Dưới sự theo dõi của Võ Văn Dũng và Tô Thư, trong ánh lửa rực rỡ chói mắt, soái thuyền của Hồng Tú Kỳ và mọi thứ trên nó đều nổ tung lên, đạn pháo đã khiến cho kho đạn dược trên thuyền phát nổ, liên túc gây ra vụ nổ không ngừng, vụ nổ mãnh liệt cơ hồ làm cả hải vực khe khẽ chấn động. Tất cả mọi thứ khác dường như đều thành nho nhoi trước sức nổ và ánh lửa của nó, thậm chí có thể bỏ qua không tính đến. Tới lúc tiếng nổ liên tục không ngừng cuối cùng dừng lại, soái thuyền và Đô đốc hải quân Hồng Tú Kỳ đều bị nổ thành tro bụi, không còn thấy nữa, chỉ có trên mặt biển trôi nổi vật còn sót lại, còn có soái kỳ rách bươm đón gió rơi xuống, tựa hồ là dấu hiệu bi sảng cho một thời đại đang kết thúc.
Sát ngay sau soái thuyền thủy quân nhà Thanh, hai chiếc pháo thuyền khác may mắn từ trong bến cảng chạy thoát cũng bị đạn pháo của quân Tây Sơn bắn trúng giữa mạn thuyền. Bọn chúng bị bắn nát ngay tại chỗ, gãy thành mấy mảng, chìm trong vòng xoáy của biển Khâm, xoáy nước chìm xuống và ánh lửa bừng bừng thiêu cháy đan xen nhau tạo thành bức tranh thảm liệt, phối hợp với tiếng nổ yếu ớt vô lực của đại pháo trên cứ điểm pháo đài, thành một ngày bi tráng nhất từ khi sáng lập tới nay của hải quân Thanh triều, lịch sử hải quân Thanh triều xuống dốc từ đây.
Võ Văn Dũng thần sắc bình tĩnh bỏ kính viễn vọng xuống.
Tô Thư cũng hạ kính viễn vọng xuống, nhưng hắn lần đầu tiên thực sự trải qua chiến đấu nên đầy cảm xúc, cảm thụ được nhiệt huyết sôi trào do thắng lợi mang tới cho bản thân, cũng cảm thụ được sự sợ hãi mơ hồ, cảm thụ được sự tôn kính đối với Vua Cảnh Thịnh. Từng đi du học hải quân bên Anh về hắn mang theo ánh mắt kính trọng nhìn những khẩu pháo, súng cối có bề ngoài không hề bắt mắt, chính vua Cảnh Thịnh mang tới thứ này của hải quân, làm hải quân Tây Sơn dễ như trở bàn tay nhảy lên hạm đội hàng đầu trên thế giới, không còn ai dám coi thường nữa.
Đáng thương cho hơn trăm chiến thuyền của hải quân Thanh triều, không ngờ mới bắn ra được vài phát pháo giết cá, đã toàn bộ tống táng dưới hỏa pháo của quân Tây Sơn. Trong đó tất nhiên có sai lầm về chỉ huy của tướng lĩnh Thanh , nhưng cho dù bọn chúng ta không phạm bất kỳ sai lầm nào, liệu có khả năng giành được thắng lợi trong trận chiến này không? Tô Thư trầm tư lắc đầu, đầy là điều không thể nào, bất kể kẻ địch sử dụng phương pháp gì, chúng ta chỉ có còn đường bị tiêu diệt. Hạm đội hải quân do bọn chúng suất lĩnh và hạm đội hải quân của quân Tây Sơn so với nhau đã hoàn toàn không cùng một thứ bậc rồi.
Một số hoả thuyền dùng lợi thế nhỏ và xoay trở nhanh định xông ra cùng chết với hạm đội Tây Sơn bị các chiến hạm dùng súng máy maxim bắn chìm.
Theo mệnh lệnh của Võ Văn Dũng, hạm đội hải quân quân Tây Sơn đánh một vòng trên mặt biển, đem một phía còn chưa có cơ hội khai pháo nhắm chuẩn vào bến cảng, tiếng pháo đùng đùng đùng lại lần nữa vang lên, đạn pháo không ngừng rơi xuống đem toàn bộ chiến hạm còn sót lại của hải quân Thanh triều trong bến cảng đánh chìm, trừ những thi thể và đồ vật tan nát nổi bệp bềnh trong bến cảng, trong bến cảng đã không còn một chiến quân hạm nào nữa. Nhưng mà nhiệm vụ tác chiến của hạm đội Võ Văn Dũng còn chưa kết thúc.
