Ngược Đầu Sóng Gió

Chương 121: Kết Thúc (1)



Máu trên người Nam Trấn Ảnh tuôn ra, đôi mắt hắn dần trở nên mờ đi. Trước mắt hắn bỗng xuất hiện một đôi bốt trắng. Cho đến khi hắn gắng gượng nhìn lên thì chợt nhận ra, người này không ai khác chính là A Bang.

Hắn nhìn Nam Trấn Ảnh, đôi lông mày sắc lẹm bỗng nhíu lại, miệng nhoẻn cười.

“Chậc chậc, đại soái của tôi ơi, sao ngài lại trở thành bộ dạng này rồi. Ngài có biết như thế này tôi sẽ rất đau lòng không hả?”

Nam Trấn Ảnh từ trong đau đớn cố nhìn lấy hắn, miệng mấp máy.

“Cậu……thì ra là cậu….”

“Phải, là tôi…”

Triệu Triết trợn tròn mắt, bên tai như ong ong, tại sao A Bang lại mặc bộ đồ đó, còn nói những câu kỳ lạ như vậy.

“A Bang, cậu điên rồi có đúng không, sao cậu dám đi cùng đám người đó?”

Santa quay người, nhìn về phía Triệu Triết, nụ cười hoa mỹ trên môi bỗng tắt ngấm, dường như là khóe mắt còn có chút đắng cay.

“Santa, đừng nhiều lời với bọn chúng nữa, giết nhanh diệt gọn. Cho mỗi tên một phát đạn là xong.” Tên thủ hạ vội vàng nói.

A Bang liếc mắt cảnh cáo một cái, tên thuộc hạ đột nhiên im bặt.

Triệu Triết há hốc mồm, dường như không thể tin được vào lời nói của tên kia.

“Cái gì? Santa? Cậu là santa? Nhật hoàng, cậu là Nhật hoàng???”

Santa lặng im không nói gì. Triệu Triết hoảng hốt nhìn A Bang, hóa ra A Bang chính là nội gián. Cậu ta đã trà trộn trong tổng cục lâu như vậy, còn hàng ngày hàng giờ tiếp xúc với cậu và đại soái. Chẳng trách…chẳng trách ngày hôm nay tất cả đều bị tập kích ở đây. Còn lời nói lúc đó của cậu ta…lại giống như là đã biết trước…

“Triết…tôi vốn không muốn lừa dối anh!!”

Triệu Triết tức giận đỏ cả mắt.

“Cậu thôi đi, đừng gọi tôi như vậy, cậu không thấy rất tởm hay sao?”

“Tôi…”

“Giữa chúng ta vốn là kẻ thù, cậu hóa ra lại chính là kẻ mà tôi muốn giết chết nhất, thậm chí ngay lúc này đây tôi còn không thể chất vấn là tại sao cậu lại làm như vậy. Vì không phải là phản bội, mà vốn là như thế, chính là như thế không phải sao?”

Santa ánh mắt lặng đi, hắn quay lưng lại, không dám đối diện với ánh mắt của Triệu Triết mà nói.

“Bất kể tôi là ai, hay tôi có mục đích gì thì tôi cũng sẽ không làm hại anh. Anh sẽ không hiểu được đâu…”

Triệu Triết nhìn Santa đang từng bước đi đến gần Nam Trấn Ảnh gục dưới nền đất, vùng vẫy khỏi đám người.

“Cậu muốn làm gì? Cậu không được phép hại ngài ấy!!”

Nhưng Santa hắn vốn không quan tâm đến lời nói ấy của Triệu Triết. Hắn lạnh lùng chĩa sũng vào Nam Trấn Ảnh, chỉ cần Nam Trấn Ảnh chết đi, mọi thứ sẽ kết thúc.

"Hắn buộc phải chết, anh yên tâm, tôi sẽ niệm tình hắn từng là người tin tưởng tôi, sẽ không đau đớn đâu..."

“Không!!” Triệu Triết hét lên thảm thiết.

