" Bạn của cậu vui thật đó, ước gì tơa cũng có những người bạn như vậy."_ Mai Dân ngồi trong xe của Ngũ Hoàng nói.
" Không phải đều là bạn sao?"_ Tập trung lái xe.
" Nếu có thể tớ muốn gặp mọi người nhiều hơn."
" Ừ, tớ sẽ dẫn cậu đi."
" Một lát chạy ngay bệnh viện S thì cậu cho tơa xuống được rồi. Tớ muốn vào thăm anh trai."
" Được!"
" Tớ nói cái này được không?"_ Mai Dân nhìn anh hỏi.
" … cậu nói đi."
" Cậu thích Mẫn Chi sao? Tớ thấy cách cậu nhìn cậu ấy có chút kì lạ…"
" … "
" Cậu nghĩ nhiều rồi, không có đâu."_Ngũ Hoàng vẫn giữ nguyên vẻ mặt không nóng không lạnh ấy khó mà biết anh đang nghĩ gì.
Hoằng Mai Dân nhìn anh có chút buồn trong lòng. Một lần tình cờ, lúc nhỏ cô bị bệnh phải nằm viện suốt mấy ngày liền. Lúc đó phòng VIP vẫn còn 2 giường, nhưng suốt mấy ngày cô nằm lại không thấy có ai vào cả.
Đến khi còn một ngày nữa thì cô được xuất viện thì Ngũ Hoàng chuyển vào. Cô nhìn anh nhợt nhạt vì sốt cao nên cũng giúp anh vài chuyện vặt, trong lòng sinh ra cảm giác muốn nhìn anh nhiều một chút. Nhưng khi vừa xuất viện vài ngày thì cô phải đi du học cùng anh trai tận mười mấy năm sau mới trở về.
Thời gian lâu như vậy, dài như vậy mà ngày ngày cô đều nhớ đến anh, chỉ mong có thể được gặp anh. Đến giờ có thể trở về, người cũng có thể gặp rồi… nhưng hình như anh thích người khác mất rồi…
Hạc Thần đưa cô về nhà vào buổi chiều, nhưng mưa càng lúc càng lớn. Lớn đến nỗi cái ô anh cầm muốn lật ngược lại mà bay đi, mà nhà cô với nhà anh thì cách nhau 30 phút chạy xe nếu trời quang mây tạnh…
" Hay cậu vào nhà tớ đi! Bây giờ chắc chỉ có Nhạc Huân ở trong nhà thôi."
Lúc trưa ba mẹ cô có nói là sẽ đi qua tỉnh khác công tác vài ngày, không biết mưa to thế này họ có đi được không nữa.
Hạc Thần nhìn cô rồi nhìn trời cuối cùng vẫn gật đầu theo cô đi vào trong nhà.
" Chị về trễ thế, em đói méo mỏ luôn rồi này."_ Nhạc Huân vừa bắn game vừa nói, hoàn toàn không để ý trước mặt còn có một người khác.
" Không phải còn bấm game được sao?"_ Mẫn Chi
" … "
" Cậu ngồi đi, đưa đồ đây cho tớ."_ Mẫn Chi giơ tay định lấy mấy cái túi mà Hạc Thần đang cầm nhưng anh nói anh sẽ cất giúp cô.
" Anh Thần?"_ Nhạc Huân bây giờ mới nhìn lên.
" Ừ…"
" Hai anh chị… đang yêu nhau à?"_ Nhạc Huân nhìn hai người lạnh lùng hỏi. Dù cậu rất quý anh Hạc Thần nhưng để yêu chị cậu thì không dễ đâu.
"? "
" Mắt nào của em thấy hai anh chị yêu nhau vậy?"_ Mẫn Chi
" Cả hai mắt luôn này."
" Vậy thì đi khám mắt đi."
“…”
" Cậu để đây là được rồi… Cậu ra ngoài chơi với Nhạc Huân đi, chờ tớ một chút."_ Mẫn Chi vừa đi vào bếp vừa nói.
" Ừ "
Hạc Thần đi ra phòng khách ngồi, cách Nhạc Huân một khoảng vừa ba người nữa nhét vào.
" Anh, nói thật cho em biết… Hai người có yêu nhau không?"_ Ân Nhạc Huân xáp lại gần anh nghi hoặc hỏi, còn nhìn chầm chầm vào mắt anh xem có nói dối hay không.
" Nếu có thì sao?"_ Nhếch môi.
"? "
" Không biết nữa…"_ Bần thần thở dài một tiếng, đúng là không biết làm gì thật.
" Ha ~ "_ Hạc Thần thấy vậy thì bậc cười, hai chị em nhà này hài như nhau.
" Nhưng mà chị em chưa cùng ai yêu đương bao giờ, em chỉ muốn chị ấy tìm được một người tốt… chứ không phải là… tra nam…"_ Liếc liếc.
Ai cho Ân Nhạc Huân cái gan to như thế?
Hạc Thần nhìn cậu khó hiểu, đây là đang nhằm lẫn giữa anh và Nhất Dật sao? Hay cậu thật sự nghĩ anh là người như thế?
" Ân Nhạc Huân chị nghe thấy hết đấy, đừng để chị ra đánh em một trận!"
Ân Mẫn Chi trong bếp nói vọng ra, Nhạc Huân liền cảm thấy lạnh sóng lưng ngoan ngoãn quay về chỗ cũ.
" À anh, em nghe nói sắp tới có cuộc thi đấu bóng rổ… anh có định tham gia không?"_ Nhạc Huân hào hứng hỏi anh, nếu như anh tham gia thì cậu sẽ được cùng nhóm với anh rồi.
