Người Cầm Quyền

Chương 222: Vấn đề khó giải quyết



Hàn Đông vừa nói xong, Phương Trung không kìm nổi nói:

- Phó Chủ tịch Hàn vừa mới nhận chức. Tôi cho rằng trước tiên muốn hiểu rõ tình hình thì điều chỉnh nhân sự lại cũng thật tốt. Dù sao lỗ hổng trong phân công quản lý công việc của Chủ tịch Hàn cũng không ít, trong thời gian ngắn như vậy, khó tránh khỏi có vài tình huống không được rõ ràng lắm. Nếu như tùy tiện điều chỉnh nhân sự, rất có khả năng sẽ đả kích đến tính tích cực trong công tác của mọi người.

Hoàng Văn Vận mỉm cười nói:

- Tôi thì trái lại. Chủ tịch huyện Hàn nếu đã đề xuất như thế chắc chắn đã phải suy nghĩ cặn kẽ. Cho nên, để Chủ tịch huyện Hàn triển khai công tác thật tốt, điều chỉnh nhân sự tương quan cũng tốt thôi. Chủ tịch huyện Hàn, vậy anh đã chọn được người thích hợp sao?

Hàn Đông mỉm cười nói:

- Tôi đã suy nghĩ rồi. Công tác của Ủy ban Kế hoạch rất quan trọng, tốt nhất nên điều chỉnh từ trong nội bộ. Tôi cho rằng phó Chủ nhiệm Ủy ban Kế hoạch Trang Dĩnh Lương chủ trì Ủy ban Kế hoạch là khá thích hợp.

Hoàng Văn Vận nói:

- Ý kiến của anh là tạm thời để Trang Dĩnh Lương lấy thân phận phó Chủ nhiệm Ủy ban Kế hoạch chủ trì công tác?

Hàn Đông cười nói:

- Đúng vậy, tôi cũng từ công tác như thế mà ra. Trước hết cứ để Trang Dĩnh Lương chủ trì công tác một thời gian, nếu chọn được người thích hợp hơn thì sẽ điều chỉnh. Như vậy có thể tránh cho nhân sự có dao động lớn, ảnh hưởng không tốt đến Ủy ban Kế hoạch.

Hoàng Văn Vận gật đầu, nói:

- Tác phong công tác của đồng chí Hàn Đông thế này thật tốt, vừa có lợi cho công tác nhưng không cấp tiến liều lĩnh. Tôi thấy cứ như vậy đi, mọi người có ý kiến gì thì có thể nói ra.

Mọi người lúc này còn có gì để nói chứ. Hoàng Văn Vận và Hàn Đông vừa hỏi vừa đáp, về cơ bản đã định xong mọi việc. Cho dù Phương Trung có muốn phản đối thì lúc này cũng phải nén xuống, tránh việc đề xuất một lần thì thất bại một lần.

Cho nên Phương Trung không hề hé răng.

Hoàng Văn Vận lại nói:

- Ừ, chuyện này cứ như thế đi.

Tan họp, mặt mũi Phương Trung đen sì, không nói một lời liền quay trở về.

Hội nghị Thường vụ lần này họp một cách nghẹn khuất vô cùng.

Nếu không phải lãnh đạo khu công nghiệp Thần Quang đã có lời nói trước, chỉ sợ đến Hội nghị thường vụ lần này, y không được một chút thu hoạch nào.

Đối với Phương Trung mà nói, đây đúng là một Hội nghị thường vụ thất bại triệt để.

Từ lúc y làm Chủ tịch huyện tới nay, đây là Hội nghị thường vụ thất bại nhất, căn bản là không có chút sức phản kháng.

Lần này Hoàng Văn Vận muốn thành lập tổ giám sát, về sau có thể danh chính ngôn thuận can thiệp vào công tác của Ủy ban nhân dân huyện.

Hội nghị thường vụ định ra tổ giám sát này, cho dù là đám người Phương Trung có ý kiến gì khác thì cũng chỉ có thể bảo lưu ý kiến, không thể đối kháng được với quyết nghị của Hội nghị thường vụ, trừ phi y có được yêu cầu cực kỳ hợp lý.

Lúc này, tâm trạng của Hoàng Văn Vận vô cùng vui vẻ. Hội nghị thường vụ lần này ông ta đã thắng lợi thật lớn.

Từ lúc làm Bí thư huyện Phú Nghĩa đến nay, đây là lần hả hê lớn nhất của ông ta.

Ông ta có cảm giác, sau này có thể thuận lợi gây dựng sự nghiệp.