Nhưng ngay khi ngón tay Santa vừa bóp còi, rầm một tiếng, đột nhiên từ sau có ánh sáng đèn pha chiếu thẳng vào trong chói đến lóa mắt. Santa bị ngã về sau, kinh hãi trợn tròn mắt nhìn chiếc xe hộp màu đen bóng như điên mà lao thẳng vào trong này. Chiếc xe đâm thẳng vào trong với tốc độ kinh người, mười mấy tên đứng vây chặn lại bị chiếc xe không phanh mà đâm lê tứ phía. Chiếc xe nghiêng ngả xuyên qua vài vòng, cuối cùng kít một tiếng, trước khi đâm phải những chiếc xe khác thì mới dừng lại. Cánh cửa xe được mở, thật không ngờ bước ra lại là hai cô gái. Nhạc Ca đạp cửa xe chạy ra, nhìn thấy Nam Trấn Ảnh toàn thân đầy máu nằm dưới đât mà sợ hãi tột cùng. Cô vội vàng chạy đến bên anh, anh đã cạn kiệt sức lực, máu chảy ra quá nhiều, hơi thở chỉ còn thoi thóp. Cô bật khóc nâng khuôn mặt anh lên, lên tục gọi tên anh, Nam Trấn Ảnh khó khăn nâng mi nặng trĩu lên, khoảnh khắc hắn nhìn thấy gương mặt nhỏ bé của cô, trái tim ấy của hắn dường như được sống trở lại. hắn cứ ngỡ là bản thân mình đang mơ, giấc mơ đẹp như vậy, hắn không muốn tỉnh lại dù chỉ là một chút.

Cô khóc nấc đưa tay vuốt mái tóc hắn, hôn lên vầng trán lạnh ngắt của hắn.

“Trấn Ảnh….rất nhanh thôi, Bắc Gia sắp đến rồi, đợi một chút, cố đợi một chút nữa thôi!!!”

Nam Vi nhìn thấy cô, hắn dường như là chết lặng, Nhạc Ca, cô ấy vẫn còn sống sao, hắn đưa tay dụi mắt, giống như đang cố xác thực rằng mình không hề nhìn nhầm. Đúng thế, cô vẫn còn sống, và còn đang ở ngay trước mắt hắn.

“Nhạc ca!!!” Hắn gọi tên cô.

Cô bật khóc ôm Nam Trấn Ảnh, cho đến khi quay lưng lại nhìn người đàn ông trước mặt, là hắn, người mà cô đã từng tin tưởng đây sao. Nam Vi….cái tên này đã tái hiện thật đầy đủ trong trí nhớ của cô. Phải, cô đã nhớ lại tất cả.

Ba tiếng trước tại biệt thự.

Nhạc Ca tỉnh dậy từ cơn ác mộng đầy tăm tối, cảm giác cô dường như đã đi hết một đời, Thanh Thanh ở bên cạnh cô, lau đi những giọt mồ hôi và nước mắt.

“Chị!!Chị tỉnh rồi”

Cô mở mắt ra, lại là căn phòng này, lại là bức tranh thiên đường và địa ngục to lớn trên trần nhà. Thế nhưng cô đã không phải là Nhạc Ca của nhiều năm trước, càng không phải là Từ Họa của hôm qua. Cô đưa ánh mắt bi thương nhìn Thanh thanh, cô biết mình dã trải qua những chuyện gì, sau tất cả xảy ra, sức lực cô dường như đã cạn kiệt, ngay cả rơi một giọt nước mắt cũng thật đớn đau. Cô run rẩy ôm lấy Thanh Thanh, bật khóc.

Thanh Thanh có chút bất ngờ trước Nhạc Ca, cô ôm lấy Nhạc Ca, dịu dàng vuốt ve mái tóc cô mà an ủi. “ Không sao rồi, Không sao rồi, chị đừng sợ.”

Nhắc đến Thanh Thanh, cô vốn không ở thành phố S, vì muốn trốn tránh Lâm Cảnh, cô đã chuyển đến một thành phố khác. Ngày hôm nay là hôn lễ Nam trân Tâm, dù đã đặt chuyến bay từ sớm nhưng cuối cùng cô vẫn đến chậm một bước. Khi đến biệt thự Nam gia thì mới biết mọi chuyện, thím Trần đã nói tất cả với cô. Cô chăm sóc Nhạc ca nửa ngày, nghe nói Nam Trấn Ảnh đã đi tìm Nam Trân Tâm, chính cô cũng không biết rốt cuộc sự tình là thế nào.

