Ngược Về Thời Tây Sơn

Chương 59: Chế tạo súng máy



Sau khi bàn bạc với các tướng, Quang Toản được biết do khác với Đại Việt, địa hình Trung Quốc đất đai bằng phẳng rộng lớn nên kỵ binh của Nhà Thanh là một trong những đội quân tấn công chủ lực, với giống ngựa Châu Âu cao lớn tốc độ nhanh nhưng không dai sức, chứ không phải ngựa nhỏ nhưng dai sức rất dễ nuôi như ở Đại Việt.

- Vậy kỵ binh của chúng ta có thể chống lại nổi không?

Toản hỏi.

- Về lý thuyết là khó. Nếu cận chiến, kỵ binh của chúng ta dễ bị áp đảo bởi kỵ binh rất mạnh. Dĩ nhiên, nếu trang bị súng cho kỵ binh thì vẫn có thể. Tuy nhiên, thần lo quân Thanh sẽ dùng ưu thế áp đảo về số lượng. – Trận Quang Diệu nói. – Ngoài ra, đội hình ô vuông tuy chống kỵ binh cận chiến rất tốt nhưng nếu quân Thanh dùng kỵ cung thì lại là chuyện lớn.

- Xem ra đúng là khó.

Cảnh Thịnh cảm thán. Đừng nghĩ quân của hắn có súng thì muốn làm gì thì làm. Cho tới tận cuối thế kỷ mười chín, kỵ binh vẫn có khả năng chiến đấu vô cùng khủng khiếp. Dù sao thì tính cơ động trên bốn chân là thứ áp đảo tuyệt đối.

Sau đó, Quang Toản nhớ tới trong buổi học nói về súng ở kiếp trước thầy giáo hắn có nói "Súng máy maxim xuất hiện đại biểu cho một thời đại kết thúc, những chiến thuật đã sử dụng từ thời Napoleon đã hoàn toàn vô dụng". Trước tình hình này, Cảnh Thịnh lên tiếng:

- Có lẽ chúng ta nên chế súng máy rồi!

Nhằm chống lại lợi thế về kỵ binh của nhà Thanh, Quang Toản quyết định thiết kế và sản xuất súng máy Maxim làm nguội bằng nước và ống lắp đạn bên ngoài.

- Súng máy!? Thứ lỗi thần mạo mụi nhưng đây là thứ vũ khí gì?

Trần Quang Diệu hỏi. Không chỉ gã mà mọi người cũng trầm trồ. Nếu không phải Quang Toản gần đây hay chế mấy thứ kỳ lạ thì mọi người còn tự hỏi không biết tên này có bị thần kinh không.

- Được rồi, để trẫm giải thích…

Súng Maxim dùng nước lạnh giảm nhiệt nòng súng để khỏi bị nổ nòng. Khi tính đến độ bền của nòng súng, và cần để tán nhiệt, Quang Toản quyết định lên đạn bằng tay, vừa làm giảm tốc độ giữa hai lần bắn, tránh bắn liên tục tạo thành nóng quá mà vỡ nòng. Đồng thời, mỗi lần bắn một loạt đạn cần lên đạn, nhắm kỹ lại, có lợi cho độ chính xác và tiết kiệm đạn.

Súng xung phong hiển nhiên không thể sử dụng làm lạnh bằng nước, bởi vì chỉ bộ phận làm lạnh không đã mười cân rồi, sao mà xung phong được. Do đó, trong tình huống hiện tại, chỉ có thể chế tạo súng máy hạng nặng.

- Đúng là hay thật!

Gã Hùng cảm thán.

- Ngươi lấy giấy ra. Để trẫm dùng bút lông ngỗng vẽ lại.

Tên Toản nói.

Súng máy Maxim có rất nhiều bản, Quang Toản quyết định chọn súng của Nga năm 1910 làm mẫu chính vì loại súng này Quang Toản được nghiên cứu kỹ nhất ở kiếp trước.

Loại súng máy này rất thường thấy trong điện ảnh, phía trước có ống làm lạnh bằng nước rất to, phía dưới thò ra một đầu súng nhỏ, sau đó là một cái thuẫn bài bảo hộ tay súng phía sau. Nó còn có một cái ống ngắm hình vuông, phía dưới có hai bánh xe. Hai bên có hai cái giá đỡ, thường dùng để thao túng xạ kích. Do có bánh xe, nên có thể trực tiếp kéo đi, có tính linh hoạt nhất định.

Súng Maxim có uy lực rất dữ dằn, về lý luận thì có thể bắn sáu trăm viên một phút. Tầm bắn hữu hiệu của nó khá xa, đạt một nghìn mét, bắn qua thước đo đạt đến hai nghìn mét. Như vậy có thể nói, ở trên tường thành bố trí vài súng máy, thì địch quân không thể đến gần với thời đại này có thể gọi là đồ sát.

