Người Cầm Quyền

Chương 221: Tôi phát biểu một chút



Phùng Chấn Hoa vừa dứt lời, Phương Trung liền nói tiếp:

- Tôi cho rằng quả thật là nên gia tăng giám sát. Tuy nhiên Ủy ban nhân dân văn phòng huyện đã có Tổ chuyên môn tổng hợp đốc thúc nên chúng ta chỉ cần thúc đẩy công tác này là được, không cần phải tăng thêm phòng ban nữa…

Trưởng Ban Tổ chức cán bộ Tôn Nghĩa Phương cũng nói:

- Không sai, hoàn toàn không cần phải tăng thêm phòng ban nữa…

Phùng Chấn Hoa cười nói:

- Thật ra cũng không hẳn là gia tăng, tôi đề nghị một tổ giám sát thôi, liên hợp với tổ đốc thúc của Văn phòng Ủy ban nhân dân, các nhân viên phối hợp làm việc, trên thực tế chỉ là đẩy mạnh phạm vi và chức trách của công tác này thôi.

Hoàng Văn Vận gật đầu nói:

- Không sai, tôi thấy đề nghị này của Bí thư Phùng khả thi. Tác dụng của tổ đốc thúc tổng hợp trong Văn phòng Ủy ban nhân dân tương đối hữu hạn. Vì thế, chúng ta lập nên một tổ giám sát liên hợp giữa Huyện ủy và Ủy ban nhân dân cũng là tất yếu. Thế này vậy, mọi người cứ nói lên quan điểm của chính mình đi.

Hùng Chính Lâm quay lại tập trung vào tư liệu trên tay, nói:

- Tuy hiện giờ chúng ta còn chưa tin tưởng được những gì tài liệu này nói hoàn toàn là sự thật, nhưng có thể thấy bên trong không ít khiếu nại đều có tên có họ, có thể điều tra được, tin rằng sẽ nhanh chóng biết được rõ ràng. Vì vậy có thể thấy được quả thật nên tăng mạnh chức năng phòng ban giám sát. Tôi đồng ý với đề nghị của Bí thư Phùng.

Hàn Đông biết chính mình không thể chạy thoát được, nhân tiện nói:

- Tôi cũng muốn tổ chức tổ giám sát liên hợp như thế, và đề nghị sau khi thành lập tổ giám sát, trọng điểm là nên kiểm tra các hành vi hoạt động loạn thu phí, loạn phạt tiền.

Vương Hòa Bình nói tiếp:

- Tôi cũng cho rằng nên thành lập tổ giám sát này.

Liêu Khai Vân đưa mắt nhìn Phương Trung rồi nói:

- Tôi không đồng ý.

Vương Tiến Quý đen cả mặt, nói:

- Tôi không đồng ý.

Thẩm Tòng Phi thản nhiên cười nói:

- Tôi đồng ý.

Trương Ban Chỉ huy Quân sự cũng nói:

- Tôi cũng đồng ý.

Vẻ mặt Hoàng Văn Vận tràn đầy ý cười, loại thắng lợi toàn diện với ưu thế hoàn toàn áp đảo thế này có lẽ là lần đầu tiên.

Trong mười một Ủy viên Thường vụ, bao gồm cả Phương Trung, tổng cộng chỉ chiếm được bốn phiếu, còn bên y lại chiếm được bảy phiếu. Từ lúc y làm Bí thư Huyện ủy đến nay, có lẽ là lần đầu tiên.

- Ừ, bảy phiếu đồng ý, bốn phiếu phản đối. Như vậy đề nghị của Bí thư Phùng được thông qua. Tiếp theo chúng ta sẽ tiến hành thảo luận bàn bạc tuyển người phụ trách tổ giám sát liên hợp.

Tôn Nghĩa Phương lập tức nói:

- Ừ, tôi cho rằng Tổ trưởng tổ đốc thúc tổng hợp của Văn phòng Ủy ban nhân dân huyện ủy Bành Tuấn Bình cũng khá thích hợp. Dù sao anh ta cũng rất quen thuộc với công tác giám sát, để anh ta đảm nhiệm chủ nhiệm Tổ giám sát liên hợp Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện là phù hợp nhất, cũng có lợi nhất cho việc triển khai công tác.