Hoàng Văn Vận mới 48 tuổi, chỉ cần làm ra thành tích, vẫn có thể hy vọng tiến thêm một bước nữa.

Đối với người trong quan trường, có thể tiến thêm một bước nữa, thật không còn gì tốt hơn.

Ra khỏi phòng họp, Mao nói với Hàn Đông:

- Chủ tịch huyện Hàn, anh thăng chức xong còn chưa mời khách đó, hôm nào cùng nhau uống vài chén đi.

Hàn Đông cười nói:

- Trưởng ban Mao, anh cũng biết tửu lượng của tôi có hạn mà.

Mao vô cùng vui vẻ, ông ta nói:

- Tửu lượng hơi thấp thì cứ tùy tiện mà uống một chút thôi.

Hàn Đông cười nói:

- Được, Trưởng ban Mao, khi nào có thời gian thì chúng ta cùng đi uống vài chén.

Nghe được đối thoại giữa hai người, trong lòng Phương Trung đột nhiên chấn động.

Dường như y rốt cuộc cũng đã hiểu được vì sao hôm nay Mao lại dứt khoát bỏ phiếu tán thành cho Hoàng Văn Vận.

Có lẽ, Mao không hẳn là đồng ý với Hoàng Văn Vận.

Mà duyên cớ chính là Hàn Đông.

Ngoài ra, Trưởng ban Tuyên giáo Vương Hòa Bình cũng có chút kỳ quái, lần nào cũng theo sát lời nói của Hàn Đông.

Xem ra, việc này còn có nguyên do.

Có thể thấy, Hàn Đông tuy vừa mới vào Hội nghị thường vụ, nhưng cũng đã quy tụ được một lực lượng không nhỏ, đã vững vàng giành được ba phiếu.

Còn chính mình và Hoàng Văn Vận thì có bốn phiếu.

Nói một cách tương đối, phía bên Hoàng Văn Vận còn có một nhân tố không xác định, đó chính là phó Bí thư Phùng Chấn Hoa.Gã thường xuyên nhảy ra để tranh đoạt lợi ích.

“Đây có lẽ là một cơ hội.”

Nét mặt Phương Trung dần trở nên tươi cười.

Nếu có thể khiến Hoàng Văn Vận và Hàn Đông trở mặt thành thù thì ít nhất mình và Hoàng Văn Vận sẽ ngang cơ.

Khi đó, toàn bộ Hội nghị thường vụ sẽ thành thế chân vạc ba chân. Tình huống như thế so với một mình một phương bị chèn ép sẽ tốt hơn nhiều.

Nghĩ thông suốt chuyện này rồi, Phương Trung quay đầu lại nhìn thoáng qua, thấy Hàn Đông và Mao cùng đi chung, bên cạnh còn có Vương Hòa Bình, vừa đi vừa trò chuyện. Trong lòng y lại càng tin chắc, lên xe, đầu tựa vào ghế, ánh mắt lim dim.

Rất nhanh chóng, quyết nghị của Hội nghị thường vụ đã được ban hành.

Vì lý do sức khỏe, Chủ nhiệm Ủy ban Kế hoạch Nhâm Bồi Đĩnh phải trực tiếp thối lui, chán chường về nhà dưỡng lão.

Thật ra, Hàn Đông cũng hơi mềm lòng một chút. Chủ yếu là thấy mái đầu hoa râm của ông ta, hơn nữa lại là người sắp về hưu, cũng không muốn nghĩ đến sự khó chịu của ông ta nữa.

Nhâm Bồi Đĩnh ở văn phòng Phương Trung oán trách một trận, đại thể là trách Hàn Đông nói bậy, nói hắn dùng người không khách quan vân vân…

Phương Trung kiên nhẫn khuyên bảo:

- Lão Nhâm này, đây là quyết định của Hội nghị thường vụ, hiện tại anh lui xuống trước cũng tốt, có thể hưởng thụ cuộc sống. Cả đời làm cách mạng, nghỉ ngơi sớm một chút, hưởng thụ hạnh phúc gia đình, có gì không tốt chứ?

Nhâm Bồi Đĩnh nhìn Phương Trung chằm chằm:

- Ý của anh là gì vậy? À, vậy sao anh không về hưu sớm một chút, hưởng thụ cuộc sống đi, đứng đây nói chuyện không đâu làm gì.

Dù sao ông ta cũng đã xong thủ tục lui xuống, lúc này không còn gì phải sợ nữa, khiến ông ta cảm thấy Phương Trung dường như không thật sự giúp ông ta nên bất mãn trong lòng.

