Người Bên Lầu Tựa Ngọc

Chương 119: Trao nhận hôn hay không hôn



Nhưng nếu đúng như lời Nhan Hảo nói thì người Lâu Tự Ngọc chờ nhiều năm như thế đều là hắn. Mỗi một lần luân hồi nàng gặp đều là hắn, vậy sao hắn lại đi bảo vệ Nhan Hảo nhỉ?

Nghĩ đến cái gì, Tống Lập Ngôn nhấp môi đẩy đẩy người trong ngực nói: “Ngươi cũng biết trong bụng Nhan Hảo có nội đan của Xích Trung sao?”

Lâu Tự Ngọc mở miệng nói cũng như không: “Đầu năm nay có yêu quái nào lăn lộn ra ngoài mà trong bụng không có chút nội đan chứ, có gì hiếm lạ đâu.”

“Ý ta là năm đó Tống Thanh Huyền giữ gìn Nhan Hảo có thể là bởi vì cái này chứ không phải vì thích nàng ta.”

Lỗ tai cáo dựng phắt dậy, Lâu Tự Ngọc cực kỳ vui sướng mà ngẩng đầu nhìn hắn hỏi: “Thật sự?”

Hắn đâu có phải Tống Thanh Huyền, cũng không có ký ức cũ nên làm sao biết thật hay không? Nhưng nhìn thần sắc chờ đợi này của nàng, Tống Lập Ngôn vẫn gật đầu nói: “Thật sự.”

Trong mắt có một tia thanh tỉnh, Lâu Tự Ngọc muốn áp cỗ thanh tỉnh đó xuống để tiếp tục giả ngu nhưng Tống Lập Ngôn đã xách cổ nàng lên, trầm mặc một hồi lâu mới thật khó hiểu hỏi: “Một lời này mà cũng có thể khiến ngươi tỉnh rượu sao?”

Nàng không tin Tống Thanh Huyền đến mức nào chứ?

Cả người nàng ướt lướt thướt, nước chảy ào ào xuống. Lâu Tự Ngọc bị hắn xách lên cũng không giãy giụa, nhưng ánh mắt thì đáng thương hề hề. Ngực hắn mềm nhũn nên hắn thả nàng xuống, nghĩ nghĩ rồi lại duỗi tay ôm nàng vào lòng.

Lâu Tự Ngọc cười gượng nói: “Đại nhân không cần an ủi nô gia, đều là chuyện quá khứ rồi, hiện tại nô gia rất vui vẻ.”

“Vui vẻ đến mức run lên trong Minh Tâm trận của người khác hả?”

“……”

Nàng nghiến răng, tức giận không thôi nói: “Ta quả nhiên vẫn muốn ném Nhan Hảo vào Diệt Linh Đỉnh.”

“Sư phụ đã giữ Nhan Hảo.” Tống Lập Ngôn nói, “Đêm qua có người tới đoạt nàng ta, huyện nha vì thế mà cả đêm không yên ổn.”

“Kết quả thế nào? Bị đoạt đi rồi sao?” Lâu Tự Ngọc khẩn trương hỏi.

“Không có.” Hắn lắc đầu, “Trong phủ nhiều thêm mấy tấm da Hoàng Đại Tiên.”

Lâu Tự Ngọc bật cười, thả lỏng mà nấc một cái sau đó lẩm bẩm nói: “Đại nhân càng ngày càng lợi hại, có lẽ mấy ngày nữa ngài cũng có thể thu thập nô gia rồi.”

“Bản quan vẫn luôn có một chuyện không nghĩ ra.”

“Vâng…… Đại nhân nói đi.”

Hơi nước ấm áp bốc lên, Lâu Tự Ngọc có chút mơ màng sắp ngủ mà gác cằm hồ ly lên vai hắn ngáp. Đang trộm ngáp một cái thì nàng nghe thấy Tống Lập Ngôn hỏi: “Nhan Hảo nuốt nội đan của Yêu Vương mà còn không phải đối thủ của ngươi, vậy yêu lực của ngươi có phải sánh ngang với Yêu Vương không?”

