Đụng vào xe mình, lại còn chửi mắng té tát mình, còn muốn gây sự. Cho dù là bốn tốt, lúc này cũng không kìm nổi máu nóng trong người, Hàn Đông duỗi tay ra, vỗ vào tay gã kêu một tiếng, trầm giọng nói
- Cút.
Tên bự con kia cảm thấy cánh tay như bị gậy sắt đánh trúng một cái. Đau hét lớn lên một tiếng, lùi về sau xe mấy bước, gã lập tức giận dữ, có điều cũng nhìn ra, mình không phải là đối thủ của người thanh niên trước mặt, chỉ là trên địa bàn này, gã từ trước tới giờ chưa bao giờ chịu thiệt, bây giờ đèn xe của mình hỏng rồi, tay cũng còn đang đau, phải lấy lại sĩ diện mới được.
- Mẹ mày, có ngon thì đừng chạy
Tên đó tức giận nói, giơ điện thoại lên, bắt đầu gọi điện.
Hàn Đông lạnh lùng cười, cũng không để bụng tên đó, vốn dĩ là vấn đề của đối phương.
Chu Chính lúc này nói
- Lãnh đạo, chuyện này cứ để tôi xử lý.
Hàn Đông gật đầu, nói
- Đèn kia, cậu làm xong thì lên xe.
Lập tức Hàn Đông quay người đi vào bên trong, chuyện này giao cho Chu Chính xử lý, Hàn Đông cũng yên tâm. Cho dù Chu Chính bây giờ là Phó bí thư Đảng ủy Công an khu Hoa Bình, kiêm nhiệm Phó cục trưởng Cục công an, ở vị trí này xử lý chút chuyện nhỏ, chắc cũng chẳng là vấn đề to tát gì, Hàn Đông bây giờ Thường ủy Thành ủy, Phó chủ tịch Thành phố, cũng không cần nhất thiết vì chút chuyện cỏn con này mà xông lên trước.
- Tên kia đứng lại
Tên kia gọi xong điện thoại. Thấy Hàn Đông muốn rời đi, lập tức giơ điện thoại hét to.
Chu Chính lúc này cũng lôi điện thoại ra, gọi điện thoại, khinh thường nói
- Tiểu tử, gọi gì mà gọi, xem ta thu dọn cậu thế nào đây.
- Đệt
Tên đó thấy Chu Chính thoạt nhìn bộ dạng có vẻ thư sinh, nên nghĩ thầm rằng không giống như người kia có thể đánh được. Trước kia thì chịu thiệt, trước mặt người này lấy lại chút mặt mũi đã. Nghĩ như vậy, gã liền tiến lên trước hai bước, đánh một quyền về Chu Chính
- Khẩu lan, muốn chết
Chu Chính thì không phải là ương ngạnh, ông ta sớm đã thấy sự lợi hại của Hàn Đông, bởi vậy vẫn chú ý rèn luyện đều đều, tuy rằng có chênh lệch lớn so với Hàn Đông, nhưng đối phó với hai người thường, cũng dễ dàng làm gọn.
Một chưởng của tên bự con kia bay tới, Chu Chính không lùi mà tiến lên, duỗi tay ra bắt được tay tên kia, thân mình cong hình cung, vừa động, vặn lưng, đã vật tên kia ngã lăn ra ngoài, văng lên chiếc xe của gã ầm một tiếng.
- Hừ, dám tập kích cảnh sát.
Chu Chính vỗ tay cười lạnh hai tiếng, tên kia bị mất khí choáng váng, vừa nghe lời Chu Chính, liền ngây người sửng sốt.
- Anh Trung, là tên nào không có mắt.
Lúc này có mấy tên côn đồ chạy tới, một tên cầm quần áo trong đám đó, xem bộ dạng chắc là có cầm ống tuýp loại gì đó.
Chu Chính vừa thấy thế, nhếch mép cười, tay cũng duỗi ra sau lưng.
- Là gã, đánh gẫy chân gã cho ta, xảy ra chuyện gì ta chịu trách nhiểm
Người tên Trung ca liền lập tức thần khí lại, chỉ vào Chu Chính kiêu ngạo nói.
- Anh Trung yên tâm. Tiểu tử này chạy không thoát đâu
Tên đầu lĩnh của bọn côn đồ nói, từ trong chiếc áo lôi ra ống tuýp sắt, mấy tên khác cũng xông đến, trong tay cầm gậy sắt.
Chu Chính thấy thế liền lôi súng lục ra, lớn tiếng quát
- Làm gì, tạo phản àh? Tao là cảnh sát đây.
- Sặc
Vừa thấy Chu Chính lôi khẩu súng lục ra, lại còn tuyên bố mình là cảnh sát, mấy tên côn đồ sửng sốt, bình thường cảnh sát cũng không phải có thể tùy tiện mang súng bên mình.
Tên Trung ca kia ngẩn người ra, mãi một hồi lâu mới biết gã trước mặt thật là cảnh sát, nhìn thấy bộ dạng e dè của mấy tên côn đồ, gã liền nói
- Hừ, cảnh sát thì giỏi lắm sao? xem ta lột da mày trước rồi thu dọn mày
Gã lại lôi điện thoại ra gọi.
