Mạch Tuyết nhìn Hạ Nhiêu cắn răng nhẫn nhịn, khóe môi nhiễm một tia ác ý, dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng liếʍ quanh bầu ngực, nhưng lại không đυ.ng vào nụ hoa cứng rắn kia, một bàn tay còn lại cầm bên vυ" chơi đùa.
Hạ Nhiêu vẫn luôn cắn răng nhẫn nhịn, cái trán chịu không nổi hắn trêu chọc mà chảy ra một tầng mồ hôi.
Nụ hôn ẩm ướt kéo dài xuống dưới, xẹt qua cái bụng nhỏ của cô, dừng lại ở rốn, đầu lưỡi ướŧ áŧ xâm nhập vào, thường thường còn ôn nhu gặm cắn.
Hạ Nhiêu toàn thân run lên: "Không cần...... Ân......" Cô muốn đưa tay ra ngăn cản, nhưng lại không có sức lực mà nhúc nhích, dị vật xa lạ đang xâm nhập, làm cô khóc ra tiếng.
Không đủ, dị vật xâm nhập làm lửa nóng trong thân thể cô bùng nổ, chẳng qua động tác kia rất chậm làm Hạ Nhiêu khóc thút thít. "Ô ô...... Ân......" Thật là khó chịu, cô muốn càng nhiều hơn nữa, đồ vật kia sao tốc độ lại chậm như vậy.
"Mau......nhanh một chút......" Nước mắt ròng ròng , giọng nói mang theo một tia cầu xin.
Nhưng mà thứ kia làm như không nghe được tiếng cô cầu xin, vẫn duy trì tần suất ban đầu , chậm rãi tiến vào, sau đó lại chậm rãi rút ra.
Một ngón tay khác đi vào huyệt khẩu, ngón trỏ thon dài hung hăng vuốt ve nó, sau đó nhẹ nhàng nhéo, lập tức toàn bộ thân mình Hạ Nhiêu cong lên.
"A...... Ân...... Ô ô......" Tiếng khóc yếu không ngừng từ môi nàng tràn ra.
Hạ Nhiêu rốt cuộc chịu không nổi tra tấn, khóc thút thít rêи ɾỉ nói: "Ân...... Không cần......" Thân thể không ngừng vặn vẹo giãy giụa, tựa như muốn thoát khỏi.
Mạch Tuyết ở hoa hạch nhéo thật mạnh , vừa lòng nghe được Hạ Nhiêu tiếng rêи ɾỉ cùng ngâm tiếng to : "A......" "Sao có thể không cần , nhìn xem cô thoải mái thế này..."
"Không cần...... Cầu xin anh thả tôi....." Hạ Nhiêu rốt cuộc chịu không nổi khóc ra tiếng.
Hạ Nhiêu ở phương diện này rất ngây ngô, tuy rằng đã bị mấy nam nhân kia chiếm hữu, nhưng khi đó bọn họ quá mức thô lỗ, đó là cường bạo, cùng với chuyện yêu này không giống nhau, cho nên Hạ Nhiêu có thể bảo trì lý trí.
Mà hiện tại thì khác, Mạch Tuyết là ai? Hắn chính là một bậc thầy dạy dỗ cao thủ, thủ thuật đã sớm rành giống như cơm bữa.
Thân thể chưa từng bị khai phá thật sự, sao có thể chịu được Mạch Tuyết trêu đùa, cô có thể kiên trì lâu như vậy đã là kỳ tích rồi.
"Thật sự không cần?" Mạch Tuyết dừng động tác trong tay, tà ác cười: "Vậy được rồi."
Nói xong rút ngón tay trong hạ thể cô ra, khoanh tay trước ngực nhìn Hạ Nhiêu, trên mặt đầy ý cười đùa dai. Mạch Tuyết rời đi không những không làm thân thể Hạ Nhiêu chuyển biến tốt đẹp, ngược lại càng thêm nóng rực, hạ thể có cảm giác được hư không , muốn cái gì đó tiến vào nó.
"Ân...... Ân......" Từng tiếng khóc đứt quãng làm khóe miệng Mạch Tuyết cười càng thêm sâu.
Đỉnh đầu cự long đã lộ ra tia nước trong suốt, tựa như đang lên án hắn nhẫn tâm.
"Đáng chết!" Mạch Tuyết chửi thề một tiếng, thân thể lập tức áp lên thân mình nóng bỏng mềm mại.
Ẩn nhẫn hỏi: "Có nghĩ muốn tôi? Có nghĩ muốn nó không?" Nói xong để đỉnh đầu cự long ở trước cửa mật dịch vận sức chờ phát động. Hạ Nhiêu giống như ở trong biển rộng bắt được cây phù mộc, vội vàng mở miệng nói: "Muốn......"
Ngay sau đó lại tựa như tìm về một tia lý trí lại cự tuyệt nói: "Không cần......"
Mạch Tuyết chịu không nổi hung hăng hôn lên cánh môi phấn nộn, cái trán chảy ra mồ hôi nhỏ giọt ở trên má Hạ Nhiêu .
Đầu lưỡi trơn trượt giống như con rắn nhỏ chui vào cái miệng nhỏ ướt mềm , cuốn lấy cái lưỡi nhợt nhạt hút lấy.
Khuôn mặt nhỏ bởi vì thiếu dưỡng khí càng thêm đỏ tươi lên, chỉ bạc ái muội theo khóe môi hai người không ngừng tràn ra dính ướt cổ, lộ ra một tia quyến rũ mị hoặc.