Phùng Chấn Hoa mỉm cười nói:

- Nếu nói như vậy thì đó chẳng phải là đổi thang không đổi thuốc sao? Mục đích chúng ta thành lập tổ giám sát này chính là đẩy mạnh công tác. Vì vậy, tôi đề nghị cấp bậc của tổ giám sát này hơi cao một chút, tổ trưởng nên là cán bộ cấp phó phòng. Trang bị hai cấp tổ trưởng và tổ phó. Tôi thấy đồng chí Phó Bí thư Đảng ủy thị trấn Triệu Hoa Chu Ngọc Vinh cũng rất thích hợp. Trước hết anh ta là cán bộ cấp phó phòng lão làng mà lại cũng có liên quan đến các ban ngành trong Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện, cũng rất có lợi cho việc triển khai công tác.

Lúc này Hoàng Văn Vận liếc mắt nhìn Phùng Chấn Hoa, không ngờ y lại trực tiếp đưa ra ứng cử viên như vậy.

Xem ra vị phó Bí thư này đã có sẵn kế hoạch kiếm chút lợi ích rồi.

Hàn Đông mỉm cười khinh miệt trong lòng, cũng không biết rốt cuộc Phùng Chấn Hoa có quan hệ gì với Chu Ngọc Vinh mà lại ra sức ủng hộ Chu Ngọc Vinh như vậy.

Hiện giờ Chu Ngọc Vinh ở thị trấn Triệu Hoa cũng không tốt lắm.

Bí thư Đảng ủy thị trấn sống chung hòa thuận với Chủ tịch thị trấn khiến phó Bí thư như anh ta không còn tiếng nói nào.

Hơn nữa, Chu Ngọc Vinh liên tiếp gây chuyện, khiến cho người ta phải đề phòng.

Cho nên, thân là phó Bí thư, Chu Ngọc Vinh chẳng có quyền lực gì ở thị trấn Triệu Hoa.

Chính vì thế, có lẽ anh ta mới có thể nghĩ đến chuyện đổi sang phòng ban khác.

Tổ trưởng tổ giám sát này tuy chỉ là cấp phó phòng nhưng tốt xấu gì cũng là nhân vật số một của phòng ban, ngoài ra còn là đại diện cho quyền lực hành xử của Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện, quyền hạn đương nhiên phải lớn hơn một Phó Bí thư Đảng ủy của thị trấn rất nhiều.

Đương nhiên, Hàn Đông cũng phát hiện thấy ánh mắt nghi hoặc lóe lên rồi biến mất của Hoàng Văn Vận, thầm nghĩ chẳng lẽ đến lúc này rồi, mà Phùng Chấn Hoa vẫn còn cho rằng đồ tể lại muốn ăn thịt sống sao?

Hùng Chính Lâm nói:

- Công tác ở thị trấn Triệu Hoa đang vào lúc quan trọng, tôi cảm thấy không nên tiến hành điều chỉnh nhân sự ở thị trấn Triệu Hoa, tránh phá vỡ cục diện tốt đẹp mà Chủ tịch huyện Hàn đã gầy công xây dựng ở thị trấn Triệu Hoa. Đồng chí Hoa Lân phó Chánh Văn phòng Huyện ủy làm việc rất tốt, tính tình cẩn thận, cũng là một ứng cử viên không tồi.

Thấy Phùng Chấn Hoa và Hùng Chính Lâm đều đích thân đề cử một người, Phương Trung không hài lòng chút nào vì y đã không còn chút cơ hội nào.

Cảm giác bị ép chặt thế này thật sự vô cùng khó chịu.

Nhìn vẻ mặt tươi cười của Hàn Đông đang ngồi bên kia, trong lòng Phương Trung càng thêm buồn bực.

Chính là vì từ khi Hàn Đông đến đây, công việc của mình dường như càng ngày càng không tốt lắm.

Tên kia chẳng lẽ lại là khắc tinh của mình sao?

Hoàng Văn Vận thản nhiên nói:

- Còn có người nào khác thích hợp để đề cử không? Tất cả mọi người có thể đề xuất để thảo luận.

