Ngược Về Thời Tây Sơn

Chương 63: Đánh trên đất địch (phần 2)



Những chiến hạm hơi nước khác của quân Tây Sơn cũng gần như khai pháo cùng một lúc, cùng với tiếng pháo nổ đùng đùng đùng liên tiếp, đạn pháo và súng cối liên miên không dứt như mưa rào rơi xuống bến cảng yên bình, đem hạm đội của hải quân Nhà Thanh bắn nổ nghiêng ngả, kêu cha gọi mẹ, rối loạn cả lên.

Vô số chiến thuyền dưới hỏa pháo mãnh liệt của quân Tây Sơn nổ tung bốc cháy, ánh lửa sáng rực nửa tầng trời. Những còn thuyền bốc cháy lan sang chiến thuyền xung quanh, làm cho diện tích thiêu đốt ngày càng lớn, mà đạn pháo thình lình giáng xuống càng đem thế lửa lan tới mỗi góc của bến cảng.

Một số chiến thuyền thậm chí bị đạn pháo trực tiếp bắn trúng, “ầm” một tiếng, cả chiếc chiến thuyền liền gãy làm đôi, sau đó đầu thuyền và đuôi thuyền đều nhếch lên cao, chậm rãi chìm vào trong nước biển, trên mặt biển lưu lại từng vòng từng vòng xoáy nước, chỉ có những quan binh may mắn sống sót còn đang ra sức vùng vẫy trong vòng xoáy, muốn thoát khoải ma chưởng của chiến tranh. Nước biển rất nhanh bị nhuộm thành màu đỏ sậm, trên mặt biển nổi lềnh bềnh thi thể và đồ vật ngày càng nhiều, nhưng cũng càng nhiều đạn pháo rơi xuống mặt biển, lại đem những đồ vật và thi thể này xé nát, cột nước bị bắn lên tựa hồ đều là màu đỏ sậm, nước biển màu đỏ tràn ra rất nhanh lan tới phụ cận hạm đội quân Tây Sơn.

Loại đội hình dày đặc như vậy của hải quân nhà Thanh thành bia bắn không thể tốt hơn. Hơn nữa, đội hình dày đặc còn hạn chế sự linh hoạt của bọn chúng, trong mới hơn mười phút khai pháo, không một chiếc chiến đấu hạm nào có thể xông ra, chúng đều bị đồng bạn của mình cản trở, tới khi chiếm hạm chìm ngày một nhiều, trong bên cảng mới có đủ vị trí để bọn chúng thoát khỏi biển lửa.

Dù vậy, quân Thanh cũng nhanh chóng bắn trả. Hàng loạt viên đạn sắt bay tới những đều rơi xuống dưới mặt biển. Hạm đội Tây Sơn nằm ngoài tầm bắn của chúng. Một số viên đạn may mắn bắn trúng chiến hạm thì cũng vạ chạm trúng lớp vỏ sắt mà văng ra ngoài.

Trong khi đó, bến cảng Khâm đang bốc cháy. Cả thành Khâm cũng đang chấn động trong tiếng pháo đồ đùng đùng. Các khẩu pháo đối hải khi nãy còn tính thị huy thì nay đã trở nên vô dụng. Chúng cũng bắn trả rất dữ dội nhưng hoàn toàn không có tác dụng. Quân lính đồn trú thì khỏi nói. Bọn chúng đang chạy bán sống bán chết vào sâu trong đất liên để tránh pháo Tây Sơn nhưng chân người chạy thì sau nhanh hơn đạn pháo. Không ít kẻ đã vong mạng.

Trong tình huống bình thường, khi phải đối mặt công kích từ hạm đội trên biển và pháo trên cảng biển, hạm đội dù có lợi hại như thế nào cũng phải chịu tổn thất. Tuy nhiên, chêch lệch công nghệ của hai bên quá lớn. Pháo của quân Thanh cũng chỉ cỡ khoảng thế kỷ mười bảy. Từ sao khi thống nhất thiên hạ, nhà Thanh không hề cải tiến pháo binh. Trong khi đó, pháo của quân Tây Sơn mang công nghệ của sáu mươi tới bảy mươi năm sau nên áp đảo kẻ thù tuyệt đối.

