Ngược Đầu Sóng Gió

Chương 120: Trúng Bẫy (2)



“Thuộc hạ….thuộc hạ cũng không biết nữa, có khi nào là bọn họ đã đi đâu không?”

Nam Trấn Ảnh nhìn xung quanh tĩnh lặng như tờ, chỉ có tiếng mưa xối xả rơi xuống mặt đường, phàm là những thứ qua đỗi tĩnh lặng thì càng đáng nghi. Hắn không tin lão già nhà họ Bạc đó sẽ chịu ngồi yên.

Quả nhiên, ngay khi hắn vừa quay lưng lại thì đã cảm nhận được một tia ánh sáng chiếu thẳng vào thái dương mình. Ngay tiếp sau đó là một tiếng súng nổ vang trời.

“Đại soái cẩn thận, có mai phục!”

Triệu Triết hét lên một tiếng.

“Nấp vào sau xe!” A Bang hét lớn.

Nam Trấn Ảnh chau mày nhìn A Bang rồi nhìn những chiếc xe đó, muốn trốn còn hét lên, cậu ta muốn chỉ điểm hay sao, hắn không an tâm quyết định ôm Nam Trân Tâm chạy ngay về phía hầm để xe. A Bang thấy Nam Trấn Ảnh chạy đi thì không khỏi đưa ánh mắt sắc lẹm nhìn qua rồi rất nhanh đưa ám hiệu về phía đám người nấp phía trong xe.

Một toán người áo đen từ trong xe chạy ra, trên tay mang đầy đủ trang bị chạy theo Nam Trấn Ảnh. Triệu Triết nhìn thấy đám người đó thì không khỏi kinh hãi.

“Trong xe không phải người của chúng ta?”

Nam Trấn Ảnh dường như đã đoán được thủ đoạn của bọn chúng, chính bản thân hắn cũng không bất ngờ lắm. Nhưng kế sách này của bọn chúng chỉ e là, trong ứng ngoại hợp.

Bọn chúng bắt đầu nổ súng. Trong khi đó hắn và Triệu triết lại chỉ mang theo duy nhất một khẩu súng. Vì trên đường đến đón Nam Trân Tâm quá gấp gáp. Hắn vốn không có đủ thời gian để suy nghĩ tới những thứ khác. Ám quân cũng không điều động tới. Vậy mà chính lúc này lại gặp phải mai phục.

Triệu triết tức tối đập tay vào tường. “Mẹ nó, cái lão già họ Bạc này, đúng là đi tìm chết! Đại soái, chúng ta chỉ có ba người, làm sao bây giờ?”

Lúc này Nam Trấn Ảnh và Triệu Triết đang nấp phía sau một chiếc xe đỗ dưới hầm, bên ngoài tiếng bước chân của đám người đó đã mỗi lúc một gần.

“A Bang đâu?”

Triệu Triết lúc này mới chú ý tới mà nhìn xung quanh.

“Ban nãy cậu ta còn ở ngay sau thuộc hạ mà….cậu ta….cậu ta đi đâu rồi!!!”

“Bọn chúng bên này!!” Đột nhiên có một tiếng hét lớn vang lên. Nam Trấn Ảnh biết bọn chúng đã phát hiện ra nơi này.

Triệu Triết nói. “Đại soái mau đưa Trân Tâm tiểu thư chạy đi, thuộc hạ sẽ chặn bọn chúng lại.”

Nam Trấn Ảnh nhìn Nam Trân tâm trong tay mình, nói với Triệu Triết.

“Không….mục tiêu của bọn chúng là tôi, Trân Tâm không trụ nổi nữa rồi, cậu mau đưa Trân Tâm ra khỏi nơi này. Tôi đã nhờ Lăng Thiếu Hà cho người đợi ở đường phía cổng Bắc. gặp được bọn họ phải nhanh chóng đưa Trân tâm đi ngay lập tức”

“Không được, đại soái chỉ có một mình, làm sao đấu lại bọn chúng.”

"Đừng chần chừ nữa, lệnh của tôi cậu dám không nghe?”

“Không phải, nhưng mà đại soái..”