Mấy tên côn đồ kia sợ hãi khẩu súng lục trong tay Chu Chính, đều nhanh chóng buông vũ khí, cười cợt nhả tản đi, dù sao mọi người cũng bỏ vũ khí rồi, cũng không chủ động tiến lên khiêu khích, cảnh sát cũng không thể làm thế nào với bọn họ được.
Chính lúc này, một chiếc cảnh sát đi tới, một chiếc xe tải có treo đèn cảnh sát, từ trong xe năm sáu vị cảnh sát nhảy xuống.
- Ở đây.
Chu Chính cười lạnh hạ mệnh lệnh
- Những người này tập kích cảnh sát. Đều mang về điều tra hết cho tôi dù sao mấy tên này cũng không phải là người tốt đẹp gì.
Mang về điều tra, bao nhiêu cũng có thể điều tra ra vấn đề, thu dọn bọn họ là việc dễ dàng. Về phần cái người gọi là Trung ca tự nhiên lại trở thành đối tượng chú ý trọng điểm.
- Vâng, Cục trưởng Chu.
Người dẫn đội đến là đồn trưởng đồn công an, sớm đã nhập vào dòng của Chu Chính, bây giờ có thể phục vụ được Cục trưởng Chu, đó là việc gã cầu còn không được, người sáng suốt vừa thấy biết Chu Chính chắc chắn là người có bối cảnh. Hơn nữa là bối cảnh có thế lực mạnh mẽ ủng hộ, nếu không ông ta từ Sở công an tỉnh trao quyền, trẻ tuổi như vậy đảm nhận chức Phó cục trưởng, nhưng lại còn để ông ta đảm nhiệm chức Phó bí thư Đảng ủy Công an kiêm nhiệm Phó cục trưởng, độ mạnh có chút lớn rồi, cho nên nhận được điện thoại của Chu Chính, sđồn trưởng vội vàng qua đây rất mau.
Đối mặt với cảnh sát, mấy tên côn đồ trong miệng kêu la, kết quả là bị bắt giải đi, Trung ca kia, tự nhiên cũng khó tránh khỏi. Khi gã trong miệng kêu có quen biết Cục trưởng Cao, thậm chí còn bị cảnh sát đạp cho một cái.
Làm xong, Chu Chính mới vỗ tay, dừng xe Hàn Đông xong. Sau đó đi lên lầu. Tiến vào trong phòng, cung kính chào hỏi Hoàng Văn vận, sau đó ngồi xuống, nói với Hàn Đông
- Lãnh đạo, việc đó tôi đã giao cho đồn công an làm rồi.
Hàn Đông gật đầu nói
- Cậu xử lý là được rồi.
Chỉ là một đám không biết trời cao đất dầy mà thôi, Hàn Đông tự nhiên không thể để tâm, giao cho Chu Chính xử lý đã là tốt cho mấy tên kia rồi.
Hoàng Văn Vận hỏi
- Có chuyện gì àh?
Ông ta thấy Hàn Đông đối với Chu Chính càng ngày càng tin tưởng, mối quan hệ giữa Hàn Đông và Chu Chính không phải là nhỏ, tự nhiên ông ta cũng không thể bởi vì Chu Chính chỉ là cấp trưởng phòng mà khinh thường ông ta được. Trên thực tế, Chu Chính cũng chỉ hơn hai mươi tuổi mà thôi, có thể đủ đề làm đến chức trưởng phòng này, bên trong thể chế, cũng đã là vô cùng to rồi, có điều bởi vì có Hàn Đông ở một bên làm so sánh. Bởi vậy chẳng có gì là lạ. Nhưng trên thực tế, dựa vào tuổi tác của Chu Chính, anh ta có thể làm tốt mối quan hệ với Hàn Đông như vậy, thành tựu tương lai chắc chắn không có giới hạn, vượt qua mình cũng không hẳn là không có khả năng.
Hàn Đông thản nhiên nói
- Chỉ chút chuyện nhỏ mà thôi.
Hoàng Văn Vận trước đó cũng đã chọn được vài món ăn rồi, lúc này kêu phục vụ bưng rượu và thức ăn lên cho ba người vừa uống rượu vừa tán gẫu. Trong ba người, tuy tuổi tác của Hoàng Văn Vận là lớn nhất, tư cách già dặn nhất. Nhưng bây giờ, cấp bậc của Hàn Đông là cao nhất, tuy thái độ của hắn trước sau vẫn tốt, nhưng Hoàng Văn Vận bây giờ cũng đem vị trí thật sự của mình xuống dưới, thậm chí đến Hàn Đông xưng hô với ông ta là lãnh đạo cũng ra vẻ khiêm tốn sửa miệng Hàn Đông, Hàn Đông cũng không miễn cưỡng, chỉ gọi ông ta là Chủ tịch Văn Vận. như vậy cũng thể hiện thân thiết một ít rồi.
