Ngược Về Quá Khứ Tự Cứu Vớt Bản Thân

Chương 36: Cùng lắm thì tớ cưới cậu



Nhất Dật nấu cháo xong mang lên phòng cho Thương Tinh, anh còn rất ân cần mà đút cho cô ăn từng muỗng. Vậy mà mới ăn chưa được một nữa tô cháo cô lại không thể ăn thêm, anh cũng không ép sợ cô chịu không nỗi mà nôn ra.

Sau đó đưa thuốc cho cô uống rồi mới đi dọn dẹp dưới bếp. Lúc anh quay lại phòng thì thấy cô ngủ rồi, trên trán vẫn còn rất nhiều mồ hôi chảy ra.

Anh đi tới mở tủ ra, lấy một cái chăn rồi nằm lên ghế sofa gần đó nhắm mắt ngủ một chút. Không biết anh đã ngủ bao lâu nhưng khi nghe tiếng ho của Thương Tinh liền mở mắt ngồi dậy.

Bạch Thương Tinh đang lồm cồm ngồi dậy, cô cảm thấy cổ họng đau rát đến mức không thể ngủ được.

" Sao vậy?"

Nhất Dật nhanh chóng đi đến gần rót cho cô một ly nước. Thương Tinh cầm lấy một hơi uống hết sạch.

" Tớ thấy mệt quá…"_ Thương Tinh nằm xuống, cảm thấy thở cũng khó khăn nữa.

" Tớ đưa cậu đến bệnh viện nhé?"_ Nhất Dật ngồi xuống bên cạnh, vuốt tay mấy sợi tóc đang dính trên má của cô.

" … không muốn…"

" … "

" Nếu ngày mai không bớt là tớ mang cậu đến bệnh viện đấy!"

Nhất Dật trầm mặt đã bệnh tới thế này rồi mà vẫn còn cứng đầu.

" Tớ lạnh quá…"_ Thương Tinh kéo tay anh, cô cảm nhận được hơi ấm ở ngay bên cạnh mình liền không ngần ngại mà nắm lấy.

" … "

Nhất Dật đơ cả người, mặt cũng từ từ đỏ lên. Sao bây giờ Thương Tinh lại dễ thương thế nhỉ? Cô như con mèo nhỏ nhìn thấy chủ nhân liền cọ cọ vào.

" Cậu sao vậy? "

" Hay… cậu lên đây nằm với tớ đi?"

" Hả?"_ Nhất Dật ngạc nhiên nhìn cô, Bạch Thương Tinh vừa nói cái gì cơ? Nằm cùng á??

" Cậu bị điếc à?"_ Vẫn cọc tính như ngày nào.

" … Chúng ta không còn nhỏ nữa đâu… "_ Nhất Dật liền cụp đuôi hoảng sợ, con nhỏ này bệnh mà vẫn hung dữ là sao trời?

" Tớ không sợ thì cậu sợ cái gì?"_ Thương Tinh vẫn biết thằng bạn mình chỉ lăng nhăng thôi chứ vẫn giữ thân trong sạch lắm.

" Cậu… cậu…"

" Bạch Thương Tinh, cậu tỉnh táo lại đi… Cậu làm tớ sợ đó."_ Nhất Dật khóc ròng ra sức lắc lắc hai vai của cô.

" Cậu bị hâm à? Cùng lắm thì tớ cưới câu."_ Bạch Thương Tinh gõ đầu anh một cái, đã người ta đang bệnh mà còn lắc lắc hại đầu óc cô cứ quay mòng mòng hết cả lên.

" Gì cơ? Cưới?"

Đơ, đơ, đơ. Trap boy, một người được mệnh danh là tay chơi gái, một tên trap boy chính hiệu lại bị chính lời nói của cô bạn thân làm cho đơ ra rồi.

" … "_ Trong lời nói của cô có nữa là thật nữa là đùa vì Thương Tinh biết khi cô quay về vẫn phải gặp cái người mà được định hôn ước kia với cô. Ba cô chính là người trọng sĩ diện nhất trên đời này, chắc chắn ông ấy sẽ không dễ dàng hủy bỏ hôn ước như thế.

Tiếng chuông điện thoại vang lên là một số lạ, Nhất Dật cầm lên rồi ra ngoài nghe điện thoại.

" Tôi nghe."

Vừa bắt máy liền nghe thấy tiếng ồn ào phát ra từ đầu dây bên kia, nghe giống như đang ở một clup nào đó.

" Anh có phải là Nhất Dật không ạ?"

" Ừ! Có việc gì?"_ Nhất Dật

" Em là bạn của Huyền Phương, cậu ấy đang sĩn cứ gọi tên … tút… tút… tút…"

Nhất Dật trực tiếp cúp máy lại dùng chiêu trò cũ kĩ này, thật phiền phức. Đã có bạn bè ở đó còn gọi anh làm gì?

