Cái gì mà lý trí, gì mà tự giữ, đều ở một câu nói của Hạ Nhiêu mà bị vứt hết không còn một mảnh.
Giọng nói mềm mại khiến Mạch Tuyết không thể nhịn nữa, anh giống như con dã thú bị nhốt lâu rốt cuộc được thả ra, vòng eo đâm một cái thật mạnh .
"Ân......"
"A......"
Tiếng rên đê mê thoáng chốc vang lên, hai người rốt cuộc kết hợp với nhau không có một khe hở.
Đường đi ấm áp chật hẹp khiến Mạch Tuyết ăn đau kêu lên một tiếng, nhưng đau đớn qua đi anh muốn dừng cũng không dừng được. Không hề ngừng lại, trực tiếp vội vàng mà luật động, gần như điên cuồng mà mãnh liệt.
Trướng đau chỉ là trong nháy mắt , cô bị hạ dược nên thân thể vô cùng khát vọng, mà Mạch Tuyết mang đến cho cô không phải là đau đớn, mà là vui thích làm cô không chịu nổi.
Giờ khắc này, Mạch Tuyết cuối cùng cũng đã biết vì sao người lãnh khốc như Thánh Mặc La Á Qua Đế cùng tàn nhẫn như Thẩm Phi lại đánh mất lý trí ở trên người cô, thoạt nhìn cô rất bình thường nhưng trong thân thể cô lại ẩn dấu quá nhiều thứ lạ. Thanh âm ái muội không ngừng vang vọng trong căn phòng, hai khối thân thể thay đổi từng tư thế, tiếng rêи ɾỉ dần dần biến thành tiếng cầu xin bất lực.
"Từ bỏ...... Dừng...... Dừng lại...... Ô ô...... Cầu xin anh...... Dừng lại......"
Tiếng Hạ Nhiêu cầu xin đã bị từng đợt sóng lớn đánh tan.
Mạch Tuyết không ngừng đong đưa hạ thể, tựa hồ vĩnh viễn cũng không biết mệt, đôi mắt mỹ lệ lộ ra xúc động điên cuồng.
"Sao có thể dừng lại... Bảo bối... Em thật sự là quá đẹp... Đủ để cho bất kì người đàn ông nào cũng đều cam nguyện chết ở trên người em..." Thanh âm quyến rũ cũng trở nên khàn khàn đầy mị hoặc.
Duỗi tay lật người Hạ Nhiêu qua, cánh tay vòng qua vòng eo mảnh khảnh, đem cả người cô chế trụ chặt chẽ, lại lần nữa hung hăng tiến vào thân thể của cô.
Hạ Nhiêu xụi lơ ghé vào trên giường, nếu không phải bên hông bị Mạch Tuyết giữ chặt, cô đã sớm bị anh đánh bay. Đột nhiên, trước mắt Hạ Nhiêu hiện lên một tia sáng, cô thét ra tiếng chói tai : "A......"
Chất lỏng nóng bỏng tưới lên côn ŧᏂịŧ đang không ngừng đâm vào người cô, động tác Mạch Tuyết hơi dừng lại, ôm Hạ Nhiêu hít một hơi thật sâu .
"Bảo bối dễ dàng cao trào quá, đây đã là lần thứ năm em phun ra, tôi mới chỉ bắn có hai lần thôi~" Nói xong Mạch Tuyết lại tiếp tục động lên.
"Không cần...... Ân...... Tôi chịu không nổi...... Ân...... A......" Hạ Nhiêu cầu xin nhưng Mạch Tuyết càng thêm hung mãnh va chạm.
Vị ngon như vậy Mạch Tuyết làm sao có thể dễ dàng buông tha.
Một ngày một đêm, Hạ Nhiêu vẫn luôn hôn mê rồi lại tỉnh, mỗi khi tỉnh lại chưa được một phút lại vì vui thích quá mức mà ngất đi.