Hàm răng nàng đột nhiên cắn một cái trúng đầu lưỡi khiến Lâu Tự Ngọc đau đến nước mắt chảy ròng, hoàn toàn tỉnh rượu. Nàng chớp mắt, hai giọt nước mắt rơi vào trong nước, cả người cuống quít nói: “Nhan Hảo…… Nhan Hảo đánh không lại nô gia không phải bởi vì yêu lực mà bởi vì nàng ta tu tập yêu pháp hệ thổ còn nô gia tu yêu pháp hệ mộc mà mộc lại khắc thổ nên mới thế.”

Tống Lập Ngôn thổn thức: “Lâu chưởng quầy không quá am hiểu việc nói dối trước mặt bản quan đâu.”

“Không phải nói dối mà là thật.” Nàng nhỏ giọng nói, “Nô gia chỉ là một tiểu hồ yêu, ở trên gia phả cũng chưa cso tên họ thì làm gì mà so được với Yêu Vương? Chẳng qua nô gia dựa vào hào quang của Hồ tộc mà thông tuệ hơn các tộc khác thôi.”

“Như vậy hả?” Tống Lập Ngôn rũ mắt, cũng không biết là nên tin hay không. Lâu Tự Ngọc kinh hồn táng đảm một hồi lâu lại phát hiện hắn không tiếp tục hỏi nữa nên mới nhịn không được trộm thở nhẹ ra.

Thấy nàng còn không có ý muốn đi nên khóe mắt Tống Lập Ngôn đảo qua bên cạnh, cầm đậu tắm đến đặt trên cái đầu tuyết trắng của nàng nhẹ nhàng xoa xoa. Lâu Tự Ngọc có chút ngượng ngùng nói: “Đại nhân, cho dù nô gia hiện tại chỉ là một con hồ ly nhưng cũng cần giữ mặt mũi của hồ ly, sao có thể để ngài giúp tắm…… Í, chỗ này này, gãi nhiều vào.”

Tống Lập Ngôn hừ cười: “Ngươi cũng thật không khách khí.”

“Dù sao là hồ ly, nô gia có gì mà phải sợ?” Lâu Tự Ngọc hào phóng mà phơi cái bụng nhỏ ra cho hắn gãi, cả người thích ý nổi lên mặt nước nói, “Đại nhân cũng không cần cố kỵ gì đâu.”

Hắn lắc đầu: “Bản quan từ trước đến nay không cố kỵ, chỉ là lần tới mong chưởng quầy chớ có tự tiện xông vào lúc bản quan đang tắm gội, nam nữ có khác, thụ thụ bất thân.”

Lâu Tự Ngọc híp mắt chế nhạo: “Nô gia là yêu quái cũng phải thủ lễ hả?”

Vừa mới dứt lời nàng đã cảm thấy một đạo bạch quang đánh úp lại. Còn không kịp phản ứng thì cả người nàng đã trầm xuống, tiếp theo “Phanh” một tiếng, tiểu hồ ly biến trở về hình người ngã ở trong bồn tắm, lảo đảo một cái khiến bọt nước bắn tung lên.

Lâu Tự Ngọc kinh hoảng mà mở to mắt, duỗi tay muốn túm lấy miệng thùng nhưng bàn tay lại bị người ta túm được.

Tống Lập Ngôn cầm lấy cổ tay nàng, áp nàng dán người lên thùng tắm sau đó tiến đến cúi đầu. Hai người thoáng chốc dán ở bên nhau, cả người nàng ướt đẫm, đường cong bị vật liệu dính lên người phác họa ra. Mà người trước mặt lại nửa thân trần trụi, cực kỳ có cảm giác xâm lược, hơi thở phả lên mặt nàng.

Lâu Tự Ngọc choáng váng, mặt đỏ, ý loạn, trái tim thì thiếu chút nữa không nhảy lên nữa.

Người trước mặt mang theo ý cười đánh giá nàng sau đó ghé sát bên tai nàng nhẹ giọng nói: “Thủ lễ là vì tốt cho chưởng quầy thôi chứ kẻ thẹn thùng từ trước đến giờ không phải bản quan, mong chưởng quầy biết.”

Lại một tiếng “Phanh” vang lên, Lâu Tự Ngọc biến trở về bộ dáng hồ ly, mặt đỏ đến độ lông trắng cũng không át được. Nàng rụt móng vuốt về, cả người lập tức lật úp xuống nước, không động đậy.