Phương Trung gượng cười, tiến tới nói:

- Lão Nhâm, những gì cần nói tôi cũng đã nói xong. Đây là quyết định của Hội nghị thường vụ, cá nhân tôi cũng không có cách nào thay đổi, sao anh lại còn nghi ngờ tôi. Anh cũng biết, thế cục hiện nay ở Huyện ủy, anh bảo tôi phải làm sao bây giờ. Chúng tôi là đồng hương, có thể giúp được mà tôi lại không làm sao?

Nhâm Bồi Đĩnh hít một hơi, khoát tay nói:

- Thôi đi, tôi cũng không trách anh. Tôi cảm thấy tâm trạng không tốt, tôi đi đây, anh cứ từ từ làm.

Nói xong ông ta liền ra khỏi văn phòng Phương Trung.

Trên thực tế, sức khỏe Nhâm Bồi Đĩnh thật sự tốt. Không thể ngờ được rằng Hàn Đông vin vào giải thích của mình lúc trước mà hạ bệ mình, nên tâm trạng của ông ta thật sự không vui.

Dù sao đi nữa, ở Ủy ban Kế hoạch, ông ta từng là nhân vật số một. Cho dù không có gì đặc biệt thì bình thường cũng thu được không ít các loại quà tặng. Điều quan trọng hơn nữa là ông ta có thể hưởng thụ cảm giác được người khác cầu cạnh.

Hiện giờ lại về hưu trước mấy năm, điều này khiến cho trong lòng ông ta cảm thấy trống vắng, vô cùng khó chịu, dường như đã đánh mất vật gì rất quan trọng vậy.

Hàn Đông đang xem văn kiện, Tả Nhất Sơn tiến vào báo cáo:

- Phó Chủ tịch Huyện, Chủ nhiệm Tô của Ủy ban Kế hoạch đến đây.

Hàn Đông gật đầu nói:

- Cho anh ta vào.

Rất nhanh, Tô Duy Hạ đã tiến vào, cẩn thận nhìn sắc mặt Hàn Đông, hơi căng thẳng nói:

- Xin chào Chủ tịch Huyện Hàn, tôi vội đến báo cáo công tác với anh.

Hàn Đông nói:

- Ngồi xuống rồi nói đi.

Tô Duy Hạ đêm qua không được ngủ ngon, sau khi bị Hàn Đông ngắt điện thoại, anh ta hồn bay phách lạc trở về, cảm thấy bản thân đã đi một nước cờ rất dở. Xem ra Chủ tịch huyện Hàn này là người phản cảm với quà tặng.

Đặc biệt, biết được chiều hôm qua, Trang Dĩnh Lương đã đến văn phòng Hàn Đông báo cáo công tác, trong lòng Tô Duy Hạ lại càng hối hận.

Ngay cả Trang Dĩnh Lương mà Chủ tịch huyện Hàn cũng đã gặp, sớm biết chiều hôm qua mình nên gọi điện thoại báo cáo công tác đi.

Ít nhất cũng gây được ấn tượng đầu tiên trong lòng Chủ tịch huyện Hàn rồi.

Nhưng trên đời này không được hối hận, bước sai một bước thì phải chịu chậm hơn một bước.

Nhìn thấy sau Hội nghị thường vụ, Chủ nhiệm Nhâm Bồi Đĩnh phải từ chức vì bệnh nặng, còn Trang Dĩnh Lương lại chủ trì công tác của Ủy ban Kế hoạch, trong lòng Tô Duy Hạ hối hận chết đi được.

Nếu không tính sai, giờ chủ trì công tác của Ủy ban Kế hoạch chính là mình rồi.

Trấn tĩnh lại một chút, Tô Duy Hạ nhận thức mình phải báo cáo nghiêm túc..

Hàn Đông cảm giác được hiểu biết của Tô Duy Hạ về công tác của Ủy ban Kế hoạch cũng không tồi, nhưng đáng tiếc, nhân phẩm của người này lại đáng nghi ngờ.

- Ừ, tôi biết rồi, sau khi anh trở về, nên chuyên tâm làm việc, công tác cho tốt, phải chú ý nhiều đến tác phong công tác và ý thức phục vụ.

- Dạ, tôi nhất định nhớ kỹ lời dặn của Chủ tịch huyện Hàn, an tâm công tác.

Tô Duy Hạ cũng hiểu được ý của Hàn Đông, muốn anh ta dốc lòng làm việc, không được nghĩ đông nghĩ tây, không được đi đường ngang ngõ tắt gì đó, đứng đắn làm tốt công tác.

