Đồng thời, đáy lòng anh cũng rất hâm mộ. Từ nhỏ ba mất sớm, lại bị mẹ đem đi bán, ở trong lòng anh chỉ có hận thù, không hề biết cái gì gọi là yêu thương. Thế nhưng bây giờ mẹ Hạ lại khiến anh cảm nhận được sự ấm áp, loại ấm áp này anh thấy rất quen thuộc, nhưng lại không nhớ đã từng trải nghiệm ở đâu.
Trải qua một trận tranh đấu gay gắt, Thẩm Phi cùng Thánh Mặc La Á Qua Đế ngủ ở phòng Hạ Miều. Còn Thẩm Nguyệt, Phong Chi Âu cùng Mạch Tuyết ngủ ở phòng cho khách, cũng may phòng dành khách có hai chiếc giường, bằng không một trong ba người bọn họ sẽ phải có một người ngủ dưới đất.
Đêm nay năm người họ mất ngủ, Thẩm Phi cùng Thánh Mặc La Á Qua Đế ngủ ở phòng Hạ Miều thế nên trong đầu lúc nào cũng hiện lên hình ảnh của cô, khiến họ không tài nào ngủ được. Ngay cả Thẩm Nguyệt, Phong Chi Âu cùng Mạch Tuyết cũng không biết tại sao mình lại mất ngủ. Bọn họ đưa ra một quyết định rằng, là vì ngủ ở nơi xa lạ cho nên mới thế, nhưng chân tướng là gì chỉ có bọn họ mới là người hiểu rõ nhất.
Chuyến đi này bọn họ không ở lâu, hai ngày đã rời đi. Nhưng Thẩm Phi lại nói muốn ở lại chăm sóc ba Hạ cùng mẹ Hạ.
Ba Hạ cùng mẹ Hạ đương nhiên là không muốn. Tuy rằng Thẩm Phi đã từng tới nhà bọn họ, nhưng quan hệ giữa nó với Nhiêu Nhiêu đã không còn, nói thẳng ra thì như người lạ đã từng quen biết mà thôi. Huống hồ ba Hạ cùng mẹ Hạ biết bạn trai hiện tại của Hạ Miều đã đổi thành Doãn Quân Viêm. Nếu ngày nào đó Hạ Miều về nhà, nhìn thấy trong nhà có thêm một người bạn trai cũ thì phải làm sao?
Mấy người còn lại không có ý kiến gì, Thẩm Phi đã là người trưởng thành đương nhiên sẽ tự có suy nghĩ riêng của mình. Quan hệ giữa bọn họ là tựa hữu phi địch, nhưng sẽ không can thiệp quá nhiều vào chuyện của đối phương. Nhưng Thẩm Nguyệt thì lại khác, chút tình cảm duy nhất của anh chính là đặt ở trên người đứa em trai này. Nếu là trước đây anh cũng chẳng thèm quản, nhưng bây giờ đôi mắt Thẩm Phi không nhìn thấy, để nó một mình ở nơi này anh không yên tâm.
Nhưng cho dù là Thẩm Nguyệt, hay là ba Hạ mẹ Hạ cũng không thể khuyên được Thẩm Phi, bất đắc dĩ mới đồng ý.
Buổi tối lúc mẹ Hạ đi ra ngoài chơi mạt chược, ở trên đường gọi điện thoại cho Hạ Miều, nói cho Hạ Miều biết Thẩm Phi mang theo vài người bạn tới nhà bọn họ ở hai ngày.
Hạ Miều vừa nghe thì đáy lòng trầm xuống, vội vàng nhắc nhở mẹ Hạ rằng cho dù thế nào cũng không được nhắc tới chuyện của cô trước mặt Thẩm Phi, chuyện điện thoại cũng đừng nói cho Thẩm Phi biết.
Mẹ Hạ chỉ tưởng là Hạ Miều đang trốn tránh Thẩm Phi, cho nên chỉ thở dài một hơi rồi đáp ứng. Chuyện của bọn trẻ thì nên để tụi nó tự giải quyết, người làm cha mẹ như bọn họ tốt nhất không nên nhúng tay vào. Mãi cho tới lúc kết thúc cuộc trò chuyện, mẹ Hạ mới nhớ tới hình như bà vẫn chưa nói về chuyện Thẩm Phi bị mù. Nhưng sau đó bà nghĩ ngợi, có lẽ Nhiêu Nhiêu đá Thẩm Phi là bởi vì đôi mắt hắn nhìn không thấy?
