tình thân nào. Nhưng những người cha mẹ tận tâm nuôi nấng con của mình thì lại khác, những gì mà bọn họ dành cho đứa con thì nó nhất định sẽ cảm nhận được, cũng tự khắc làm một đứa con hiếu thảo, sẽ càng thương yêu ba mẹ của mình.”
Nghe thế, Phong Chi Âu cùng Thẩm Nguyệt không tự giác mà nhớ tới tình huống của nhà mình, cái nơi mà lạnh băng lúc nào cũng lấy lấy lợi ích làm trọng.

Đúng vậy, nếu không phải cha mẹ của bọn họ vô tâm, chỉ nghĩ tới ích lợi, thì sao bọn họ có thể bị dưỡng thành kẻ máu lạnh vô tình?

Nhìn gương mặt vui vẻ của mẹ Hạ, nhìn ba Hạ ngồi ở một bên thường thường dùng ánh mắt trêu ghẹo nhau. Một màn như thế làm cho bọn họ cảm thấy ấm áp vô cùng, thậm chí có vài phần hâm mộ.

Trong lòng nghĩ, nếu bọn họ sinh ra ở gia đình như thế, có cha mẹ như thế, thì có phải tất cả đều đã khác?

Mà Thẩm Phi cùng Thánh Mặc La Á Qua Đế lại đau đớn kịch liệt, tới giờ phút này bọn họ mới biết mình sai ở đâu.

Đúng vậy, sở dĩ bọn họ cùng Hạ Miều đi tới bước đường này, đơn giản là vì bọn họ không đặt mình vào vị trí của cô. Trước đây, bọn họ vì Hạ Miều mà làm rất nhiều thứ, bọn họ cho rằng đối xử với cô vậy đã tốt lắm rồi.
Nhưng sau khi nghe xong lời mẹ Hạ nói, bọn họ biết hóa ra mình vẫn luôn sai rồi. Nếu theo như lời mẹ Hạ nói thì hành động của bọn họ có cái nào chứng minh là yêu Hạ Miều không?

Không có, một chút cũng không có.

Bọn họ chỉ biết đem suy nghĩ của mình áp đặt ở trên người Hạ Miều, chưa từng hỏi qua ý kiến của cô, chưa từng đặt mình vào hoàn cảnh của cô.

Chỉ biết cưỡng đoạt, chiếm hữu thân thể cô, đoạt đi tất cả tự do, xem cô như vật sở hữu của mình.

Nhưng biết thì thế nào?

Muộn rồi, tất cả đã không còn kịp nữa rồi. Người đã không còn nữa, bọn họ nhận ra cũng đã quá muộn.

Cuối cùng bọn họ cũng biết cái gì gọi là hối hận không kịp. Hóa ra có một số việc bỏ lỡ chính là bỏ lỡ, vĩnh viễn cũng không có cơ hội để đền bù.

Mạch Tuyết cũng không tốt hơn bọn họ chút nào. Tuy rằng loại đau này không tới mức đau khổ như khi nhắc tới cái tên Hạ Miều, nhưng nó lại cứ co rút từng đợt, có chút hối hận nhưng không biết nguyên nhân tại sao.