Võ Văn Dũng ra lệnh.
- Đem tất cả thiết bị phương tiện xung quanh cửa cảng quét sạch toàn bộ. Cho chúng thấy uy lực của pháo binh Tây Sơn.
Đánh sập Cảng Khâm, cùng toàn bộ chiến thuyền Thanh triều đây mới là kết quả làm Võ Văn Dũng hơi hài lòng.
Đùng! Đùng! Đùng!...
Uy lực sức nổ của đạn pháo của súng cối là cực lớn, nhất là khi phát nổ trên lục địa, những kho hàng trên bến tàu cảng Khâm tức thì bị nổ tới khắp nơi là ánh lửa, ánh lửa lại cấp cho quân Tây Sơn mục tiêu xạ kích tốt hơn, đơn giản là chẳng cần nhắm kỹ, các chiến hạm của hạm đội Võ Văn Dũng đã hạ neo, các pháo thủ nhắm mắt cũng có thể xạ kích. Liên miên không dứt oanh tạc tạo thành trận lửa lớn kéo dài dọc bờ biển hơn mười km, cả thành Khâm Châu cũng thành một biển lửa.
Trong từng trận pháo kích này, đài pháo trên cứ điểm cửa cảng Khâm chỉ có thể phát động phản kích yếu ớt, nhưng tầm bắn của đạn pháo của bọn chúng làm chúng chỉ có thể thành người dự khán. Còn thành Khâm Châu đã triệt để chìm vào trong hoảng loạn, đối diện với hỏa pháo ùn ùn kéo đến, cư dân thành Khâm Châu có phản ứng đầu tiên là chạy nạn, rất nhiều người còn chạy khắp nơi gào loạn những lời như “quân Tây Sơn sắp đổ bộ rồi!”. Kinh hoàng lan ra như ôn dịch, cuối cùng biến thành khung cảnh không thể thu thập.
Cứ điểm pháo đài cảng Khâm trở thành mục tiêu công kích cuối cùng của quân Tây Sơn, bất quá thời khắc này chúng đơn thuần trở thành mục tiêu luyện tập xạ kích của những quan quân dự bị của hải quân quân Tây Sơn. Đạn pháo và súng cối rơi xuống trên pháo đài phát ra tiếng động hết sức trầm muộn, điều này chứng minh cứ điểm pháo đài thực sự rất kiên cố, kiên cố tới mức pháo hạm 80 ly rất khó phá hủy hoàn toàn.
Quân Tây Sơn tiếp tục pháo kích Cảng Khâm suốt cả một đêm, tới sáng ngày hôm sau mới kết thúc, hạm đội Võ Văn Dũng chuẩn bị nghênh ngang rời đi. Cả hạm đội được trang bị gần một vạn phát đạn pháo các loại, đã trút hết xuống phụ cận của cảng Khâm.
Căn cứ vào thống kê chưa đầy đủ, quân Tây Sơn tổng cộng đánh chìm hơn một trăm chiếc chiến thuyền lớn nhỏ của hạm đội hải quân nhà Thanh, hơn trăm thuyền chở lương bị đánh chìm phá hủy phòng ốc và kho hàng phụ cận cửa cảng hơn một vạn hai ngàn sáu trăm gian, tất cả thiết bị của cửa cảng hoàn toàn biến mất, tất cả hàng hóa cũng đều trở thành tro bụi. Cảng Khâm qua trận pháo kích thành một mảng tàn tạ. Khắp nơi đầu là cư dân và chủ thương thuyền hoang mang.
Tuy nhiên, đó còn chưa phải là tất cả. Dù pháo kích liên tục nhưng thành Khâm Châu thì vẫn còn. Đúng lúc này, gã thủ lĩnh hải tặc sau lúc chấn kinh vì súng kiểu mới đã đi lại gần.
- Tướng quân. Pháo kích xong rồi. Không biết ta và thủ hạ có thể.
Tên hải tặc họ Trịnh dò hỏi.
- Cứ làm những gì cần làm.
Võ Văn Dũng nói.
Dù sao thì cảng Khâm và thành Khâm Châu cũng không nhỏ. Nếu pháo kích liên tục để san bằng thì vẫn được nhưng đạn pháo của quân Tây Sơn chưa tới mức có thể lãng phí. Chi bằng sử dụng đám hải tặc này để vét sạch và kho cảng, trực tiếp ép dân chúng ở và cả thành Khâm Châu chạy loạn về phía Ung Châu. Ngoài ra, nếu cho quân đổ bộ thì thế nào cũng có thiệt hại. Nếu vậy chi bằng để đám hải tặc này làm thay.