Còn nhớ lần đầu anh bị lừa với phương thức giống hệt như vậy. Anh vì lo sẽ xảy ra chuyện gì mới tức tốc chạy đến, kết quả đến nơi mới biết mình bị lừa còn bị chuốc đến say không biết trời trăng là gì. Sau đó, còn xém bị thịt may mà có Ngũ Hoàng và Hạc Thần đến cứu nếu không là không còn sự trong trắng của đời trai rồi.

" Anh ta cúp máy rồi."_ Hương Linh

" Không phải nói chứ đừng lụy nữa Huyền Phương, Nhất Dật vốn nổi tiếng là con người như vậy mà!"_ Bội Như - Một cô bạn ngồi cùng bàn.

" Ngay từ đầu đã cảnh báo rồi không nghe."_Hương Linh

" Những người con gái được đối xử đặc biệt đều nằm trong nhóm của anh ta cả rồi, cậu nhìn cậu xem không bằng một góc người ta."_ Bội Như

" Tớ làm sao biết được cậu ấy có bạn thân khác giới kia chứ?"_ Dung Huyền Phương

" Vấn đề không phải ở bạn thân khác giới mà là ngay từ đầu Nhất Dật đã chỉ muốn chơi đùa với cậu thôi, hiểu không? Bạch Thương Tinh hay Ân Mẫn Chi có làm gì quá đáng đâu!"_ Hương Linh

" Ừ tớ thấy Hương Linh nói đúng đấy, mặc dù nổi tiếng là bạn thân nhưng mà rất ít khi thấy đi cùng nhau, nhiều lắm là đi ăn chung thôi và có việc gì thì đứng ra giúp đỡ nhau. Ước gì tớ cũng có bạn thân giống vậy."_ Bội Như chấp hai tay ánh mắt lấp lánh nhìn trần nhà.

" … "

Dung Huyền Phương mở điện thoại lên nhìn lại mấy tấm ảnh chụp chung với Nhất Dật khiến cho cô càng thêm buồn hơn.

Đêm khuya trời cũng đã tạnh mưa, Hạc Thần nằm trong phòng dành cho khách của nhà Mẫn Chi nhưng có lẽ vì chưa quen chỗ cho nên anh không ngủ được.

Hạc Thần đi ra ngoài vườn hút một điếu thuốc. Bên ngoài khu vừa được bố trí đèn khắp nơi, không có chỗ nào là quá tối cả.

Bây giờ anh mới có dịp được nhìn ngắm khu vườn này, trồng rất nhiều loại hoa khác nhau nhưng có vẻ vừa mưa xong nên chúng hơi dập một xíu, có mấy giọt mưa còn đọng lại khiến cho chúng trong thật tươi mát.

Từ lúc Hạc Linh tự mình kiếm được tiền đã xin ra ở riêng vì cô ngán cái cảnh phải gặp bà mẹ ấy rồi. Cô làm nghề bác sĩ đã rất vất vã rồi vậy mà về nhà là phải chịu những trận say sĩn, nói bóng nói gió của mẹ ruột mình, ba vì không muốn cô chịu cực sống trong nhà thuê nên đã xây cho cô một căn nhà cũng vừa đủ sống.

Lúc ấy, Hạc Thần vẫn chưa ra ở cùng chị mình. Anh cảm thấy mình vẫn có thể chịu đựng được, nhưng trong một lần Hạc Linh về nhà nhìn thấy mẹ ném đồ vào người Hạc Thần khiến cho người làm chị như cô vô cùng tức giận liền cãi nhau một trận rất lớn rồi nhất quyết mang Hạc Thần về nhà của mình.

Cũng chính vì có một người mẹ như vậy mà Hạc Thần mới trở nên trầm tính và ít nói. Nhưng do tính chất công việc nên Hạc Linh rất ít khi ở nhà, những lúc không có Hạc Linh ở nhà thì Hạc Thần cũng sẽ đến nhà Nhất Dật ngủ lại. Cho nên căn nhà đó cũng chỉ như là chỗ để ngủ thôi, không được chăm chút nhiều… cả khu vườn cũng chỉ có vài bông hoa, còn lại là cỏ dại.

Anh cứ đứng đó nhìn lên trời, mây cũng tan bớt nên mặt trăng cũng xuất hiện. Mặt trăng hôm nay vừa tròn, vừa sáng Hạc Thần cứ đứng có ngắm nhìn và hút hết điếu này đến điếu khác.

Ân Mẫn Chi cũng không ngủ được, cô cứ trằn trọc mãi về câu nói của Hạc Thần cho nên mới mở cửa ban công đi ra ngoài hít thở không khí trong lành một chút và nhìn ngắm mặt trăng. Cô sợ rất nhiều điều và sợ phải làm anh thất vọng. Cả hai đều cùng nhau quay về quá khứ trong cùng một thời điểm giống như là duyên phận vậy…

Một mối nhân duyên không thể tách rời.