Trước đây, Hạc Thần từng tham gia khá nhiều cuộc thi về bóng rổ và cũng giành về rất nhiều giải thưởng. Tuy nhiên lúc đó Nhạc Huân chỉ nằm ở hàng dự bị chưa được ra sân thi đấu chính thức bao giờ và cậu cũng khá là ngưỡng mộ anh. Xém tí là gia nhập nhóm fan nữ của anh rồi. Bây giờ được thi đấu chính thức cậu rất muốn có người dồng đội chơi giỏi là Hạc Thần đây.
" Để anh nghĩ thử."_ Hạc Thần chơi cho vui thôi mà hiện tại thì anh lười rồi.
" Em rất muốn được chơi với anh đó…"_ Ánh mắt lấp lánh chĩa về phía anh. Sao anh thấy nó giống như Mẫn Chi lúc nhìn chị anh vậy? Chói lóa luôn ấy chứ.
" Anh sẽ suy nghĩ."
Sau bữa ăn, Hạc Thần thì rửa chén. Nhạc Huân thì đi về phòng, chỉ còn hai người ở trong bếp.
" Mưa lớn thế này… hay cậu ở lại đi."_ Mẫn Chi
" Không sợ tớ làm gì cậu à?"_ Hạc Thần
" Vậy cậu sẽ làm gì tớ?"_ Mẫn Chi chóng cằm nhìn anh nở nụ cười dâm dê, đây gọi là lấy độc trị đôc.
Hạc Thần rửa xong đi tới gần cô, áp sát mặt mình vào mặt cô, hai tay anh chống lên ghế cô đang ngồi đến khi cảm nhận được hơi thở của cả hai thì anh mới nói tiếp, Ân Mẫn Chi bị hành động của anh làm cho bất ngờ mà cứng đờ người ra.
" Cậu đừng quên dù bề ngoài chỉ là học sinh nhưng linh hồn của tớ và cậu đều đã gần 20 rồi đó."_ Anh nhếch môi thích thú nhìn vẻ mặt đang từ từ chuyển sang màu đỏ của cô, anh không biết cô lại nhớ tới hình ảnh của anh đêm đó… Cái đêm ở bãi biển.
" Cậu… Tớ không ngờ cậu lại có bộ mặt này đó…"_ Mẫn Chi đẩy đẩy anh ra nhưng vô dụng, tên này ăn gì mà khỏe thế nhỉ?
" Tớ theo đuổi cậu nhé!"_ Hạc Thần nhìn vào mắt cô nói.
Ân Mẫn Chi vì lời này mà dừng động tác tay, tay cô đang đặt trên ngực Hạc Thần, cô có thể cảm nhận được trái tim anh đang đập rất nhanh. Cô nhìn anh đến ngây người, bản thân như bị xoáy vào trong đôi mắt ấy vậy.
" Cậu, cậu nói gì vậy? Tớ không thích giỡn vậy đâu…"_ Mẫn Chi hoàn hồn né tránh ánh mắt của anh.
" Ai bảo tớ đang giỡn? "
" Ân Mẫn Chi tớ là đang nghiêm túc nói cho cậu biết tớ - Hạc Thần này sẽ theo đuổi cậu! "
Anh nâng cằm cô lên khiến mắt cô nhìn thẳng vào mắt anh rồi mới nói.
Ân Mẫn Chi cảm nhận được tim mình cũng đang đập rất mạnh, còn rất nhanh nữa… Nhưng mà, Ân Mẫn Chi hiện tại vẫn chưa sẳn sàng với mối quan hệ yêu đương nào cả… Cô sợ, sợ phải chịu tổn thương như khi cô yêu Ngũ Hoàng…
" Yên tâm, tớ sẽ làm cho cậu thấy. Khi yêu tớ, cậu sẽ không phải chịu bất kì một thiệt thòi nào cả, sẽ là cô gái hạnh phúc nhất thế giới này."
Hạc Thần nhìn ra cô đang suy nghĩ về điều gì, vì sự sợ hãi ấy đang hiện rõ trên đôi mắt của cô. Hơn ai hết, anh biết được khi theo đuổi Ngũ Hoàng, Ân Mẫn Chi cô đã mệt mỏi và bất lực như thế nào. Trải qua nhiều cảm giác mất mát khiến cho con người ta sợ phải mở lòng với bất kì một ai…
Ân Mẫn Chi nhìn anh không nói thêm được lời nào, cũng chẳng biết phải làm gì tiếp theo. Cô cảm nhận được ánh mắt chân thành của anh, cảm nhận được sự tử tế mà anh dành cho cô.
Có lẽ Hạc Thần đã nhận ra rằng bản thân đã thích cô từ rất lâu rồi.
Có lẽ là ngay từ trước khi anh cùng cô quay về quá khứ.
Anh cảm thấy khó chịu khi cô bị người khác nói xấu sau lưng.
Anh cảm thấy buồn chán khi nhìn cô bám theo Ngũ Hoàng.
Anh cảm thấy tức giận khi cô bị người khác vu oan.
Anh cảm thấy vô cùng không vui khi nhìn thấy cô khóc.
Anh thấy vui vẻ khi cô bày trò trêu ghẹo mình, nhìn thấy cô cười anh liền không tự chủ được mà cười theo.
Anh muốn bảo vệ cô gái này.
Anh muốn cùng cô trải qua những chuyện vui buồn của cuộc sống.
Đều là những thứ mà Hạc Thần chưa từng nghĩ đến với bất kì một ai, Hạc Thần muốn được bên cạnh Ân Mẫn Chi và bảo vệ cho cô. Chỉ đơn giản là như thế.