Quang Toản quyết định dùng băng đạn kim loại ba mươi viên do phá xạ thủ liên tục cung cấp. Đối với đạn súng máy, hắn dùng loại vừa 7.62 ly, vì hiệu quả tạo thành vết thương sẽ mạnh hơn, bắn tạo thành đường vào chỉ một cái đốt ngón tay, nhưng miệng ra bằng cái chén. Đạn này khi bắn vào cơ thể sẽ chấn động kịch liệt tạo thành tổn hại nghiêm trọng cho nội tạng. Do đó, chỉ cần bộ vị yếu hại trúng đạn, sẽ lập tức khiến người mất đi năng lực hành động, nhanh chóng tử vong. Do loại đạn này có lực xuyên thấu rất mạnh, nên một đường bắn có thể dễ dàng xuyên qua hai ba người.

Chỉ có điều, khẩu súng quá nặng, thùng nước làm lạnh to, toàn bộ súng vượt hơn sáu mươi cân, dường như bằng thể trọng của người lớn. Nhưng mà, hiện giờ hắn đang tiến hành phòng thủ, chứ không phải tấn công, không cần tính linh hoạt. Trọng lượng có nặng cũng không phải là vấn đề lớn. Súng máy Maxim làm lạnh bằng nước sẽ mỗi phút làm bốc hơi một lít nước, nếu bắn liên tục mười phút cần ít nhất mười lít nước tuần hoàn. Bắn sẽ tạo ra hơi nước, lộ mục tiêu, nhưng trong thời này không hề gì.

- Mà bệ hạ à. Cái Maxim này nghe sao sao ấy…

Trần Quang Diệu nói.

- Khanh có tên gì hay.

- Nếu nó đã bắn như nỏ liên châu hay là đặc tên là súng Cao Lỗ đi!

- Chuẩn tấu! – Quang Toản lên tiếng. – Các khanh chuẩn bị xem dây thép gai của trẫm đi.

- Dạ…!?

Cả đám không hiểu tên Toản này từ sau khi ngất ở Đèo Ngang lại chế ra nhiều thứ kinh khủng như thế này.

Quang Toản cũng cho sản xuất dây thép gai, chất lượng thép để sản xuất dây thép gai không cần chất lượng cao nên dễ dàng sản xuất số lượng lớn. Trong lịch sử chiến tranh thế giới, khi xuất hiện hàng rào dây thép gai và súng máy là dấu chấm hết của lực lượng kỵ binh.

- Thần cùng vợ sẽ giám sát chuyện nâng cấp pháo binh. Bệ hạ không cần lo lắng.

Hiện tại, các kỹ sư cũng đang cố gắng thay đổi các khẩu pháo sang loại nạp hậu để tăng tốc độ nạp đạn của pháo.

- Vậy thì phiền ái khanh. Trẫm còn phải nghiên cứu tàu hỏa bọc thép.

Từ thành công chế tạo tàu hỏa Quang Toản cũng cho phát triển loại tàu hỏa bọc thép chiến đấu gồm toa xe pháo, toa xe chỉ huy, toa xe súng máy và và các toa xe bọc thép khác. Trong thời đại này, nếu chế tạo thành công nó chẳng khác những chiếc xe tăng làm vua ở chiến trường.

Sau đó, Quang Toản cùng Bích Xuân nhanh chóng quay về. Trần Quang Diệu còn phải ở lại xưởng quân giới nghiên cứu chiến thuật cùng thứ gọi “súng máy” kia.

- Bệ hạ, xe của tiểu thư nhà chúng thân không đi được!

Một tên gia đô của phủ Trần Quang Diệu lên tiếng.

Không hiểu sao, đoàn xe của Bích Xuân lại “trùng hợp” không chịu đi. Nhìn sơ qua cũng biết do người khác phá hoại. Kết quả, nàng phải đi cùng Quang Toản.

Về phần mình, với kỹ năng đặc vụ, tên Toản đoán không lầm chuyện này là do thái hậu làm. Dù sao thì trong triều cũng cần có người cùng họ đã tăng thế lực, hậu cung cũng vậy. Chuyện tốt nhất là Quang Toản lấy một cô gái họ Bùi nhưng hắn lại chả có cảm tình với ai. Hơn nữa, hậu quả do Bùi Đắt Tuyên khi xưa để lại quá lớn. Suy đi tính lại, chỉ có Bích Xuân, vốn có cảm tình với Quang Toản là ứng cử viên thích hợp. Cũng vì lẽ đó mà xe ngựa của Bích Xuân đột nhiên hỏng, vợ chồng Trần Quang Diệu đột nhiên muốn ở lại xưởng, buộc đương kiêm hoàng thượng phải đưa nàng về.

- Ngươi không thích ta sao?

Bích Xuân hỏi.

- Sau lại không thích?

Tên Toản lên tiếng. Ở thời của hắn, có được cô bạn như vậy thì đúng là không gì bằng.