“Anh ấy đâu?” Nhạc ca sợ hãi nói.

Thanh Thanh chỉ biết Nam Trấn Ảnh đi tìm Nam Trân Tâm nhưng lại không biết hắn đến nơi nào. Cô chỉ đành vỗ về vai Nhạc Ca, thương tâm mà nói “Chị đừng lo, ngài ấy đi đón Trân Tâm, rất nhanh sẽ trở lại thôi…”

“Trân Tâm? Con bé bị sao, hôm nay chẳng phải là hôn lễ của con bé sao?” Cô hoang mang.

Thanh Thanh chỉ đành kể mọi chuyện lại với cô, tuy nhiên Thanh Thanh không biết người đàn ông đã mang Nam Trân Tâm đi chính là Nhạc Hiểu, thế nên khi nói ra, Nhạc Ca cũng không nghĩ đến khả năng chính là Nhạc Hiểu.

Đột nhiên có tiếng xe dừng lại, Nhạc Ca cứ ngỡ là Nam Trấn Ảnh đã trở về, cô bỏ chạy xuống giường thật nhanh, lúc chạy xuống cầu thang còn suýt chút nữa ngã xuống dưới.

Thanh thanh vội vàng đỡ lấy cô. Tuy nhiên người mà cô mong đợi lại không trở về. Chỉ có Bắc Gia.

“Tại sao lại là anh, anh ấy đâu.”

Bắc Gia nhìn Nhạc Ca với ánh mắt ngạc nhiên, cô không giống như thường ngày mà cậu ta thấy. Nhưng cậu ta không còn thời gian mà suy nghĩ điều này nữa.

“Trấn Ảnh sao, cậu ta….cậu ta không sao.”

Nhạc ca đột nhiên có linh cảm không lành.

“Anh ấy bị làm sao?”

Bắc gia biết mình vừa lỡ lời liền chối.

“Không, không sao cả, tôi…tôi có việc gấp, tôi đi đây…”

Nhạc Ca tóm lấy cánh tay cậu ta.

“Tại sao cậu lại cầm con dấu của anh ấy, anh ấy gặp chuyện gì rồi đúng không, nếu anh không nói rõ thì đừng hòng ra khỏi đây!!!”

Thanh Thanh bên cạnh thấy Nhạc ca quá mất bình tĩnh liền trấn an cô. “Chị, đừng như vậy, bình tĩnh đã, chị vẫn còn chưa khỏe mà.”

Bắc Gia lắc đầu. “Tôi…tôi có việc gấp thật mà, nếu cô còn cản trở thì sẽ không kịp nữa…”

Thanh Thanh nhìn ánh mắt kiên định của nhạc Ca liền nói với Bắc Gia.

“Anh có chuyện gì cứ nói với chị ấy đi, lỡ như Nam trấn Ảnh gặp phải chuyện gì thật, lẽ nào anh nhĩ chị ấy sẽ thoải mái hay sao?”

