Đảo mắt đã hơn mười ngày, Thẩm Phi đã đáp ứng theo yêu cầu của Hạ Nhiêu để cô thư thả thêm mấy ngày, nhưng mộng đẹp đến đâu đều phải tỉnh lại trở về với hiện thực. Thật vất vả thuyết phục cha mẹ, Hạ Nhiêu lại lần nữa theo Thẩm Phi trở về nơi làm cô ác mộng liên tục.
Thái độ gần gũi mà Hạ Nhiêu đối với Thẩm Phi cũng dần dần chuyển biến, phòng tuyến khó lắm mới bỏ xuống lại lần nữa bị mở ra, tâm lý thật vất vả mới gần gũi cũng dần dần cách xa.
Mặc dù cô biết tâm tư cô đối với Thẩm Phi đã dần dần sinh ra biến hóa, nhưng còn chưa đủ để cô bỏ xuống quật cường đầy mình, hoàn toàn đi vào thế giới hắn. Thế giới ác ma không thích hợp với cô, cho dù những ác ma này vì cô cũng bắt đầu học được bao dung, chỉ là còn tồn tại rất nhiều vấn đề, mấy vấn đề này, không phải chỉ một chữ tình là có thể giải quyết. Lúc Hạ Nhiêu tỉnh lại, đã ở biệt thự của Thẩm Phi, căn phòng này chỉ ngủ qua một đêm tuy rằng không quen thuộc nhưng cũng không có xa lạ, nhìn thoáng qua khắp nơi cũng không thấy bóng dáng của Thẩm Phi, trong phòng tắm cũng không có tiếng vang gì, hẳn là hắn đã đi ra ngoài.
Biệt thự này cũng không phải điểm dừng chân của Thẩm Phi, cách mấy tháng hắn mới ở một lần, cho nên cũng không thuê người làm, chỉ lúc cần mới kêu người giúp việc tới thu dọn, ăn cơm cũng là kêu cơm hộp, về điểm này, đêm đó Hạ Nhiêu đi vào nơi này cô đương nhiên biết rõ.
Hạ Nhiêu lười biếng duỗi eo, từ trên giường bò dậy, hiện tại cô đi lại đã không thành vấn đề, chỉ cần không chạy nhảy thì miệng vết thương sẽ không bị rách. Bước xuống giường đi tới cửa sổ sát đất bên cạnh, đem tấm mành màu đỏ sậm kéo ra, mặt trời bên ngoài đã ngã về tây, một giấc này nàng trực tiếp ngủ tới hoàng hôn. Bụng hơi hơi kêu lên tiếng, Hạ Nhiêu bĩu môi, trở lại mép giường tìm kiếm điện thoại, nghĩ nghĩ, cuối cùng đem nó niết ở trong tay, xoay người ra khỏi phòng ngủ, vẫn nên đi xuống nhìn xem Thẩm Phi có ở nhà hay không, nếu không ở, cô gọi điện thoại hỏi hắn nên mua cơm hộp ở đâu cũng được.
Một đường dọc theo lối đi nhỏ bước xuống, nơi nàng ở là lầu ba, cầu thang đi xuống lầu là kiểu xoay tròn, cho nên Hạ Nhiêu đi chậm rì rì đỡ lấy tay vịn, bởi vì sàn nhà đều phủ thảm lông xù cho nên nàng cũng không mặc dép, cũng bởi vì đi chậm cho nên không phát ra một tiếng vang nào.
Lúc đi sắp hết lầu, nàng đột nhiên nghe được tiếng vang truyền đến trong đại sảnh, hơi hơi cong eo ghé vào tay vịn rồi nhìn lại. Chỉ thấy trong đại sảnh có một bóng dáng quen thuộc, lòng Hạ Nhiêu lập tức nhảy dựng, lui lại phía sau vài bước, may mắn có vách tường chống đỡ, bằng không đã bị Thẩm Ngoạt phát hiện. Không sai, người ngồi trong phòng khách chính là Thẩm Phi cùng Thẩm Ngoạt, vị trí Thẩm Ngoạt vừa vặn đối diện cầu thang xoay tròn, cho nên Hạ Nhiêu liếc mắt một cái liền nhìn ra hắn, mà thân ảnh Thẩm Phi nàng cũng rất quen thuộc, tuy rằng chỉ đưa lưng về phía cô, cô cũng biết là hắn.
Hạ Nhiêu nhíu mày lại, hơi hơi nghĩ, cuối cùng vẫn không đi ra ngoài, nàng không muốn nhìn thấy Thẩm Ngoạt, nhìn thấy hắn thì sẽ không có chuyện gì tốt, mặc dù tâm tư nàng đối với Thẩm Phi thay đổi, nàng ở chung cùng hắn mấy ngày cũng sinh ra biến hóa, chỉ là bây giờ có chút việc nên đối mặt, không phải nàng muốn xem nhẹ là có thể xem nhẹ.
Hạ Nhiêu đang muốn nâng bước trở về, lại nghe thấy lời Thẩm Ngoạt nói liền lập tức dừng lại. Thẩm Ngoạt nhìn Thẩm Phi, đôi mắt lãnh khốc cũng không có biến hóa lớn gì, chẳng qua hơi thở cường thế quanh thân lại thu liễm không ít, chậm rãi mở miệng nói: "Đế ngày mai đến, hắn muốn Hạ Nhiêu bồi hắn mấy ngày, ít nhất trước lúc hắn rời khỏi Thượng Kinh." Thẩm Phi nhướng mày buồn cười nói: "Em đang nghĩ tại sao mới vừa về anh liền tìm tới, hóa ra là không có việc gì không đăng tam bảo điện *, với lại, là anh cùng hắn có hợp đồng, liên quan gì đến em."