Trong lúc này, đoàn xe ngựa bỗng dừng lại.

- Có chuyện gì?

Toản hỏi.

- Khởi tấu bệ hạ. Có đợt tuyển quân ạ. – Tay lái xe nói. – Để thần bảo họ tránh ra.

Hiện tại, một hàng dài người đang tham nhập ngũ. Số lượng kéo dài để tận đường chân trời. Toàn bộ đều sẵn lòng quyết tử cho tổ quốc quyết sinh.

- Không cần. Không ngờ nhiều người yêu nước như vậy?

Quang Toản nói.

- Có gì mà bệ hạ ngạc nhiên thế? Thiếp nghe cha kể lúc tiên đế đến Nghê An tuyển quân, dân chúng cũng như thế này mà. – Bích Xuân nói. – Hơn nữa, chính sách của người đã làm cho dân chúng có cuộc sống tốt hơn rất nhiều. Họ chiến đấu để bảo vệ cuộc sống của mình vốn dĩ là đương nhiên mà.

Thực tế, bản thân lòng yêu nước của người Việt chưa bao giờ là ít. Ví dụ điển hình nhất là người Việt không có xem thời Bắc thuộc là một triều đại của mình như cách người Hán xem việc bị người Mãn xâm lược là nội chiến. Trong suốt ngàn năm, tinh thần chiến đấu của dân tộc này luôn làm kẻ thù kinh sợ.

Thêm vào đó, các tờ báo quốc ngữ do Toản sáng lập thường xuyên đăng các bài về anh hùng cứu nước như Mai Thúc Loan, Ngô Quyền các dũng tướng như Yết Kiêu, Dã Tượng, Phạm Ngũ Lão để cổ vũ tinh thần người dân.

Để tận dụng sức mạnh toàn dân, Quang Toản ban chiếu chế độ nghĩa vụ quân sự, điều chỉnh hạng tráng từ mười tám đến ba mươi lăm tuổi người thuộc hạng tráng đều phải đi nghĩa vụ hai năm ở các doanh điền. Buổi sáng làm ruộng, buổi chiều tập quân sự nhằm nâng cao chất lượng quân dự bị.

- Bệ hạ. Đã có thể đi.

Tay mã phu nói.

Sau khi đi vào trong thành, Quang Toản và Bích Xuân tạm chia xa mỗi người một hướng. Dù sao thì hắn cũng có nhiều việc phải làm.

- Ta là gì của người.

Trước khi chia tay, nàng hỏi.

- Tất cả. Đánh giặc xong rồi thì vào cung của ta.

Quang Toản nói rồi quay về hoàng cung. Lúc này, Nguyễn Công Trứ cũng đã đợi hắn lâu rồi.

- Thần bái kiến hoàn thượng!

Nguyễn Công Trứ ở Anh cũng đã tốt nghiệp khóa quân sự trở về. Hắn thấy Quang Toản thì làm tức hành lễ.

Tên này ngày làm tức được Quang Toản phong chức sư đoàn trưởng, hỗ trợ Đô đốc Đặng Tiến Đông, và Đô Đốc Lộc xây dựng lại hệ thống phòng thủ thành nhà Mạc ở Cao Bằng.

Ở Ải Chi Lăng hệ thống phòng ngự kiểu cứ điểm với các lô cốt, hầm pháo, giao thông hào chằng chịt được xây dựng trên núi Ngõ Thề. Dù sao thì pháo Hồng Y của nhà Thanh cũng không phải dạng vừa. Số lượng nhiều tới mức nào đó sẽ thành chất lượng. Đó còn chưa kể tới hệ thống Hwacha bắn tên liên thanh của Triều Tiên.

Cứ như vậy, lần đầu tiên ở trên thế giới hệ thống phòng ngự với dây thép gai, và địa lôi xuất hiện.

- Khởi tấu hoàng thượng, Ngô đại nhân cầu kiến!

- Để về rồi? Truyền!

Hắn nói.

Sau đó, Ngô Thì Nhậm tới thông báo cho Quang Toản tình hình cơ bản.

- Khởi tấu bệ hạ, Gia Khánh đã đồng ý gia hạng. Tuy nhiên, theo thông tin từ một số quan viên, hậu duệ của Lê Chiêu Thống cùng quan viên đã được thông báo chuẩn bị quay về Đại Việt.

- Quả nhiên chiến tranh là không tránh khỏi…

Tên này nói.

Sau đó, một tay lính đưa công hàm bí mật cho Quang Toản. Đó là của Cục Tình Báo.

Thực tế, Cục Tình Báo thường xuyên cử người sang do thám tình hình vùng Lưỡng Quảng để nắm binh tình của nhà Thanh. Thông tin cho biết quân số đã tăng lên bảy mươi vạn, một con số khổng lồ và có thể đạt mốc tám mươi vạn, ngang với số quân nhà Minh đánh Đại Ngu.