Bắc Gia cắn răng, trước khi đi, Nam Trấn Ảnh đã nhắc nhở hắn chuyện này không được nói với bất kỳ ai, nhưng mà lúc này. Cậu ta nhìn đồng hồ trên tay, đã không kịp nữa rồi. Cậu ta đành cúi mặt xuống, bất an mà nói với cô tất cả mọi chuyện. Nam Trấn Ảnh vốn đã đoán trước được mọi chuyện, kể cả nội gián. Thế nên hắn mới có sắp xếp chính là Lăng gia, Nam Trấn Ảnh sẽ nhờ Lăng Thiếu Hà cho người đợi ở cổng Bắc, đến lúc nguy cấp, Nam Trân Tâm ít ra còn có thể được đưa đi. Thế nhưng thật không ngờ, Lăng Thiếu Hằng ăn chơi trác táng, còn có con riêng bên ngoài, Santa đã lợi dụng điểm này mà trói chặt Lăng gia, Lăng Thiếu Hà biết chuyện liền phản đối, thế nhưng Lăng lão gia, Lăng phu nhân lại thương cháu hơn con, vì sự uy hiếp của Santa mà không niệm tình cũ đột ngột trở mặt, sau khi nhốt Lăng Thiếu Hà lại liền cho Lăng Thiếu Hằng đi đến nơi đó, sau khi đón được Nam Trân Tâm cùng Triệu triết liền giao cho bọn người của Santa xử lý. Nam Trấn ảnh bị Santa nắm được điểm này, vì vậy tình thế hiện tại của Nam Trấn Ảnh vô cùng nguy cấp. Sau khi cậu ta nhận được tin này liền theo dặn dò của Nam trấn Ảnh mà cầm con dấu của hắn huy động quân tinh nhuệ bí mật đến nơi đó, vì thế mà Bắc Gia mới trở về biệt thự để lấy con dấu, và thế là bất ngờ gặp được Nhạc Ca.

Nghe xong tất cả mọi chuyện, Nhạc ca như chết lặng mà khụy xuống, chân tay của cô bủn rủn nhũn ra không còn sức lực. Thanh Thanh đỡ cô. Vội nói.

“Chị, không sao đâu, Nam Trấn Ảnh là ai chứ, chắc chắn ngài ấy sẽ không sao đâu, Trân Tâm cũng vậy, cô ấy rất kiên cường, nhất định sẽ vượt qua chuyện này!!!”

Nhạc Ca lắc đầu.

“Không, chị phải đến đó, chị phải đến nơi đó!!”

“Cô…sao cô có thể đến đó, nơi đó rất nguy hiểm!!” Bắc Gia lo lắng nói.

Nhạc Ca đưa ánh mắt phức tạp nhìn cậu ta, trong đó không giấu nổi nỗi đau lòng.

“Vậy thì đã sao, nếu như đời này không thể gặp lại anh ấy nữa, chi bằng tôi chết đi….”

Bắc gia lặng im siết chặt con dấu trên tay mình. Cậu ta cuối cùng cũng đã hiểu tại sao Nam Trấn Ảnh lại yêu Nhạc Ca rồi. Cậu ta biết mình cản Nhạc Ca không nổi, liền đưa cho cô một chiếc chìa khóa. Đây là chiếc limeted bí mật mà Nam Trấn Ảnh cho người nghiên cứu làm ra, chắn đạn rất tốt, có hệ thống tự lái, bên trong có áo chống đạn. Nếu như đã không cản nổi, vậy thì để cô tự quyết định vậy.

“Tôi sẽ đem người đến. Trước lúc đó, mong cô hãy tự bảo vệ mình.” Nói xong cậu ta tức tốc chạy di.

Nhạc ca kiên định nhìn chiếc chìa khóa trên tay mình, cô lúc này không còn suy nghĩ được gì nữa. Nếu như lại lỡ thêm một lần thì có lẽ cả đời này của cô sẽ là hối hận. Vậy chi bằng sống đau khổ dày vò, thì dù cho có phải mất mạng, cô cũng phải đi.

Nhìn thấy gương mặt của Nam Vi, cô không thể bình tĩnh nổi mà xông đến, cô túm lấy cổ áo hắn, nước mắt không ngừng tuôn trào đau đớn.

“Tại sao, tại sao lại đối xử với tôi như vậy. Tôi tin tưởng anh như vậy, vậy mà hóa ra anh lại chính là người của nhật hoàng, không phải là anh ấy, mà chính là anh, là anh đã giết chết cả nhà tôi có đúng không?? Vậy tại sao anh không giết chết tôi luôn đi, tôi cũng người của Nhạc gia, tôi cũng là người mà anh phải giết mà, có đúng không!!!”

Hắn đau đớn nhìn cô, cô đã biết rồi…Hắn phải làm sao đây, hắn không thể biện bạch cho hành động của bản thân hắn, càng không thể khẩn cầu hai tiếng tha thứ từ cô…

Hắn chỉ có thể run rẩy mà nói.

“Tôi xin lỗi…”