Phương Trung nói:

- Bí thư Hoàng, tôi cảm thấy nếu muốn tổ giám sát này phát huy được tác dụng, nếu sắp đặt một tổ trưởng cấp phó phòng, e là không thể hiệu quả. Dù sao các ban ngành liên quan đều là đơn vị cấp phòng, để anh ta lặng lẽ giám sát e là có chút khó khăn. Tôi thấy nên để một lãnh đạo Huyện ủy đứng đầu thì sẽ có hiệu quả hơn, cũng mới có thể phát huy tác dụng thật sự.

Hoàng Văn Vận ngẩn người nói:

- Đó cũng là một ý mới. Nhưng các lãnh đạo Huyện ủy đều đã được phân công, không nên tạo ra thêm nhiều công tác chi tiết. Hơn nữa, tổ giám sát này là công tác do các lãnh đạo triển khai trong Hội nghị thường vụ Huyện ủy, chỉ cần dựa theo trình tự bình thường để triển khai công tác, hoàn toàn không phù hợp với các ban ngành. Hội nghị thường vụ chỉ có thể phê bình, thậm chí tiến hành điều chỉnh những người có liên quan thôi.

Hoàng Văn Vận dừng một chút, thấy Phương Trung muốn nói, bèn cười nói:

- Nếu mọi người không có nhiều người để đề cử, vậy thảo luận một chút về hai đồng chí Chu Ngọc Vinh và Hoa Lân đi.

Thẩm Tòng Phi nói:

- Tôi cho rằng Hoa Lân khá thích hợp.

Phương Trung rất bực mình, chỉ một mình y thì không có cách nào thay đổi cục diện hiện tại.

- Ừ, tôi cho rằng đồng chí Chu Ngọc Vinh không tồi. Anh ta có kinh nghiệm công tác phong phú, có hiểu biết tình hình cơ sở, vì thế để anh ta đảm nhiệm chức tổ trưởng tổ giám sát là thích hợp.

Nếu không thể dựa theo tâm nguyện của mình, Phương Trung liền muốn nhân cơ hội này ủng hộ ứng viên mà Phùng Chấn Hoa đề xuất, cho Hoàng Văn Vận khó chịu một chút.

Người của Phương Trung tất nhiên cũng hiểu được ý của y, liền ủng hộ Chu Ngọc Vinh cả.

Cứ như vậy, trong mười một Ủy viên Thường vụ đã có năm người đồng ý Chu Ngọc Vinh đảm nhiệm tổ trưởng tổ giám sát.

Nói cách khác, tất cả các ủy viên thường vụ còn lại đều nhất định phải ủng hộ Hoa Lân thì đề nghị của Hùng Chính Lâm mới có thể được thông qua.

Tình huống mà Phương Trung hy vọng là Trưởng Ban chỉ huy Quân sự Mao phải nhìn thấy được tình hình cân bằng trước mắt. Nếu ông ta bỏ quyền lựa chọn thì cả Chu Ngọc Vinh và Hoa Lân đều không thông qua. Như vậy, khoảng cách giữa Hoàng Văn Vận và Phùng Chấn Hoa chắc chắn sẽ phải sâu hơn.

Hoàng Văn Vận không hề đổi sắc, cười nói với Hàn Đông:

- Chủ tịch huyện Hàn, anh cũng phát biểu đi.

Hàn Đông thản nhiên nói:

- Tôi đồng ý Hoa Lân

Vương Hòa Bình cũng lập tức nói theo:

- Tôi đồng ý Hoa Lân.

Lão Mao không đợi Hoàng Văn Vận gọi đến, đã nói ngắn gọn:

- Hoa Lân.

Phương Trung vừa nghe thấy đã than một hơi, nghĩ thầm lão Mao này hôm nay xảy ra chuyện gì mà lại dứt khoát như thế

Hoàng Văn Vận nói:

- Ừ, cả hai người được đề cử đều đã được năm phiếu, tôi thì ủng hộ Hoa Lân.

Sắc mặt Phùng Chấn Hoa hơi biến đổi, lập tức liền cúi đầu, viết viết vào vở.

