Ngược Tàn Vợ Yêu: Tổng Tài Xin Đừng Hối Hận

Chương 669



Chương 669

Giọng nói của anh vốn trầm thấp động lòng người giống như chai rượu Lafite 82, hay như tiếng đàn violon, giờ phút này, giọng nói ấy lại càng thêm dịu dàng an ủi cô: “Vợ ơi đừng khóc nữa, em khóc… khiến trái tim anh đau nhói”

Vừa dứt lời, khuôn mặt anh bỗng đỏ ửng. Lời nói ân ái này được nói ra từ miệng Tổng giám đốc Tô lạnh lùng kiêu ngạo đến mức vô tình, thực sự có chút… ừm… có chút không hài hòa!

Nói đến nguyên nhân của việc này, có một câu chuyện thế này. Một ngày nọ, Tổng giám đốc Tô đi ngang qua phòng làm việc của Tổng giám đốc Lục, không cẩn thận liền nghe được Tổng giám đốc Lục nói chuyện với người yêu. Tổng giám đốc Tô của chúng ta không nhớ được cái gì khác ngoài câu nói này. Cứ thế, có gì học nấy, bây giờ anh trực tiếp dùng câu nói này với cô.

Nhưng có lẽ vì “nghiệp vụ” không chuyên, nên lời nói ân ái này… vừa ngượng ngùng vừa kỳ quặc. Chưa cần nói đến khuôn mặt nóng bừng đến mức có thể luộc chín trứng của Tổng giám đốc Tô, ngay cô bạn nữ chính của chúng ta…

Lương Tiểu Ý ngây người, tiếng khóc của cô ngưng bặt…

Cô ngây người, sau đó cứng ngắc ngẩng đầu lên, đôi môi vốn đang huhu khóc hơi hé ra… Ừm, hoặc là cô vừa bị ảo giác, hoặc là anh uống nhầm thuốc…

Cậu bé đang đứng ngoài cửa đã chứng kiến hết những điều này.

Tô Lương Mặc còn định tiếp tục giả vờ giảo hoạt, tiếp tục dịu dàng tấn công: “Vợ ơi đừng khóc nữa mà…”

Anh còn chưa nói xong…

Ánh mắt Lương Chỉ Hoành xẹt qua một tia âm u mà những đứa trẻ ở độ tuổi này không nên có, sau đó, cậu lên tiếng cắt ngang “thế tấn công dịu dàng ấm áp” của Tô Lương Mặc.

“Chú ơi, tôi buồn ngủ quá” Lương Chỉ Hoành nói.

Tô Lương Mặc ngây người, nhất thời anh chưa kịp phản ứng lại với ý đồ của cậu bé. Lương Chi Hoành nhìn thấy vẻ ngây ngốc của Tô Lương Mặc, cậu mím môi… Tên ngốc này, trong lòng Lương Chi Hoành vô cùng khinh thường vẻ mặt ngây ngốc của người cha này.

Ánh mắt của cậu bé lại lân nữa nhìn về phía cánh tay đang ôm chặt vai mẹ mình, đáy mắt cậu xẹt qua một tia bất mãn, cậu nheo mắt lại, sau đó đột ngột ngẩng đầu lên nhìn về phía Tô Lương Mặc: “Chú, tôi buồn ngủ rồi, chú không ngủ cùng tôi và em trai sao?” Giọng nói non nớt của Lương Chi Hoành rơi vào tai Tô Lương Mặc, anh nghe thấy thế liền ngây người.

Ắc… Cuối cùng anh cũng nhớ ra rồi, hình như chính anh đã nói tối nay anh sẽ ngủ cùng hai anh em Lương Chi Hoành và Lương Chỉ Duy.

Tô Lương Mặc cúi đầu liếc nhìn cô gái đang nằm trong lòng mình, sau đó lại hướng ánh nhìn khó xử về phía Lương Chỉ Hoành đang đứng ở cửa… Tên quỷ nhỏ này trước giờ vô cùng thông minh, trong lòng Tô Lương Mặc lúc này vô cùng hy vọng tên quỷ nhỏ này có thể hiểu được ý đồ của anh lúc này.

Ừm… Đương nhiên Lương Chỉ Hoành hiểu, nhưng chính vì hiểu nên cậu mới càng phải phá rối. Cậu nhóc chậc lưỡi, cậu vô cùng bất mãn với hành động của Tô Lương Mặc… Mommy của cậu sao có thể để ông chú này tùy tiện ôm được chứ?

“Chú, tôi mệt và buồn ngủ lắm rồi, chú kể chuyện cho tôi nghe trước khi đi ngủ đi” Giọng nói ngây thơ của Lương Chi Hoành vang lên, khuôn mặt đẹp trai nhỏ nhắn nở nụ cười hiền lành và ngọt ngào hiếm có, khiến người khác không kịp đề phòng.

Tô Lương Mặc cũng ngẩng đầu nhìn về phía đối diện, ngay lập tức anh nhìn ra ánh mắt giảo hoạt của cậu, anh chắc chắn… cậu con trai lớn này của mình đang cố ý phá rối!

Bỗng chốc, anh nghiến răng ken két!

Hai đôi mắt, một to một nhỏ, giống nhau như đúc, đồng thời nhìn nhau thách thức, bầu không khí bỗng nhiên… ừm, đầy mùi thuốc súng.

Đương nhiên Lương Tiếu Ý không nhìn thấy những điều này.

Tô Lương Mặc nheo mắt lại… Tên nhóc này! Dám phá rối ông, không biết trời cao đất dày!

Hừ… Trời cao đất dày viết như thế nào? Làm phiền dạy tôi, tôi chưa đi học!