Nhưng sao có thể, tính cách của con mình người làm mẹ như bà sao có thể không biết. Nếu con bà thật sự yêu Thẩm Phi, thì cho dù thằng nhóc kia có bị liệt nửa người nó cũng sẽ không chia tay đâu.
Nghĩ tới nghĩ lui rồi nghĩ tới tiệm mạt chược, vì thế ném luôn vấn đề này ra sau đầu. Con cháu tự có phúc của con cháu, thích thế nào thì thế đó đi, chỉ cần con của bà không bị ức hϊếp là được.
Vì thế, trời xui đất khiến đã bỏ lỡ rất nhiều chuyện, một lần bỏ lỡ này là tận ba năm……
Cũng bữa cơm tối hôm đó, Hạ Miều mới đi tới bàn ăn đã cảm thấy buồn nôn, cuối cùng cơm cũng không ăn, mang sắc mặt tái nhợt được Doãn Quân Viêm đỡ trở về phòng. Ánh mắt Kiều Phù nhìn theo bóng lưng hai người, ông Doãn thấy vậy ánh mắt cũng trở nên sâu thẳm hơn: “Con đang nghĩ gì vậy?”
Kiều Phù lắc lắc đầu: “Có lẽ do con nghĩ nhiều thôi, vẫn nên kêu bác sĩ Trương tới đây một chuyến.”
Ông Doãn gật đầu rồi bắt đầu dùng bữa.
Doãn Quân Viêm đỡ Hạ Miều nằm lên giường, rót một ly nước ấm cho cô rồi lo lắng hỏi: “Em thấy thế nào rồi? Còn buồn nôn không?”
Hạ Miều thấy vậy trong lòng ấm áp vô cùng, tuy rằng bụng vẫn còn cuồn cuộn nhưng lại không muốn Doãn Quân Viêm lo lắng, vì thế lắc đầu nói: “Đã khá hơn nhiều rồi, anh xuống dùng bữa đi.”
Doãn Quân Viêm nhận lấy ly nước, vẫn không yên tâm dặn dò: “Hay là em nghỉ ngơi một lát đi, chờ em ngủ say anh sẽ đi xuống.”
Hạ Miều nắm lấy tay Doãn Quân Viêm, cười nhạt nói: “Nôn nửa ngày em cũng thấy đói rồi, anh mau xuống ăn cơm đi, ăn xong rồi mang chút cháo lên cho em.” Doãn Quân Viêm vừa nghe Hạ Miều nói muốn ăn, thì cũng không kiên trì lưu lại. Hôn nhẹ lên trán cô rồi đi ra khỏi phòng. Hạ Miều lấy cớ để Doãn Quân Viêm rời đi, nhưng cũng hơi lo hắn sẽ không ngồi yên ăn cơm.
Quả nhiên, không đầy nửa tiếng sau Doãn Quân Viêm đã trở lại, trong tay còn bưng thêm một tô cháo.
Cô nên sớm nghĩ tới điều này, từ sau khi cô chấp nhận Doãn Quân Viêm hắn càng thêm cưng chiều cô, là kiểu phủng ở lòng bàn tay sợ rớt, ngậm ở trong miệng sợ tan.
Hạ Miều đợi Doãn Quân Viêm đặt tô cháo lên đầu giường xong mới nhẹ nhàng dùng ống tay áo lau đi mồ hôi trên trán hắn.
“Quân Viêm, anh thừa biết em chỉ lừa anh đi xuống ăn cơm mà thôi, anh cứ thế này em sẽ đau lòng.”.
Trên mặt Doãn Quân Viêm lại tràn đầy dịu dàng, ánh mắt như nước lẳng lặng nhìn Hạ Miều: “Anh biết, nhưng em vẫn chưa ăn cơm tối mà. Dù gì cũng phải ăn chút đồ để lót dạ, thế nên anh mới đem cháo lên cho em.” Trong lòng Hạ Miều vô cùng ấm áp, con ngươi sáng ngời cũng nhiễm chút ẩm ướt : “Anh còn như thế sẽ chiều hư em đó.”