Tô Duy Hạ ra ngoài rồi, Hàn Đông khẽ cười. Tô Duy Hạ này, nếu tập trung tư tưởng để làm việc, có lẽ cũng là một nhân tài không tồi.

Nhưng tình hình hiện tại cũng vẫn phải quan sát trước rồi mới nói.

Hơn nữa, Hàn Đông cũng không hẳn hoàn toàn hài lòng với Trang Dĩnh Lương. Sở dĩ để anh ta chủ trì công tác của Ủy ban Kế hoạch chủ yếu là nhìn thấy lòng tận tụy của anh ta trong công việc, còn mình thì thật sự đang cần một người quản lý Ủy ban Kế hoạch.

Hàn Đông không trực tiếp đưa ra ứng viên chức Chủ nhiệm Ủy ban Kế hoạch. Hắn đang muốn quan sát thêm một bước, cùng lúc là lựa chọn người thích hợp, lại có thể giữ được phần lớn nhất của miếng bánh ngọt này, khiến Trang Dĩnh Lương có chút áp lực, cũng khiến hai phó Chủ nhiệm khác cũng có thêm hy vọng.

Tả Nhất Sơn lại đi vào nói:

- Chủ tịch huyện Hàn, Chủ nhiệm Trang của Ủy ban Kế hoạch gọi điện thoại tới, nói phải tới báo cáo công tác, còn Cục trưởng Tạ của Cục Giao thông cũng gọi điện thoại tới.

Hàn Đông nói:

- Đã nói tôi bề bộn công việc, để họ ngồi yên làm việc cho tốt đi mà.

Đám người kia đều một hai muốn biểu hiện lòng tận tụy sao.

Nhưng Hàn Đông cũng không chỉ cần có người trung thành, tốt nhất là có thể có vài người có năng lực mới có thể bổ sung được khiếm khuyết của Hàn Đông lúc này.

Thật ra, Hàn Đông rất muốn đem Lâm Phương Tri đến làm Chủ nhiệm Ủy ban Kế hoạch.

Nhưng nghĩ đến khu công nghiệp Thần Quang cũng phải có người quản lý tốt nhất. Lâm Phương Tri tuy là quản lý cấp trưởng phòng, nhưng anh ta cấp bậc thấp, lúc gặp vấn đề mấu chốt cũng không có tác dụng gì.

Lâm Phương Tri làm phó chủ nhiệm, phó Bí thư Đảng ủy khu công nghiệp Thần Quang, danh chính ngôn thuận là nhân vật số hai. Có anh ta ở đó, có tình huống gì cũng xử lý tốt hơn.

Còn về phần phó Chủ nhiệm Diêu Trị Minh, Hàn Đông cũng không hy vọng nhiều gì ở gã. Tuy sau này Diêu Trị Minh một lòng phối hợp công tác, nhưng chủ yếu cũng vì tình thế bắt buộc, có lẽ cũng chẳng phải cam tâm tình nguyện.

Điện thoại di động vang lên, Hàn Đông lấy ra xem, là Lã Nam Phương gọi tới, bèn nghe, cười nói:

- Lại đến huyện Phú Nghĩa rồi sao?

- Ha ha, anh Đông, anh tính thật khéo. Em và Chí Không đến chúc mừng anh. Anh thăng chức cũng không nói với bọn em một tiếng.

Hàn Đông cười nói:

- Cũng không xem là thăng chức, chỉ là điều chỉnh chức vụ bình thường thôi.

Nhìn thấy cũng gần đến giờ tan tầm, Hàn Đông liền bảo hai người họ đi thẳng đến khách sạn Long Đằng, sau đó tự hắn lái xe tới.

Vì buổi chiều còn phải đi làm nên buổi trưa Hàn Đông không uống rượu, để nếu tự mình lái xe cũng không có vấn đề gì.

Hôm nay Kiều San San và Tiêu Cụ Bối đến Vinh Châu chơi, bọn Lã Nam Phương cũng đến, đang giải quyết vấn đề Hàn Đông đi ăn cơm ở đâu.

Thấy Hàn Đông đích thân lái xe tới, Ngưu Chí Không cười nói:

- Anh cũng là lãnh đạo, sao lại tự lái xe đi. Lái xe đâu?

Hàn Đông cười nói:

- Bạn bè gặp mặt, tôi mang lái xe đến để khoe khoang à?

Lã Nam Phương cười ha hả nói:

- Anh Đông, lãnh đạo này này thật dễ hầu hạ nha.