Tống Lập Ngôn mắt lé chọc chọc cái đuôi lộ ra bên ngoài của nàng nói: “Không phải còn say rượu sao? Cẩn thận bị ngạt đó.”

Chín cái đuôi dùng sức lắc lấy lắc để, ý bảo hắn đừng động vào nàng nữa. Hắn hiểu rõ gật đầu sau đó đứng dậy đi ra khỏi thùng tắm, thong thả ung dung lau khô người, mặc quần áo sau đó nhìn đống công văn. Trong phòng đốt một cây hương, lúc cảm thấy thời gian trôi qua không sai biệt hắn Tống Lập Ngôn trở về phía sau bình phong xách một con hồ ly đã ngâm nước đến gần ngất ra.

Lâu Tự Ngọc đầu váng mắt hoa, cũng thấy không rõ vẻ mặt của hắn mà chỉ buồn bực hỏi: “Đại nhân có phải đang chê cười nô gia không?”

“Không có.” Giọng hắn nghe có vẻ bình thường, không có chút ý cười nào.

Lâu Tự Ngọc yên tâm để hắn đặt lên giường, cầm khăn lông xoa khắp người nàng mà nàng vẫn không nhúc nhích. Sau đó nàng mơ màng ngủ mất. Vì ngủ mất nên nàng không phát hiện trên mặt Tống đại nhân là một nụ cười cực kỳ tùy ý.

Không cười thì hơi khó. Miệng nàng lúc nào cũng linh tinh cái gì mà thích với không thích, rất không biết xấu hổ nhưng hơi hù dọa một chút đã túng quẫn như bánh bao ngập nước. Một Lâu đại chưởng quầy như vậy thú vị cực kỳ, thật sự làm người ta buồn cười.

Lau khô lông cho nàng sau đó bọc nàng vào đống chăn xong, Tống Lập Ngôn ngồi ở mép giường lo vui vẻ một mình hồi lâu sau đó mới chậm rãi bình tĩnh lại. Hắn nhìn thoáng qua lăng kính để trên bàn bên cạnh, lại sờ sờ cái đầu lông xù nho nhỏ của nàng, hơi hơi chần chờ trong một chớp mắt sau đó trong tay lập tức sáng lên.

Lâu Tự Ngọc ngủ thật sự trầm, cũng không hề đề phòng, thậm chí còn không biết xấu hổ mà nằm mơ. Trong mơ nàng đè Tống Lập Ngôn ở trên giường, bày ra bộ dạng ác bá cưỡng ép dân nữ mà ép hỏi hắn: “Nam nữ trao nhận hôn hay không hôn?”

“Không hôn.”

“Hử?”

“…… Hôn.”

Như hắn mong muốn, nàng hung hăng mà hôn một cái lên mặt hắn sau đó nheo mắt thỏa mãn đến nỗi cái đuôi cũng dựng lên lắc qua lắc lại.

Nói thật, phàm là có người có thể thấy người khác đối nằm mộng xuân về mình thì chắc nhiều ít sẽ thấy ngượng ngùng. Nhưng Tống Lập Ngôn thật sự là không có tâm tình mà ngượng ngùng. Người trước mặt quả thật quá không có tiền đồ, cho dù ở trong mộng cũng chỉ dám làm mấy chuyện này.

Thượng Thanh Tư tuy rằng khắc nghiệt nhưng đệ tử cũng không bị cấm dục. Tuy nhiều năm nay hắn cũng không phá đại giới nhưng quả thật vẫn có tiền đồ hơn nàng nhiều.

Tống Lập Ngôn lắc đầu lấy ra một lá bùa hóa thành một hình người sau đó môi mỏng khẽ mở, phun ra một cái tên: “Tống Thanh Huyền.”

Bóng người nghe lệnh hắn tiến lên thay thế hắn ở trong giấc mộng của Lâu Tự Ngọc.

Đại để biết chính mình đang nằm mơ nên lúc Lâu Tự Ngọc thấy Tống Thanh Huyền thì cũng không quá kinh ngạc. Nàng chỉ ngây ngốc mà hành lễ với hắn nói: “Đại nhân, đã lâu không gặp, nô gia thật sự tưởng nhớ.”