Hoàng Văn Vận lại nói:

- Ừ, tổ giám sát liên hợp cứ quyết định như thế. Văn phòng Huyện ủy phải nhanh chóng ra văn bản, để tổ giám sát mau chóng triển khai công tác. Về phần chọn hai tổ phó, thì Huyện ủy và Ủy ban nhân dân mỗi bên bổ nhiệm một người đi. Đến lúc đó mời các đồng chí trong Huyện ủy và Ủy ban nhân dân cùng Hoa Lân xác định là được. Sau đây chúng ta tiến hành mục thứ ba trong chương trình hội nghị để thảo luận vấn đề nhân sự.

Phương Trung thầm rùng mình. Y tất nhiên biết rõ vấn đề nhân sự này đề cập đến ứng cử viên chủ nhiệm Ban quản lý khu công nghiệp Thần Quang.

Nhưng hiện giờ xem ra, Hoàng Văn Vận hoàn toàn nắm giữ Hội nghị thường vụ, việc chọn chủ nhiệm này e là sẽ rơi vào người của ông ta thôi.

Hoàng Văn Vận mỉm cười nói:

- Đồng chí Hàn Đông hiện tại là Ủy viên Thường vụ Huyện ủy, Phó Chủ tịch thường trực huyện, nhiệm vụ công tác vẫn rất nặng nề, nếu phải kiêm thêm chức chủ nhiệm Ban quản lý khu công nghiệp Thần Quang thì hơi không thích hợp. Trước đây, Ủy ban nhân dân huyện muốn chọn người làm chủ nhiệm Ban quản lý, tôi cũng đã bàn bạc với đồng chí Hàn Đông, cho rằng Ủy ban nhân dân huyện đề xuất Phó Chủ tịch huyện Cam Minh Bách kiêm chức chủ nhiệm là khá thích hợp, giờ trưng cầu ý kiến mọi người, có gì khác thì có thể đề xuất.

Phương Trung nghe đến đó mới thở phào một hơi nhẹ nhõm, thầm nghĩ Hoàng Văn Vận rõ ràng còn chưa dám đối đầu với lãnh đạo Thành ủy.

Ý của Hoàng Văn Vận đã rất rõ ràng, danh sách ứng cử viên này do Ủy ban nhân dân huyện đề xuất, ông ta sẽ đồng ý, những người khác tất nhiên sẽ không đưa ra đề xuất nào khác nữa. Vì thế, chuyện Cam Minh Bách kiêm nhiệm chức Chủ nhiệm Ban quản lý Thần Quang xem như được thông qua.

Trong lòng Hàn Đông có chút khó chịu, nhưng cũng bất lực. Dù sao Hoàng Văn Vận cũng nói đúng, huyện Phú Nghĩa dù thế nào đi nữa cũng phải ở phía dưới Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố.

- Mọi người còn có chuyện gì không?

Hoàng Văn Vận cười hỏi, ánh mắt dừng lại nơi Hàn Đông.

Hàn Đông biết hiện tại nên đến lượt mình biểu diễn, bèn giơ tay nói:

- Bí thư Hoàng, tôi phát biểu một chút...

Mọi người đều ngẩn ra, tất cả đều nhìn về phía Hàn Đông, không biết người thanh niên này chuẩn bị làm gì.

Phương Trung lần thứ hai nghĩ đến Nhâm Bồi Đĩnh, không khỏi lo lắng cho người đồng hương này.

Hoàng Văn Vận hỏi:

- Chủ tịch Hàn, có chuyện gì thì cứ nói đi.

Hàn Đông nói:

- Thời gian này, công việc được phân công của tôi đã chạy thông, giờ chỉ còn một vài vấn đề. Tôi cho rằng cần phải điều chỉnh các nhân sự liên quan. Trước hết, đồng chí Nhâm Bồi Đĩnh không hề thích hợp đảm nhiệm Chủ nhiệm Ủy ban Kế hoạch. Anh ta không những lơi lỏng về mặt quản lý mà toàn bộ tác phong làm việc trong Ủy ban Kế hoạch cũng rất tản mạn. Hơn nữa, sức khỏe bản thân anh ta cũng không tốt, vì vậy tôi cho rằng nhất định phải chọn người thích hợp để chủ trì công tác của Ủy ban Kế hoạch.
— QUẢNG CÁO —