Lúc ăn cơm, Ngưu Chí Không nói:

- Anh Đông, giờ anh đã thăng chức, Ban quản lý phải làm thế nào?

Nhắc tới chuyện này, Hàn Đông cảm thấy hơi khó chịu, nói:

- Ban quản lý để cho phó Chủ nhiệm Cam Minh Khúc phụ trách. Nhưng cậu yên tâm, cho dù bất cứ người nào quản lý, trên huyện trước mắt sẽ bảo đảm quyền lợi của nhà đầu tư các cậu. Hơn nữa, Ban quản lý cũng chỉ là thay đổi chủ nhiệm thôi, cán sự vẫn là những người cũ. Nếu quả thật có vấn đề gì, cậu cứ trực tiếp tìm tôi là được. Dù sao tôi cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn đâu.

Tập đoàn Kỳ Vọng người ta muốn đầu tư cho mình, đương nhiên mình phải chịu trách nhiệm.

Tính cách của Hàn Đông là như thế. Người không phạm tôi tôi không phạm người, người kính tôi một thước, tôi kính người một trượng.

Dù rằng Hàn Đông hiểu được, tập đoàn Kỳ Vọng có thể đến đây đầu tư cũng là xem xét đến bối cảnh, thân phận của mình. Nhưng hắn cảm giác được Ngưu Chí Không là người không tồi, quả là người đáng để kết giao. Vì thế, hai bên cùng có lợi cũng là điều tốt.

Hàn Đông cũng biết, bất kể như thế nào, bất kể đi đến cấp cao thế nào nào, bên cạnh mình luôn luôn phải có các loại, các dạng người có thể xử lý những chuyện khác nhau.

Mà người như vậy, sẽ bắt đầu bồi dưỡng từ bây giờ.

Nếu không như thế, vào lúc cần thiết, hoặc là không có người để sử dụng, hoặc là chỉ còn lại những người không thể tin tưởng được.

Ngưu Chí Không nói:

- Nói thật, anh Đông, em chỉ yên tâm với anh thôi. Giờ anh là lãnh đạo Huyện ủy, có thời gian nên chú ý nhiều một chút đến tình hình khu công nghiệp.

Hàn Đông gật đầu nói:

- Chuyện này thì cậu yên tâm, dù sao thì khu công nghiệp cũng do một tay tôi dựng nên, tôi cũng sẽ không để người ta làm loạn đâu.

Ăn cơm xong, lúc ra đến bên ngoài, Hàn Đông lại gặp phải vài người hắn không muốn nhìn thấy.

Mấy người này tất nhiên là Sa Trí Tuyên, Ngô Hiểu Bảo, ngoài ra còn có Phương Kiến, con của Phương Trung, còn có hai người đàn ông lạ mặt.

Xem dáng vẻ của bọn họ đúng là đã uống rượu rồi. Cả đám mặt mày đã đỏ bừng.

Hàn Đông giả vờ như không nhìn thấy họ, leo thẳng lên xe, nổ máy, chạy trước dẫn đường, cùng Lã Nam Phương, Ngưu Chí Không, cùng đi tới một quán trà ven sông để uống trà.

Lúc một người đàn ông bước vào phòng, nhìn xuyên qua quán, nhìn thấy Hàn Đông, lập tức hơi run một chút, ngạc nhiên mừng rỡ kêu lên:

- Chủ tịch huyện Hàn!

Hàn Đông ngẩng đầu nhìn lên, thấy một người trung niên, có vẻ rất quen mặt, nhưng lại không thể nhớ nổi là ai.

Người đàn ông kia bước tới nói:

- Chủ tịch huyện Hàn. Tôi là Quản Tiên Bình, Cục trưởng Cục thuế đất, trước kia có gặp qua Chủ tịch Hàn khi nói chuyện với ông chủ Tống.

Hàn Đông lập tức cười vang, nói:

- Hóa ra là Cục trưởng Quản. Xin chào, anh cũng ở đây uống trà sao?

Quản Tiên Bình thấy Hàn Đông nhận ra mình trong lòng rất vui sướng, nói:

- Đúng vậy, tôi cùng với mấy người bạn uống trà ở đây. Chủ tịch huyện Hàn, khi nào anh đại giá đến Cục thuế đất chỉ đạo? Trên dưới trong cục chúng tôi đều rất mực trông mong.

Tuy rằng Cục thuế đất chủ yếu được quản lý theo chiều dọc, nhưng đồng thời cũng chịu sự lãnh đạo của chính quyền địa phương, mà Hàn Đông lại có liên hệ đến Cục thuế đất, lại là Ủy viên thường vụ Huyện ủy, Quản Tiên Bình tất nhiên phải khách khí.