Dù vậy, một số chiến thuyền quân địch đang định thay đổi đội hình. Tuy chỉ là tuyệt vọng như nó cũng đã thu hút sự chú ý của quân Đại Việt.

Trước tình hình này, Tô Thư lạnh lùng nói, trên mặt mang theo một tia khinh miệt:

- Một số chiến thuyền của bọn chúng muốn đột vây rồi.

Tới lúc này hải quân Thanh Triều mới nghĩ tới phải bỏ chạy, nhưng đã là muộn rồi, ít nhất bảy mươi phần trăm chiến thuyền đã vĩnh viễn chìm trong nước biển cảng Khâm.

Quan sát trận địa, Võ Văn Dũng bình tĩnh nói:

- Nếu như tướng lĩnh quân địch không chết, hắn nhất định sẽ hối hận cả đời vì quyết định của hắn

Trên thực tế thì thủ lĩnh quân địch hoàn toàn là một người hiểu sâu về chiến thuật của hải quân. Nếu như chẳng phải đại pháo của quân Đại Việt xạ trình xa, uy lực lớn, quân Thanh bày ra trận doanh nghiêm mật đón đợi như vậy, lại có hỏa pháo nòng lớn của cứ điểm pháo đài cảng Khâm, bản thân thực sự chẳng làm gì nổi hắn. Cho dù là hải quân Anh cũng không thể công phá chỗ này dễ dàng.

Trừ phi bản thân không muốn xống xông qua sự phong tỏa của cứ điểm pháo đài, sau đó tiến vào bến càng cùng hắn liều mạng, bất quá trước mặt hơn một trăm chiếc chiến thuyền vũ trang đầy đủ, có lẽ chỉ cần một loạt đạn của đối phương thôi, mình liền toàn bộ táng thân dưới đáy biển.

Sai lầm duy nhất của chỉ huy hạm đội quân Thanh chính là hắn đã đoán được sự uy mãnh của hỏa pháo quân Tây Sơn, nhưng vẫn xem nhẹ tầm bắn của hỏa pháo quân Tây Sơn, hắn không ngờ được rằng, tầm bắn đại pháo Tây Sơn còn xa hơn cả tầm bắn của đại pháo đường kính bốn trăm ly của cứ điểm pháo đài. Tới tận lúc này, cả hạm đội hải quân Nhà Thanh còn chưa có cơ hội đánh bị thương một chiến hạm của kẻ địch chứ đừng nói là đánh chìm.

Quả nhiên, trong ánh lửa bùng bùng thiêu đốt chiếu sáng bầu trời đêm phía bên trên cảng Khâm, ba chiếc chiến thuyền cỡ lớn dũng cảm xông ra, xông thẳng về phía hạm đội quân Tây Sơn, muốn cùng hạm đội Tây Sơn đồng quy vu tận.

Một chiến chiến thuyền đi đầu, có thân hình khổng lồ và bề ngoài hoa lệ, trọng tải có tới trên ba trăm tấn, hai bên mạn thuyền đều là chi chít họng pháo thanh trượt, cột buồn cao tận trời treo cờ chỉ huy hải quân Thanh triều, rõ ràng là soái thuyền của Đô đốc hải quân, tổng tư lệnh hải quân Thanh Triều.

Soái thuyền này hiển nhiên cũng bị thương trong trận pháo kích mãnh liệt. Trong cánh buồm trắng muốt bị bắn thủng vố số lỗ lớn, phụ cạn đuôi thuyền cũng bị bắn đứt mất nửa phần. Trên mặt boong thuyền cũng là một mảng tàn tạ. Khắp nơi đều là thi thể và thương binh nằm ngổn ngang. Tuy nhiên, chiếc soái thuyền này vẫn hùng dũng tiến lên, trên mũi thuyền cao cao, một lão tướng quân vung đao chỉ huy, phảng phần như đang điên cuồng gào thét gì đó, hẳn đó chính là Đô đốc hải quân của nhà Thanh rồi.