Nhìn đi, nàng đúng là có gặp ai cũng nói được mấy lời này. Tống Lập Ngôn đen nửa bên mặt, nhưng nghĩ lại thì cũng không cần thiết. Ngón trỏ của hắn vừa động đã nhẹ nhàng chạm lên cái bóng kia, Tống Thanh Huyền lúc này mở miệng nói: “Ngươi còn nhớ rõ di nguyện của ta là gì không?”

Lâu Tự Ngọc lặng ngừoi nhìn hắn, nước mắt trào ra, cắn môi nói: “Trước khi chết ngài cũng không cho ta thấy một mặt thì di nguyện của ngài ta nhớ làm gì?”

Tống Thanh Huyền lẳng lặng mà nhìn nàng.

Trong mắt chan hòa là nước, Lâu Tự Ngọc ngã ngồi xuống đất, tủi thân nói: “Ta thật vất vả mới tìm được Diệt Linh Đỉnh cho hắn nhưng hắn lại không chịu hủy nội đan của Yêu Vương thì ta có biện pháp nào? Sư đệ kia của ngài còn tới quấy vũng nước đục, trên người ông ta đều là nghiệt kính oán khí. Nhưng ta không dám nói ra vì oán khí kia có mùi của ngài, ta sợ hắn đi tìm hiểu nguồn gốc về ngài. Triệu Thanh Hoài, tên nhãi ranh kia thì tốt rồi, ỷ vào mình mọc được chòm râu bạc mà còn dám dùng khổ nhục kế. Sao ngài không báo mộng mắng ông ta hai câu chứ?”

Người trước mặt không nói chuyện, nàng thì lại nói không ngừng: “Nhưng ngài lại chẳng cho ta nửa phần mặt mũi. Nhiều năm như thế ngài coi ta như một nữ nhân thì làm sao? Làm hại Bùi Hiến Phú đều tới chê cười ta, nói ta đợi một ngàn năm mới chờ được một cái hôn, có ném hết mặt mũi hồ ly đi không cơ chứ?”

Tống Thanh Huyền giống như cười, nàng không thấy rõ nên dùng sức xoa xoa mắt nhưng vẫn chỉ thấy một mảnh mơ hồ.

Hắn lại nói: “Thanh Hoài phải nhờ ngươi rồi.”

“Ta mới không làm.” Lâu Tự Ngọc hầm hừ mà khoanh tay, “Sư đệ của ngài có liên quan gì tới ta. Ông ta vốn đáng ghét, ta mới không thèm quản sống chết của ông ta.”

Bóng dáng Tống Thanh Huyền phai nhạt đi, nàng thoáng nhìn nhưng không dám đi qua. Nàng chỉ coi như không biết gì mà đưa lưng về phía hắn nói: “Ngài không nghe lời ta giữ lại mệnh của mình thì ta cũng sẽ không quản di nguyện của nàng. Ai thích làm thì làm, sư đệ của ngài uy phong lắm, không cần ta nhọc lòng đâu.”

Bóng dáng người kia lúc này đã nhạt đến không nhìn thấy, nàng hít sâu một hơi, giọng nói có chút run: “Về sau ta cũng sẽ không nhớ ngài nữa.”

Không ai trả lời nàng, nơi nơi đều yên tĩnh. Lâu Tự Ngọc nhấp môi, quật cường mà lặp lại một lần: “Sẽ có người nguyện ý cùng ta bạch đầu giai lão, ta không cần ngài nữa.”

……

Tống Lập Ngôn mở mắt ra, nhíu mày sờ sờ Diệt Linh Đỉnh bên gối. Nó vù vù một tiếng muốn chui vào ngực hắn như tiểu hồ ly kia nhưng giống như nhớ tới cái gì nên nó run lên, ngoan ngoãn nhường vị trí cho Lâu Tự Ngọc.

Mấy hành lệ chảy xuống ướt vạt áo hắn. Tống Lập Ngôn rũ mắt, tức giận mà hừ một tiếng sau đó quay mặt qua một bên.

Trầm mặc hồi lâu hắn mới chậm rãi quay lại nhéo ống tay áo mình nhẹ nhàng lau nước mắt cho nàng.