Hàn Đông cười nói:

- Ha ha, Cục trưởng Quản khách sáo quá, có thời gian tôi nhất định phải đến Cục thuế đất ngồi chơi.

- Thế đi, tôi đây nhất định đợi Chủ tịch huyện Hàn đại giá.

Quản Tiên Bình tủm tỉm cười nói:

- Tôi không quấy rầy Chủ tịch huyện Hàn uống trà nữa.

Quản Tiên Bình ra ngoài rồi, Lã Nam Phương cười nói:

- Làm lãnh đạo thật khác nha, đi đến đâu cũng có người nịnh bợ xum xoe.

Hàn Đông tức giận nói:

- Nếu tốt như vậy hay là cậu cũng tiến vào con đường làm quan luôn đi. Bắt đầu từ nhân viên, tương lai lên làm lãnh đạo, cũng có người nịnh hót cậu như vậy đó.

Lã Nam Phương cười ha hả nói:

- Để tôi làm Chủ tịch huyện thì còn được, nếu bắt đầu làm từ cơ sở thì…

Ngưu Chí Không nói:

- Làm Chủ tịch huyện cũng là oan cho cậu rồi, cậu tốt nhất nên đi thẳng tới làm lãnh đạo Trung ương Đảng.

Nói đùa một trận, Hàn Đông nói:

- Thật ra làm lãnh đạo không phải là chuyện dễ dàng. Phải làm ra chút thành tích, cũng không phải là chuyện dễ.

Lã Nam Phương nói:

- Vậy có gì mà chẳng dễ. Lãnh đạo ngồi ở văn phòng, nghĩ ra cái gì thì trực tiếp bảo cấp dưới đi làm.

Ngưu Chí Không thản nhiên mỉm cười,nói:

- Anh Đông, anh chuẩn bị bắt tay vào phương diện nào?

Hàn Đông đáp:

- Tạm thời còn đang nghĩ, chắc phải là ngành công trình. Nhưng chuyện này cũng chỉ có thể từ từ, muốn thấy hiệu quả cũng phải có thời gian dài một chút.

Ngưu Chí Không nói:

- Ừ, mấy công trình dân tâm này, nếu làm tốt, anh Đông ở huyện Phú Nghĩa sẽ có đông đảo quần chúng ủng hộ. Nhưng chuyện này chủ yếu là làm không công. Tôi có một chủ ý, không biết có thích hợp không?

Hàn Đông cười nói:

- Có chủ ý thì cậu nói ra đi, còn giấu diếm gì nữa? Mấy người chúng ta, cậu còn lo lắng nói đúng sai cái gì?

- Ha ha…

Ngưu Chí Không cười to,nói:

- Em nói mấy cái công trình lớn, nếu anh Đông thật sự muốn làm thì phải có những chính sách về công trình.

- Được rồi, cậu bớt thừa nước đục thả câu đi, có ý tưởng gì cứ nói ra là được rồi.

Lã Nam Phương kêu lên.

Ngưu Chí Không nhấp một ngụm trà nói:

- Anh Đông, hiện giờ anh cũng là lãnh đạo của huyện Phú Nghĩa, anh chẳng lẽ không nhận thấy thị trấn của huyện Phú Nghĩa thật sự rất cũ nát sao? Chỉ có một con phố rộng một chút có được hai chiều, còn các con đường khác thì chật hẹp như vậy. Hơn nữa trên cơ bản nhà cửa cũng cũ kỹ, cứ xem thử đi, nơi nơi đều bụi bám nhện giăng, còn nhiều nhà ngói như vậy. Thị trấn như thế, trong cả tỉnh cũng không còn nhiều.

Hàn Đông đã hiểu rõ một chút, hỏi:

- Ý của cậu là muốn cải tạo những cái cũ, đây chính là một công trình thật lớn. Huyện chúng ta căn bản không có được tài lực hùng hậu như thế. Hơn nữa tôi cũng chỉ là một phó Chủ tịch thường trực huyện, nếu thật sự muốn làm thì khó khăn rất lớn. Ngoài ra, phần lớn chiến tích cũng là của người khác.

Ngưu Chí Không nói:

- Việc này phải xem anh Đông thao tác thế nào. Nếu thật sự muốn cải tạo, anh chỉ có thể làm tổng chỉ huy, công lao còn sợ thiếu phần anh sao? Hơn nữa, làm quan không phải có công cùng hưởng à? Cho dù anh là Chủ tịch huyện, thì công lao cũng không chỉ của một người đâu.

