Ngược Tàn Vợ Yêu: Tổng Tài Xin Đừng Hối Hận

Chương 668



Chương 668

“Huhuu!” Lương Tiếu Ý không quan tâm, cô càng khóc lớn hơn, không hề quan tâm đến hình tượng bản thân. Cô còn giơ tay đẩy bàn tay đang xoa đầu mình ra, giọng nói nức nở không rõ ràng: “Anh tránh ra, đừng có làm rối tóc tôi” Cô sai rồi, người đàn ông này là thuốc phiện, là thuốc độc, cô sẽ bị trúng độc.

Bây giờ cô phải khóc cho thỏa thích đã, sau đó cô sẽ lại liên tục nhắc nhở bản thân, không được nhẹ dạ tin tưởng anh.

Tóm lại, giờ phút này Lương Tiểu Ý không muốn nghĩ gì nữa, đầu óc cô bây giờ vô cùng hỗn loạn, rất nhiều thứ đang xuất hiện trong đầu cô, đến cuối cùng, dường như cô đã nghĩ xong hết mọi chuyện, nhưng lại giống như cô chưa hề suy nghĩ chuyện gì hết.

Không hiểu tại sao cô chỉ muốn khóc.

“Momny…”” Một giọng nói non nớt vang lên: “Con không muốn đến trường nữa, mommy đừng khóc nữa!”

Lương Tiểu Ý vốn đang khóc đến mức quên cả bản thân mình, bỗng nhiên cô giống như bị hắt một chậu nước lạnh vào người, cô chợt tỉnh táo lại… Đại Bảo vẫn đang ở đây!

Trời ơi!

Cô vừa làm cái gì thế này? Khóc lóc quên cả bản thân ngay trước mặt con mình?

Trời ơi!

Hình tượng người mẹ trưởng thành, chững chạc, điềm đạm mà cô mất công gây dựng năm năm nay bỗng chốc sụp đổi Nghĩ đến đây, trái tim cô bỗng chua xót, tủi thân, ánh mắt sắc lẹm của cô liếc về phía người đàn ông bên cạnh… Tất cả đều là do anh hại cô!

Đều là do anh nói những lời tình cảm sến súa ấy, nên cô mới cảm động!

Đúng! Người đàn ông đang ngồi bên cạnh cô là Tô Lương Mặc cao ngạo, lạnh lùng, là Tô Lương Mặc cao ngạo giống như một bậc đế vương, sao anh có thể nhận sai được chứ?

Sao anh có thể thể hiện sự yếu đuối của bản thân được chứ?

Sao anh có thể… đối xử dịu dàng, ấm áp với cô như thế được chứ?

Đúng thế… Tất cả đều là lừa dối, dù sao thì anh cũng đã từng làm chuyện như thế này trước đây, bây giờ anh làm thêm một lần nữa, chắc chắn sẽ vô cùng dễ dàng.

Sắc mặt Lương Tiểu Ý thay đổi liên tục, ánh mắt cô cũng thay đổi liên tục… Tô Lương Mặc đã nhìn thấy hết tất cả.

Haiz… Trái tim anh lại âm thầm thở dài, ánh mắt anh xẹt qua một tỉa bất lực, nhưng ngay sau đó liền biến mất.

Cô gái ngốc nghếch này… cô vẫn tưởng rằng bản thân mình che giấu rất giỏi, nhưng không ngờ được là, anh còn chưa cần suy nghĩ, thì biểu cảm trên mặt cô đã bán đứng cô.

Không cần Lương Tiểu Ý nói ra, dường như Tô Lương Mặc đã đoán được suy nghĩ trong lòng cô.

Một khoảnh khắc nào đó, trong lòng anh vô cùng khó chịu… Nhưng anh cũng càng hiểu rõ, bây giờ cô khó tin tưởng anh như thế nào, tổn thương anh gây ra cho cô lúc trước sâu đậm đến mức nào. Mũi dao đâm sâu đến đâu, ký ức sẽ đau khổ như thế.

Mà cô gái nhỏ này của anh còn là một người nhát gan, một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng.

Cô đang trốn tránh.

Nhưng… Tổng giám đốc Tô của chúng ta là người như thế nào chứ?

Anh là một tên cướp có tính sở hữu rất mạnh, anh sẽ dễ dàng để con mồi của mình chạy mất hay sao?

Đáp án không cần nói cũng biết.

Lương Tiểu Ý khóc đến mức quên cả bản thân, có lẽ đã rất lâu cô chưa được khóc một trận thoải mái như thế này rồi, cô không cần kiêng ky điều gì, thoải mái khóc hết tất cả những nỗi bưồn trong lòng ra ngoài… Cô khóc rất nghiêm túc.

Đúng thế, mọi người không nhìn nhầm, là “nghiêm túc”.

Một cô gái khóc một cách nghiêm túc, có nghĩa là cô bị tổn thương thật sự. Vì thế… hãy trân trọng cô ấy.

Bàn tay ấm áp của anh đặt lên đầu cô, giống như thói quen năm năm về trước, xoa mái tóc cô.