Nam Trấn Ảnh đặt Nam Trân Tâm lên tay Triệu Triết, dùng súng dí vào trán cậu ta.

“Chạy nhanh đi!!”

Triệu Triết nhìn Nam Trấn Ảnh kiên quyết như vậy, cậu ta biết mình sẽ không thể khuyên được hắn đành cắn răng bế Nam trân Tâm chạy đi. Bọn người đó thấy được dáng người liền bấp chấp mà xả súng. Một loạt những tiếng súng vang lên. Nam trấn ảnh trong tay chỉ có một chiếc súng ngắn, nếu như không dùng cẩn trọng, một khi đạn hết thì sẽ là tay không đấu súng. Mà kết cục cũng sẽ rất thảm.

Hắn nổ súng, ngăn không cho đám người đó tiến về phía trước, phải để cho Triệu Triết đưa Nam Trân Tâm đến được nơi an toàn. Đạn liên tiếp bay về phía hắn, hắn xoay mình một cái, suýt chút nữa viên đạn kia đã xuyên qua ngực hắn.

“Đuổi theo!!”

Nam trấn Ảnh bắn mười phát đạn, chợt nhận ra chỉ còn một viên đạn cuối cùng, phút chốc hắn nhận ra bản thân đã bị bao vây lấy.

Lúc này chính là lúc lão già họ Bạc xuất hiện.

“Mày cũng có ngày này sao Nam Trấn Ảnh?”

Quả nhiên….

“Thế nào? Tiệc tiếp đãi ngày hôm nay thú vị chứ?”

Nam Trấn Ảnh nghiến răng, lão già ranh ma này. Không ngờ lão còn có thể tìm ra được đám thủ hạ có thân thủ cao cường đến vậy. nếu như không phải hắn nhanh tay thì đã sớm bị bọn chúng giết chết từ lâu rồi. Nhưng hắn không tin lão già này lại có bản lĩnh đó. Chắc chắn ở phía sau còn có người giúp lão.

Hắn hít lấy một hơi, đưa ánh mắt lạnh lùng nhìn lão ta, nói.

“Thú vị? Tiếp đãi như ông, có phải ông đã coi thường Nam Trấn Ảnh này quá rồi hay không?”

Lão ta tiến về phía trước, miệng còn ngậm tẩu thuốc.

“Nếu nói đến coi thường thì chính là mày đấy Nam Trấn Ảnh, mày đừng tưởng tao không biết gì, chính mày đã giết chết con trai tao!!!!”

“Con trai ông? Xin lỗi, trước giờ tôi giết rất nhiều kẻ đáng chết, cũng không biết ai là con trai ông.” Hắn nhướng mày.

Lão già họ Bạc trở nên tức giận.

“Bạc Thận chính là con trai tao!!!”

Nam trấn Ảnh bật cười một cái. “Ồ, thì ra tên vô dụng đó chính là con trai ông à?”

Nhìn thái độ dửng dưng của Nam Trấn Ảnh lão ta tức đến muốn hộc máu.

“Mày sắp chết đến nơi rồi đừng có mà cao ngạo!!”

“Sắp chết còn cao ngạo?” Nam Trấn Ảnh liếc lão ta một cái, giọng trở nên sắc bén. “Không phải ông đang như vậy hay sao?”

“Mày…Mày nói gì?”

Lão ta bị tà khí toát ra từ Nam Trấn Ảnh dọa cho một trận chết khiếp.

Nam Trấn Ảnh vẫn không nói gì, khóe môi hắn khẽ giương lên một tia cười lạnh. Sau đó chiếc súng trên tay đã như chớp giơ lên, nhưng không phải về phía lão già đó. Hắn nổ súng, viên đạn tức khắc bắn về phía thiết bị chống cháy. Ngay lập thức nước từ trên trần nhà đổ xuống xối xả. Đám người bị hoảng sợ đã trở nên hỗn loạn. Nam Trấn Ảnh chớp lấy thời cơ đó cướp lấy súng, lách qua đám người, một phát đạn xuyên thủng não lão cáo già họ Bạc. Một tràng tiếng súng nữa nổ ra, hắn đã liên tiếp một mình hạ được hai mươi mấy người.