Hàn Đông gật đầu nói:

- Cậu nói cũng có lý. Tôi cho rằng chuyện này khó khăn rất lớn, cho dù tôi đề xuất ra, cũng không nhất định được Huyện ủy thông qua.

Quả thật, Ngưu Chí Không đã nói được tình hình thực tế. Thị trấn huyện Phú Nghĩa vô cùng cũ kỹ, ngay cả tòa nhà Huyện ủy và Ủy ban nhân dân, đường sá xung quanh cũng rất chật hẹp, gần đó cũng còn không ít nhà ngói.

Đây đúng là chuyện trước mắt của huyện. Vấn đề thể diện, người ngoài vừa mới tới đầu tiên đã thấy huyện này rất lạc hậu.

Nhưng nếu thật sự muốn tiến hành cải tạo thị trấn cũ nát này, các vấn đề liên quan, đừng nói đến phí tổn tài vụ, còn có các vấn đề về dân cư, đều là những vấn đề khó giải quyết.

Hàn Đông cho rằng, cho dù chính mình thật sự đề xuất, e là ngay cả Hoàng Văn Vận cũng không đồng ý.

Nếu chuyện này thật sự thành công thì quả là một chiến tích không nhỏ. Nhưng vấn đề là, nếu làm không tốt, sẽ gây ra rất nhiều phiền toái, không ai gánh nổi việc mạo hiểm này.

Ngưu Chí Không nói:

- Em cũng biết, nếu chuyện này chỉ dựa vào tài chính ở huyện các anh, e rằng không thể cải tạo được chút nào. Nhưng nếu nhiều bên cùng nhau tiến hành, Ủy ban nhân dân các người ra số vốn nhất định, sau đó trong lúc cải tạo, xem sự chuyển đổi đất đai như phần thưởng, khiến các xí nghiệp bên ngoài tham gia tiến hành cải tạo.

Hàn Đông hiểu được ý của cậu ta, cười nói:

- Tôi biết, ý tưởng của cậu quả thật không tồi. Nhưng tôi cho rằng tạm thời không thể đùa được.

Lã Nam Phương phất tay nói:

- Không sao đâu. Hiện giờ anh Đông muốn làm phải không? Có thể chờ anh lên làm Bí thư rồi mới làm. Chờ đến lúc anh nhất ngôn cử đỉnh thì khiến thị trấn này thay đổi diện mạo mới, phần lớn chiến tích cũng thuộc về anh thôi.

Hàn Đông cười khổ một chút, nói:

- Dễ dàng như cậu nói vậy thì tốt rồi.

Cấp độ thăng quan như hắn hiện nay đã là cực nhanh rồi, còn nói đến chuyện lên làm Bí thư Huyện ủy, e là đừng trông mong.

Dù sao Bí thư Huyện ủy phải phụ trách tất cả công tác trong toàn huyện, cấp trên cũng sẽ không đem trọng trách nặng như vậy đặt lên vai mình.

Theo cách nghĩ của Hàn Đông, phỏng chừng phải trải qua một thời gian ở huyện mới có thể leo lên được Chủ tịch Huyện đã là không tệ rồi. Có lẽ Chủ tịch huyện cũng không dễ làm, đến lúc đó có lẽ phải thăng lên một cấp. Chỉ có thể bắt tay vào làm phương diện khác.

Nhưng đề nghị của Ngưu Chí Không, Hàn Đông vẫn ghi nhớ kỹ. Nếu thật sự có một ngày như thế, chính mình có lẽ nên thử một lần.

Trong hai huyện bốn khu ở thành phố Vinh Châu, nhân khẩu của huyện Phú Nghĩa là nhiều nhất, nhưng kinh tế lại lạc hậu nhất, hoàn cảnh sống trong thị trấn cũng kém nhất.

Vì vậy, ấn tượng của huyện Phú Nghĩa đối với người khác chính là huyện lạc hậu nhất Vinh Châu.

Nếu có thể làm cho huyện Phú Nghĩa phát triển, có sức sống mới, đương nhiên là một chiến tích rất lớn.

Xem như đường làm quan thênh thang rồi.

Nhìn đồng hồ, thấy đã là một giờ năm mươi phút, Hàn Đông đứng lên nói:

- Tôi phải đi làm, các cậu dự định làm gì?

Ngưu Chí Không nói:

- Anh Đông, anh đi làm đi, bọn em chuẩn bị đi An Khê một chuyến.

