Người Bên Lầu Tựa Ngọc

Chương 120



Sáng sớm ngày thứ hai, con hồ ly ở trên giường còn đang ngủ đến nỗi bốn vó chỏng lên trời thì Tống Lập Ngôn đã đến trong phòng Triệu Thanh Hoài thỉnh an.

Hắn bưng trà cho Triệu Thanh Hoài. Mặc kệ trên người sư phụ nhà mình rốt cuộc có nghiệt kính oán khí hay không thì Tống Lập Ngôn vẫn cảm thấy uống máu của mình đối với lão nhân gia hẳn là có ích mà không hại. Nếu Lâu Tự Ngọc không nói dối khi ở trong mộng thì máu này có lẽ sẽ khiến sư phụ tỉnh táo lại. Nếu nàng nói dối thì máu của hắn cũng chẳng phải độc dược, uống vào không chết người.

Nắp trà mở ra, trà hương lan bốn phía, Triệu Thanh Hoài cười tủm tỉm nói: “Sớm như vậy đã tới, con đúng là người cần mẫn nhất trong số các sư huynh đệ.”

Tống Lập Ngôn cúi đầu làm lễ, khóe mắt liếc qua tay ông ta.

Triệu Thanh Hoài dùng nắm trà gạt lá trà rồi thích ý nói: “Hôm nay thời tiết rất tốt, con cũng không cần tu tập mà chờ lát nữa đi cùng vi sư loanh quanh một chuyến.”

“Vâng.” Hắn đồng ý, nhìn sư phụ ghé ly trà lên miệng, ánh mắt hơi buông lỏng.

Nhưng vừa kề miệng vào Triệu Thanh Hoài đã ngừng lại. Ông ta rũ mắt đánh giá lá trà trôi nổi trong ly trà, nhẹ giọng hỏi: “Có phải con rất chờ mong vi sư uống chén trà nhỏ này không?”

Tống Lập Ngôn ngẩn ra, lưng chợt lạnh.

“Con được ta nuôi lớn từ khi còn trong tã lót, vi sư chẳng nhẽ không ngửi được mùi máu của con sao?” Ông ta thở dài một tiếng, đậy nắp chén trà lại thả trên bàn.

Tống Lập Ngôn phất vạt áo quỳ xuống, đầu gối chạm vào nền gạch vang lên một tiếng trầm đục.

Triệu Thanh Hoài nhìn hắn thật sâu, ánh mắt phức tạp: “Sư phụ tuy rằng già rồi không dùng được nhưng cũng không cần con tới cứu giúp đâu.”

Máu của Tống Lập Ngôn là bảo bối, tuy ông ta chưa từng nói rõ nhưng hẳn là hắn đã biết. Đứa nhỏ này luôn thông minh, nhìn thì ít nói nhưng phàm là có chút dấu vết để lại trong mắt hắn thì hắn sẽ nhìn thấy rõ tiền căn hậu quả.

“Đồ nhi không rõ.” Tống Lập Ngôn cúi đầu chắp tay, cung kính mà xin chỉ thị, “Sư phụ dùng hai chữ ‘cứu giúp’ này là vì đã biết trên người mình có dị thường sao?”

Triệu Thanh Hoài cứng lại, thầm mắng mình lanh mồm lanh miệng vì thế ông ta vuốt râu cố tự trấn định nói: “Vi sư không có ý này, cũng không hiểu con đang nói cái gì.”

“Vạy đồ nhi chỉ kính sư phụ một ly trà thôi, vì sao sư phụ không uống? Cho dù bên trong bỏ thêm đồ thì cũng không phải thứ có thể hại ngài.”

Không giấu được hắn, Triệu Thanh Hoài có chút bực nói: “Con chỉ lo làm tốt việc con nên làm, vi sư không cần con nhọc lòng.”

Tống Lập Ngôn buông tay giương mắt khẽ nhìn ông ta, sau đó nhíu mày. Dưới cái nhìn của hắn Triệu Thanh Hoài tựa hồ ý thức được mình có chút kích động nên vội vàng dời mắt, lấy cớ sửa lại vạt áo mà che lấp.

Ban đầu hắn cho rằng sư phụ trúng quỷ kế của ai đó nên mới dính nghiệt kính oán khí, hoặc Lâu Tự Ngọc nói dối. Rốt cuộc Thượng Thanh Tư là nơi như thế, nếu thật sự có tà ám thì sớm đã bị phát hiện. Nhưng hắn không nghĩ rằng oán khí này là do sư phụ hắn cho phép tồn tại.

Vì sao?

“Ngài còn dùng tu vi nuôi nó.” Lần này không phải câu nghi vấn mà là câu trần thuật. Thượng Thanh Tư năm bước có một trận, mười bước có một pháp khí, nếu không dùng tu vi nuôi thì tà khí bình thường dù có bám vào người cũng sẽ sớm tan.

Triệu Thanh Hoài biết mình qua loa lấy lệ không được. Đồ nhi này của ông ta tính tình quật cường, ông ta có liều chết phủ nhận cũng vô dụng. Nhưng việc này thật sự không thể mở miệng ra nói, vì thế ông ta cũng chỉ có thể hàm hồ biện giải: “Vi sư không nuôi nó, tà khí này…… Cũng không có hại gì, thế nên nó không tiêu tán thôi.”

Nếu chưa thấy bộ dạng mất trí của Lâu Tự Ngọc thì có lẽ Tống Lập Ngôn sẽ tin lời này nhưng trước mắt hắn thất vọng mà nhìn Triệu Thanh Hoài sau đó thấp giọng nói: “Sư phụ không chịu nói thì đồ nhi sẽ đi tra.”