Về phần mình, đám hải tặc sau bao năm trên biển như vớ được vàng. Mà đúng là chúng vớ được vàng thật.
- Các huynh đệ. Giờ phút phát tài tới rồi!
Trịnh Thất hét lớn. Nói đạo nghĩa chưa chắc chúng nghe nhưng nói vàng bạc thì chúng chắc chắn nghe.
Cứ như vậy, cả mấy ngàn hải tặc đi vào cướp phá khu cảng và cả thành Khâm Châu. Quân đồn trú bị đại pháo Tây Sơn dọa cho chết khiếp nên cũng không kháng cự được hiệu quả. Dù vậy, một số thân binh của quân viên địa viên cũng giết được vài tên. Việc này không làm chúng sợ mà còn nổi điên.
Ngoài ra, tuy bị pháo kích dữ dội nhưng quân Thanh trong thành Khâm Châu cũng nhanh chóng chỉnh đốn lại để chuẩn bị chiến đấu. Chúng đa phần là thân binh quan viên, tư binh của phú thương. Trong thành chưa nhiều vàng bạc như vậy, chúng dĩ nhiên là không thể để cho quân địch chiếm đoạn. Hơn nữa, dường như quân đổ bộ hoàn toàn không mạnh mẽ như pháo binh của chúng. Đây là tất yếu vì chúng là hải tặc chứ có phải quân Tây Sơn đâu.
- Xạ tiễn!!!
Ở trên tường thành, lính liên tục phóng tên phào quân lính của Trịnh Thất. Sau đó, hai bên chính thức giáp lá cà.
Một tên lính Thanh triều chiếm chết một tên hải tặc. Hắn chưa kịp vui mừng thì một tên hải tặc khác lao lên xử lý gã này. Một tên cướp biển dùng giáo đâm một tên lính triều đình. Hắn sau đó bị kẻ địch ở phía sau tập kích, chết ngay tại chỗ.
Cuối cùng, đám quân cuối cùng ở Khâm Châu cũng bị giết sạch. Nếu là trước đây, đám Tàu Ô hoàn chưa thấy thành trì từ xa thì đã chết sạch rồi. Cho dù có đánh chiếm được thì cũng cần quân số cả vạn. Tuy nhiên, hiện tại, chỉ mất vài trăm tới ngàn hải tặc mà đã có thể chiếm được thành một cách dễ dàng.
Đám của Trịnh Thất tràn vào thành cướp bóc.
- Cướp hết vàng bạc châu báo cho ta!
Kết quả, cả một tòa thành gà bay chó chạy. Những gì còn sót lại của Khâm Châu cũng bị đám cướp biển này càn quét toàn bộ. Dân chúng còn đang hoan mang sao vụ pháo kích thì lại sợ hãi bởi đám cướp biển. Cái thú vị là bọn chúng là người Hán, nói tiếng Hán chứ không phải tiếng Việt. Đám này tuy đánh quê hương mình nhưng còn hăng hái hơn cả quân Tây Sơn. Dù không có đại pháo nhưng chúng cũng giết không ít người. Mà dù sao thì Đại Thanh cũng là của người Mãn nên chúng cũng không xem bản thân mình đang phản quốc. Hơn nữa, lúc cuộc sống trên biển lâm vào đường cùng, cũng chỉ có Quang Trung xem chúng như là con người nên chúng trung thành tuyệt đối với nhà Tây Sơn.
Dù sao thì hải tặc cũng là một đám ô hợp. Sống bao nhiêu năm thiếu thốn trên biển, giờ chạy vào tòa thành như thế này, không nỗi lòng tham mới là chuyện lạ. Bản thân quân Tây Sơn cũng có tiền án phá hủy hai thương cảng trù phú là Hội An và Cù Lao Phố.
Trước việc này, Võ Văn Dũng không cản. Việc này có thể buộc dân chúng ở Khâm Châu chạy về Ung Châu. Chỉ có như vậy thì đặc công Tây Sơn mới xâm nhập vào được. Ừ thì bọn họ có súng tiểu liên nhưng quân đội ở Ung Châu cũng có mấy vạn. Mấy chục khẩu tiểu liên không đủ để gây nên sóng gió.