- Báo cáo! Ba chiến thuyền của quân địch đang đi về phía chúng ta!

Một người lính báo cáo.

- Tốt. Dùng cờ hiệu ra lệnh cho chiến thuyền bên kia. Chuẩn bị cùng lúc xạ kích.

Hạm trưởng Khoa lên tiếng. Dù có chút để trọng khí phách của ba chiến thuyền kia nhưng ai thờ chủ nấy. Quân Thanh định xâm lược Đại Việt thì hắn không thể nương tay với kẻ thù được.

Khi kỳ hạm của Thanh triều tiến vào điểm công kích hai vị hạm trưởng Khoa và Đức chờ sẵn, sáu khẩu súng cối của hai chiến chiến hạm hơi nước gần như khai pháo cùng một lúc. Hai phát pháo rơi xuống đầu tiên không trực tiếp đánh trúng soái thuyền của quân Thanh, mà bắn lên cột nước khổng lồ trước chiến đầu hạm, làm đô đốc hải quân Thanh bao trùm trong nước biển, nhưng bốn phát đạn liên tiếp sau đó đều bắn trúng ông ta, đồng thời cũng đã quyết định vận mệnh của ông ta.

Trong khi hải quân Tây Sơn đang đồ sát những con tàu của nhà Thanh, Võ Văn Dũng đang nói chuyện với một người. Tuy là đang đánh nhau nhưng quân địch cũng chả đe dọa nói chiến thuyền của quân Tây Sơn nên lão Dũng có nhiều thời gian làm việc khác.

Lúc này, một gã người Hoa cao lớn cao lớn. Khuôn mặt đen sạm đi vì bao năm chinh chiến. Hắn không ai khác chính là Trịnh Thất, một trong ba hải tặc từng theo phò nhà Tây Sơn.

- Chỉ mấy năm thôi mà hỏa khí của các vị khủng khiếp thật!

- Cũng là nhờ hoàng thượng anh minh thôi.

Võ Văn Dũng nói.

Thật lòng, Võ Văn Dũng vốn từng là tướng của nhà Lê Trịnh chứ không có xuất thân giang hồ như nhiều tướng lính khác nên khá dị ứng với đám này. Dù vậy, lão cũng phải thừa nhận, đám hải tặc này khá hữu dụng trong nhiều việc. Dù sao thì thành Khâm Châu không nhỏ. Nếu muốn đánh chiếm rồi phá hủy toàn bộ thì quân số mang theo e là không đủ trong khi lại không thể đánh quá lâu bởi hàng vạn quân Thanh sẽ nhanh chóng tới. Do đó, đám hải tặc này lại là giải pháp thích hợp.

- Tướng quân. Sau khi đánh xong hải quân, không biết thuộc hạ của ta…

Ý của hắn là muốn vào cướp phá một trận.

- Để ta pháo kích một ngày, đánh tan ý chí của quân Thanh triều cái đã.

Võ Văn Dũng lên tiếng.

- Vậy còn số tài sản thu được…

- Mỗi bên một nửa.

Lão Dũng hào sản nói.

Đây cũng coi như là xem trọng tên này. Với hỏa lực khủng khiếp như vậy, quân Tây Sơn hoàn toàn có thể tự lấy, không cần phải chia lấy một xu cho đám này. Chuyện đó là Trịnh Thất cảm kích không ngừng.

- Mà nhà ngươi có hứng thú với thành Ung Châu không?

- Nếu có thể thì thuộc hạ cảm kích tướng quân và hoàng thượng muôn phần!

Tên này quỳ xuống cảm tạ.

- Đúng rồi. Ta đã liên hệ với một số thổ phỉ ở xung quanh Ung Châu, khi thành có loạn, bọn chúng sẽ cùng cướp phá. Nếu được thì ngươi cũng tham gia đi.

Võ Văn Dũng lên tiếng.

- Đội ơn tướng quân.