Cho đến khi nước đã xả hết cũng là lúc hắn vừa buông chiếc súng rỗng đạn trên tay, chiếc súng rơi xuống dưới sàn nhà, vang lên một tiếng lộc cộc, ánh mắt hắn lạnh lùng nhìn vào hư không, miệng nhếch lên.

“Đứng đó xem kịch không hay ho chút nào đâu, ra đi.”

Hắn vừa nói xong, trong một góc bóng tối Nam vi đã xuất hiện.

“Nam Trấn ảnh, hôm nay mày không thể thoát khỏi đây đâu, đừng chống cự nữa.”

Nam Trấn ảnh nhếch mép cười.

“Tối ngày hôm đó ở Nhạc gia mày cũng đã nói câu này, nhưng mà không phải lúc đó người suýt chết lại chính là mày hay sao, mang tiếng là thủ hạ của nhật hoàng, thật không ngờ lại là kẻ miệng nhanh hơn não….”

Khuôn mặt của Nam Vi vẫn không thay đổi, hắn chĩa súng vào Nam Trấn Ảnh. “Nếu như khi đó không phải tại mày thì Nhạc Ca đã là của tao, nếu như thế, cô ấy bây giờ sẽ vẫn còn sống!!”

Nam Trấn Ảnh chỉ cảm thấy thật là nực cười, cái gì mà nếu như không phải tại hắn cơ chứ, người trực tiếp gây ra cái chết cho Nhạc ca chính là Nam Vi không phải sao, hắn vốn tưởng rằng Nam Vi yêu Nhạc Ca như thế, sau khi cô ra đi thì hắn sẽ hối lỗi chứ. Nhưng hóa ra hắn ta lại đem mọi lỗi lầm đổ lên đầu Nam Trấn Ảnh hắn. Xem ra hắn cũng chính là một kẻ đáng khinh thường. Khi không dám chấp nhận sự thật lại tự ảo tưởng đem bản thân tẩy trắng.

“Mày nghĩ mày còn tư cách để nhắc đến tên cô ấy hay sao?”

Nghe được lời này, bàn tay Nam Vi khẽ siết thân súng thật chặt. Hắn vốn không có lỗi, đúng, đời này hắn yêu nhất là cô, so với Nam Trấn Ảnh, hắn có gì thua kém chứ, không có gì cả. hắn chỉ nghĩ, Nam Trấn Ảnh chính là kẻ đã gây ra cái chết cho Nhạc Ca, thế nên hắn phải giết chết Nam Trấn Ảnh. Hắn đưa ánh mắt lạnh lùng quét qua Nam Trấn Ảnh, hét lên.

“Tao có tư cách hay không cũng chưa đến lượt mày phán xét, chết đi!!!!”

Nam Trấn ảnh lách người qua một bên, viên đạn vừa bay qua sượt trúng gò má hắn, để lại trên đó một vết xước đỏ ngầu.

“Nếu như mày đã muốn đấu, vậy được, tao sẽ đấu với mày!!!!”

Nam Trấn Ảnh nói một câu, liền xông đến vung chân đá lên trên đầu Nam Vi. Nam Vi cúi người xuống tránh. Nam Trấn Ảnh đá xuống dưới, đôi bốt đen quẹt thẳng một đường, nước dưới chân bắn lên tung tóe. Nam Vi nhảy lên trên né tránh. Hắn đưa súng hạ thấp xuống lại bắn về phía Nam trấn Ảnh. Cứ như vậy hai bên dồn nhau vào đường cùng, chiêu thức nào cũng là chiêu thức độc hiểm, xét về ưu thế, Nam Vi hắn có súng, chắc chắn là có ưu thế hơn, ngay cả về thân thủ cũng có thể so với Nam Trấn Ảnh là kẻ tám lạng người nửa cân, chẳng mấy chốc hai mấy chiêu thức trôi qua, khuôn mặt hai người đều xuất hiện những tầng mồ hôi mỏng. Chiếc áo quân phục của Nam Trấn Ảnh đã trở nên ướt sũng, khóe miệng của Nam Vi cũng đã chảy máu.