Lúc ra quầy trả tiền trà, ông chủ nói cho bọn Hàn Đông biết, đã có người thanh toán tiền trà cho phòng họ rồi.

Hàn Đông mỉm cười, biết là Quản Tiên Bình đã trả tiền trà.

Ra ngoài rồi, Hàn Đông quay xe lại, lúc muốn chạy đi thì có một chiếc xe tải đột ngột lao tới. Nếu Hàn Đông không giẫm lên trụ phanh đúng lúc để dừng lại, thì e là bị đụng rồi.

- Quái, không biết lái xe thế nào sao?

Hàn Đông tức giận nói, quay lại đã thấy chiếc xe tải ngừng lại cách đó không xa. Sau đó từ trên xe nhảy xuống mấy gã mang xích bạc, trong tay đều cầm côn ngắn, bước theo cầu thang cạnh đó phóng xuống bãi sông.

Con đường này dọc theo Trường Giang và Hoàng Hà, phía dưới chính là bãi sông, mùa hè rất đông người đến bơi lội nghịch nước.

“Có chuyện gì sao?” Hàn Đông nghi hoặc nói, liền dừng xe lại, mở cửa bước xuống.

Đi đến bên đường, nhìn xuống phía dưới, đã thấy một gã mang xích bạc vọt tới bãi sông, đánh nhau với một đám người khác. Nhiều người đang nghịch nước, bơi lội trên bến sông đều hoảng sợ chạy trốn, thỉnh thoảng lại la hét om sòm.

Trên đường phố ven sông đã có đầy người đến đây xem náo nhiệt.

Những người này đều uống trà trong quán ven sông, nghe được có người kéo bè kéo lũ đánh nhau liền ào ào tiến ra xem náo nhiệt.

- Khà khà, đây là lần thứ năm rồi.

Có người đứng cạnh cảm thán nói.

Hàn Đông sửng sốt, chẳng lẽ nơi này thường xuyên có người kéo bè kéo lũ đánh nhau sao? Xem ra trị an ở huyện Phú Nghĩa cần phải quản lý chặt một chút.

Hàn Đông lập tức lấy điện thoại ra, gọi điện thoại đến văn phòng Xa Tĩnh Chương, nói cho anh ta biết ở đây có kẻ kéo bè kéo lũ đánh nhau.

Xa Tĩnh Chương nghe thấy, tất nhiên cam đoan sẽ nhanh chóng có lực lượng cảnh sát tới đây.

Người bên ngoài nhìn thấy điện thoại di động của Hàn Đông đểu tỏ vẻ hâm mộ.

Một người đàn bà béo ú hỏi:

- Cậu em này, đây là điện thoại di động của cậu sao?

Hàn Đông cười nói:

- Đúng vậy. À đúng rồi, ở đây thường xuyên có băng đảng đánh nhau sao? Bọn họ vì cái gì vậy?

Người đàn bà kia bĩu môi nói:

- Còn không phải là vì tranh địa bàn sao? Hai bên đều muốn giành nơi tốt nhất để lấy cát sông, thường xuyên đánh nhau.

Hàn Đông hỏi:

- Chẳng lẽ không ai quản lý sao?

- Chuyện này ai biết được! Dù sao chính quyền cũng chỉ để ý việc thu tiền, ai lo đến các anh lấy thế nào!

Người đàn bà kia dường như rất bất mãn với chính quyền.

- Tôi thấy mấy năm rồi, đường này không bảo đảm, đến lúc đó quán trà của tôi cũng đừng hòng mở.

- Vậy đã xảy ra chuyện gì?

Hàn Đông hỏi tiếp.

Người đàn bà kia nhìn Hàn Đông liếc mắt một cái, tức giận nói:

- Người ta đào cát nhiều như vậy, tôi thấy sớm muộn gì nơi đây cũng bị đào sạch. Cậu không thấy mặt sông ngày càng rộng sao?

Hàn Đông không khỏi nhíu mày. Xem ra vấn đề này cũng không nhỏ. Khai thác cát sông là do Ủy ban Kế hoạch và Cục Đất đai cùng nhau đấu thầu làm ra. Hàng năm trên huyện cũng thu được một ít phí khai thác. Nhưng giờ xem ra, để bọn họ khai thác tùy tiện cũng dẫn đến ảnh hưởng tiêu cực không nhỏ.

Nhưng Hàn Đông cũng mơ hồ biết được, khai thác cát sông ở đây, dường như cũng liên quan đến không ít lợi ích, muốn chỉnh đốn lại, cũng rất khó giải quyết.
— QUẢNG CÁO —