(*) Có chuyện gì cũng đến tòa tam bảo (chùa)
Nghe xong lời Thẩm Phi nói, tâm Hạ Nhiêu buông xuống không ít, chỉ là đáy lòng vừa có chút khẩn trương vừa có chút mong đợi, cho nên cô không rời đi, mà là đứng tại chỗ, mặc kệ hơn mười ngày qua cô cùng Thẩm Phi đã xảy ra biến hóa thế nào, bọn họ đã từng vui cười đùa giỡn giống như những cặp đôi bình thường.
Chỉ là tỉnh mộng, tất cả lại trở về như cũ, cô cùng hắn lại lần nữa quay lại nơi hắc ám phức tạp này, không phải cô không cảnh giác, chỉ là trong giấc mộng đẹp kia cô động tâm, cũng từng dứt bỏ tất cả gông xiềng cùng hắn ở chung một chỗ. Cho nên, dù là tỉnh mộng, cô vẫn ôm một tia hy vọng, nếu......
Nếu giấc mộng này có thể kéo dài, hoặc là Thẩm Phi thật sự động tâm với nàng, có lẽ cô sẽ bởi vì hắn mà thay đổi ước nguyện ban đầu......
Con ngươi Thẩm Ngoạt sắc bén nhìn về phía Thẩm Phi, lạnh nhạt nói: "Một người đàn bà mà thôi, nếu có thể phát huy tác dụng vì sao không cần, làm người của Thẩm gia, cô ta có nghĩa vụ vì Thẩm gia mà cống hiến, với lại bây giờ cô ta còn chưa phải, càng không cần phải nói nhiều."
Thẩm Phi hơi hơi nhíu mày, đáy mắt hồ ly hiện lên một tia không vui, hắn không thích Thẩm Ngoạt dùng khẩu khí này nói Nhiêu nhi, Nhiêu nhi sao có thể giống với đám nữ nhân ở Thẩm gia kia?
Trong đầu nghĩ đến gương mặt Nhiêu nhi tươi cười tinh xảo, nghĩ đến trường hợp trên bàn cơm bọn họ một nhà vui vẻ, khóe môi Thẩm Phi không tự giác gợi lên. Thẩm Ngoạt ngồi đối diện thấy vậy mày liền nhíu lại, không biết em trai hắn lại điên cái gì? Hắn đang cùng nó nói chuyện có thể nghiêm túc một chút được hay không? Hắn thật hoài nghi tính cách Thẩm Phi, không biết nó có phải em trai ruột thịt của hắn hay không nữa.
Giống như cảm giác được khí lạnh không ngừng phóng thích, Thẩm Phi hơi hơi hoàn hồn, nhìn về phía Thẩm Ngoạt đang có chút không vui, vẻ mặt hồ ly đầy ý cười nói : "Đã biết, nhưng thân thể Nhiêu nhi ít nhất còn hai tháng nữa mới được, kêu hắn từ từ, hai tháng sau lại đến."
Thẩm Ngoạt không chú ý lúc Thẩm Phi nói lời này, đôi mắt hắn hiện lên một tia âm hiểm xảo trá cùng tàn nhẫn, Nhiêu nhi của hắn sao có thể lại để cho người khác chạm vào?
Thẩm Phi nhìn bộ mặt Thẩm Ngoạt đang tự hỏi, anh trai yêu lợi ích, thích tính kế vậy thì anh tự mình ứng phó đi, đến lúc đó tìm không thấy chúng ta, cũng không liên quan đến ta nha...... Nhưng mà, Hạ Nhiêu căn bản không biết tâm tư Thẩm Phi, nghe thấy hắn nói như vậy sắc mặt cô liền trắng bệch, thân thể hơi hơi lay động, thiếu chút nữa té ngã ở cầu thang. Hạ Nhiêu che ngực lại, bên trong quặn đau đến mức làm cô khó thở.
Cô cho rằng, chỉ cần tỉnh mộng nàng liền sẽ thu hồi tình cảm, chẵn ra chẵn lẻ ra lẻ, chỉ cần chuẩn bị tâm lý thật tốt, cô sẽ không đau quá mức. Chỉ là lúc tự mình chứng kiến kết quả, cô mới cảm nhận được đau đớn rộng hơn phạm vi nàng nghĩ rất nhiều.
Có phải khuôn mặt ủy khuất cô nàng dần dần quên, trong xương cốt người nam nhân này vẫn luôn tàn nhẫn cùng tùy tính?
Hay là cô tự ôm hy vọng quá lớn, cho rằng nàng có thể thay đổi hắn, bắt lấy tâm hắn ?
Nghĩ vậy, Hạ Nhiêu thê lương cười, hóa ra bất tri bất giác, cô thế nhưng muốn thay đổi hắn, muốn tiến vào trong lòng hắn, muốn hắn vì cô mà dừng lại sự tàn nhẫn....... Cô đột nhiên nghĩ tới người đàn ông mỹ lệ như tiểu hài tử, nghĩ tới lời Nguyên Viêm nói, cô từ bỏ cứu tiểu ác ma Mạch Tuyết, mà lại muốn cứu đại ác ma Thẩm Phi......
Thời sự tạo người, trách được ai?
Đoạn cảm tình này, vừa mới nảy mầm đã bị chìm chết, chỉ là, nếu có ai hỏi cô có hối hận không?
Cô sẽ nói, không hối hận.
Nếu thời gian quay ngược lại, cô vẫn sẽ lựa chọn mặc kệ chính mình...