“Mày nghĩ mày có thể thắng được tao lần nữa hay sao?” Nam Vi vừa bị Nam Trấn Ảnh đá cho một chiêu, cả người lùi về mấy bước, tay hắn ôm lấy bụng.

Nam Trấn Ảnh thở hồng hộc, nhướng mày nói.

“Không thì sao, từ trước đến giờ tao chưa từng biết thua là gì!!”

Nam Vi nhìn Nam trấn ảnh, thật không ngờ hắn ta sau tai nạn đó vẫn có thân thủ tốt như vậy, những chiêu thức vừa rồi nếu như không phải do hắn có súng để phòng vệ thì có lẽ hắn đã thua rồi, hắn đưa đồng hồ trên tay lên nhìn, vốn đã đến thời giờ rồi. Hắn nở một nụ cười lạnh lùng.

“Vậy thì hôm nay tao sẽ cho mày được một lần nếm thử!!!”

Hắn đá chân một cái, nước dưới chân bắn lên mặt Nam Trấn ảnh, nhân cơ hội đó, hắn giơ súng lên, bóp còi.

Nam Trấn Ảnh không kịp tránh, viên đạn đó đã ghim vào cánh tay trái của hắn. Hắn đau đớn nhìn dòng máu đỏ thẫm đang tuôn ra, trong đáy mắt cháy lên một cỗ lửa giận bùng bùng. Nam Trấn Ảnh xoay gót chân, lộn ngược người đá Nam Vi từ trên không rơi xuống đất, chân Nam Vi vì cú đá đó mà gãy răng rắc.

Lúc này đột ngột một toán người nữa đã kịp thời chạy đến, đó là đám người của Nam Vi. Nam Trấn Ảnh bỗng trở nên hốt hoảng. Sao bọn chúng lại…..

Nam Trân Tâm. Hóa ra bọn chúng đã bắt được Nam Trân Tâm?

Triệu Triết bị bọn chúng bắt lại, vừa bị đẩy đi vừa vùng vẫy. “Bọn khốn, chúng mày dám!!!!”

Nhìn thấy Nam Trấn ảnh, cậu ta liền hốt hoảng mà nói.

“Đại soái, Lăng gia Lăng Thiếu Hằng là kẻ phản bội, sau khi đón Nam Trân Tâm tiểu thư liền giao cho đám người này.”

Nam Trấn Ảnh nghiến răng, thật không ngờ đám người này đã đi trước hắn một bước. Ngay cả đường thoát cuối cùng cũng bị bọn chúng thâu tóm.

“Con bé sao rồi?”

“Trân Tâm tiểu thư đã lạnh lắm rồi, thời gian không còn nhiều nữa !!”

Triệu Triết lo lắng nói.

Một tên có vẻ như là thủ lĩnh của đám người đó đi lên, nói.

“Thả ngài Mitsuki ra, nếu không bọn tao sẽ giết chết đứa con gái này!!!”

Nam Trấn Ảnh hừ lạnh một tiếng, bàn chân càng ghì Nam Vi mạnh hơn.

“Hóa ra mày đã tính tới cả con đường này. Khốn nạn!!”

Nam Vi bị hắn ghì xuống đau đớn, thế nhưng gương mặt vẫn không ngừng cười chế giễu Nam Trấn Ảnh.

“Không phải đều khốn nạn như nhau hay sao, mày và tao có khác gì nhau, chẳng qua là, tao nhanh hơn mày một bước mà thôi.”

Nam Trấn Ảnh nắm ghiền bàn tay lại, nhìn về phía Nam Trân Tâm đang còn thoi thóp, cắn răng đưa chân về.

Chỉ đợi đến giây phút ấy, đồng loạt những tiếng súng nổ lên, Một phát bắn vào vai hắn, một phát bắn vào chân hắn, một phát xuyên qua quân hàm trên vai hắn, quân hàm tan nát rơi xuống đất. Nam Trấn Ảnh gục ngã xuống đất, hai đầu gối khụy xuống, máu chảy khắp nơi.