“Hồ nháo, hiện tại là lúc làm mấy chuyện này sao?” Triệu Thanh Hoài khó thở, “Mấy sư huynh của ngươi đều dùng mệnh để chém giết yêu quái, ngươi sống yên ổn quá nên sinh nông nổi sao?”

Ông ta đứng dậy lấy ra một cuốn sách trong hành lý nhét vào tay hắn nói: “Nếu nhàn quá thì đi tu tập đi, thời tiết có tốt cũng đừng đi ra ngoài loanh quanh, vi sư tự đi là được.” Dứt lời ông ta nhanh chóng rời khỏi phòng giống như trốn chạy.

Nhéo sách cổ, Tống Lập Ngôn chống mặt đất đứng lên, sắc mặt không quá đẹp. Lâu Tự Ngọc vẫn luôn gạt hắn rất nhiều chuyện, chẳng chịu nói cái gì cả. Bộ dạng ấp úng kia đủ khiến hắn tức giận nhưng ai ngờ sư phụ hắn cũng giống thế. Bọn họ đều coi hắn như một đứa nhỏ không thể biết được bí mật gì.

Loại cảm giác này thật sự không xong.

Hắn không phải kẻ ngốc, nếu liên hệ những lời Lâu Tự Ngọc nửa che nửa lộ nói ra và những lời Nhan Hảo nói thì hắn đoán được trên người mình có bí mật. Nhưng dù thế thì hắn cũng không thấy có gì phải kinh ngạc. Chẳng qua hắn hơi tò mò trước kia đã xảy ra cái gì thôi nhưng chút tò mò này ở trước mặt sư phụ và Lâu Tự Ngọc lại không được cho phép.

Không sao, Tống Lập Ngôn đặt sách cổ trong tay sang một bên, nghĩ thầm bọn họ không chịu nói thì hắn sẽ tự mình đi tìm chân tướng.

“Đại nhân.”

Vừa muốn bước ra cửa thì hắn đột nhiên nghe thấy Nhan Hảo truyền hồn âm. Tống Lập Ngôn dừng lại, hơi kinh ngạc hỏi: “Ngươi vẫn còn ở trong phủ sao?”

“Nơi này là dưới chân Kỳ Đấu Sơn, sư phụ ngài còn trông cậy dùng thiếp thân đi cứu người nên tự nhiên muốn phong thiếp ở đây.” Nhan Hảo bị nhốt trong pháp trận hẳn là không quá dễ chịu, giọng nói cực kỳ căng thẳng. Nhưng nàng ta vẫn còn cười quyến rũ, thấp giọng thở hổn hển nói: “Chuyện đại nhân muốn biết Lâu Tự Ngọc sẽ không nói, Triệu Thanh Hoài sẽ không nói, ngay cả Bùi Hiến Phú cũng là sẽ không nói với ngài nửa lời. Chỉ có thiếp thân có thể thay ngài đẩy ra màn sương mù này.”

Tống Lập Ngôn quay đầu lại, trên mặt không có biểu tình gì nhưng hắn nguyện ý đứng lại chứng tỏ những gì mình nói rất hấp dẫn hắn vì thế nàng ta cười càng thêm đắc ý.

“Nếu đại nhân không tin thiếp thì cứ việc đi tra. Bùi Hiến Phú và Triệu Thanh Hoài đều một lòng muốn lợi dụng đại nhân để thu thập nội đan của Yêu Vương, nhưng thực đáng tiếc là bọn họ cũng không vì phong ấn Yêu Thần mà làm thế. Lâu Tự Ngọc thì thật ra có ý tưởng phong ấn Yêu Thần, đó là di nguyện của Tống Thanh Huyền nhưng nàng cũng sẽ không để ngài nhớ tới chuyện cũ năm xưa, nếu không, nàng ta nhất định lại mất ngài lần nữa.”

Thiên lôi lúc này đánh xuống, Nhan Hảo chịu đựng không được mà hét một tiếng rồi la lên: “Đại nhân chỉ cần thả thiếp ra ngoài thì thiếp sẽ nói cho ngài toàn bộ chân tướng!”

Điều kiện này quả thực mê người, đáng tiếc Tống Lập Ngôn không ngốc: “So với biết chân tướng thì vẫn nên phong bế ngươi thì hơn.” Dứt lời hắn không hề lưu luyến đã đi ra ngoài.

“Ai ——” Nhan Hảo vội vàng gọi hắn lại, vừa tức vừa sợ mà mềm giọng, “Nếu không thì cởi bỏ 1 pháp trận cũng được. Sư phụ ngài cũng quá ngoan độc, nhốt thì nhốt, lại còn dùng thiên lôi trận đánh đến xương cốt thiếp thân đều phải tan nát. Chỉ cần giải một trận này thôi, thiếp thân sẽ nói hết cho ngài.”

Tống Lập Ngôn cười lạnh: “Ngươi vốn ước gì bản quan biết được chân tướng mà còn dám nhắc tới điều kiện hả?”

Nhan Hảo sửng sốt, mặt tái đi rồi cắn răng mà lo lắng mắng. Người này đã đầu thai rồi mà sao lòng dạ vẫn sâu thế chứ? Nàng ta nhớ lại những lời mình vừa nói rồi nghĩ thầm mình không nói gì sai thì sao hắn lại biết được ý định của mình nhỉ?