Từ miệng của Hoàng Văn Vận, Hàn Đông đối với nhóm người Thường ủy Thành ủy rốt cuộc cũng có hiểu biết thâm sâu, trong lòng không khỏi cảm thán thế cục của thành phố Tân Châu thật là phức tạp. Xem ra Phó bí thư Ngụy Du Vĩ đề danh mình đảm nhiệm tổng chỉ huy công trình đường Tân Giang, cũng là muốn lôi kéo mình vào đội ngũ ông ta thêm lớn mạnh.
Cười khổ một lúc, Hàn Đông nói
- Xem ra về sau vẫn phải cẩn thận một chút rồi.
Đúng lúc này, điện thoại của Chu Chính vang lên, anh ta lôi điện thoại ra, thuận tiện xin lỗi Hàn Đông với Hoàng Văn Vận, nói
- Hai vị lãnh đạo. Tôi nhận cuộc điện trước, là Cục trưởng Cao của chúng tôi.
Sau đó anh ta liền đi ra ngoài gian phòng nhận điện thoại, lúc này Cục trưởng Cao gọi điện thoại đến, không cần hỏi. Chắc chắn là vì Trung ca gì gì đó lúc trước, Chu Chính nhớ rõ gã trước khi bị giải đi có nói quen biết với Cục trưởng Cao.
- Tiểu Chu àh, đồn công an Thành Quan có chuyện gì vậy, sao lại bắt Trưởng phòng Cục xây dựng đô thị vậy?
Cao Lập Hương không vừa lòng nói trong điện thoại. Trong miệng ông ta nói Trưởng phòng Đậu đó, là Trưởng phòng Đậu Tường Trung của Cục xây dựng đô thị và quy hoạch, tuy chỉ là danh trưởng phòng, nhưng trên thực tế cũng là cấp trưởng phòng nhỏ nhoi mà thôi, có điều Cục Xây dựng đô thị là nơi nóng, Sở quy hoạch cũng chỉ là một nơi nhỏ có thể làm việc, lại thêm Đậu Tường Trung ngoài ra cũng có quan hệ với Cục thành phố, cho nên rất nhanh đã gọi điện đến cho anh ta. Đối trợ thủ từ Sở tỉnh này, Cao Lập Hương trong lòng vô cùng kiêng kị, bản thân ông ta cũng không phải là Phó bí thư Đảng ủy công an, thấy Chu Chính như vậy, có ý rất muốn thay vào đó, cho nên đối với Chu Chính ông ta cũng tăng một trăm hai mươi phần trăm đề phòng.
- Cục trưởng Cao àh, tôi không biết ông nói trưởng phòng gì đó là ai, tối nay tôi đích thực có gặp mấy tên côn đồ. Bọn họ muốn tập kích tôi nữa. Trong tay còn cầm mấy cây côn sắt. Mấy tến đó, không dạy một bài học cho tốt thì không được, đây là khu Hoa Bình, lãnh đạo nhìn chằm chằm vào nhiều lắm đó.
Chu Chính cười ha ha nói, anh ta còn có một chiêu sát thủ vẫn chưa phát ra đâu, đó chính là tên đó đụng vào xe của lãnh đạo Thành ủy trước.
Tuy rằng lúc đó Hàn Đông ngồi trong xe, hai xe chỉ là chạm một chút thôi, lại còn xe của đối phương xảy ra vấn đề, nhưng Chu Chính nếu như đem chuyện này lật tung ra. Vậy thì Cao Lập Hương kia sẽ đột nhiên mà héo xuống. Có điều lúc đó khí tức còn chưa đủ, cho nên Chu Chính không có nói rõ.
- Cũng không phải chuyện to tát gì thì để đồn công an Thành Quan thả người đi
Cao Lập Hương lạnh lùng nói. Chu Chính tên tiểu tử này nếu tự tìm cái chết, vậy thì không thể trách bản thân được, tuy rằng Chu Chính là từ sở Tỉnh xuống, nhưng một khi đến là đắc tội với lãnh đạo Cục thành phố, đến lúc đó chắc chắn sẽ không có quả ngon cho gã ăn đâu.
- Ha ha
Chu Chính dập điện thoại, cười nhạt, anh tự nhiên biết Cao Lập Hương không vừa lòng với bản thân, có điều mình có Hàn lão đại làm chỗ dựa rồi, có có gì mà lo lắng nữa, vừa hay bản thân có thể thông qua chuyện này mà đùa giỡn với thể diện Cao Lập Hương một chút.
Lập tức Chu Chính gọi điện thoại đến đồn công an Thành Quan, nhận được điện thoại chính là Trưởng đồn Lỗ Nghi Hữu, Chu Chính nghiêm túc nói
- Lão Lỗ, mấy tên đó, trong đó hình như có tên nào họ Hoàn thì phải, đã lái xe đụng vào xe của lãnh đạo, nhất định phải thẩm vấn cho rõ, bất kỳ ai đến đánh tiếng cũng không được thả.
- Sếp Chu, Đậu Tường Trung là Trưởng phòng Cục Xây dựng đô thị
Lỗ Nghị Hữu vô cùng khó xử, lúc nãy Cục trưởng Cao Lập Hương vừa mới gọi điện đến bảo ông ta thả người, ông ta cũng kiên trì một chút, nhưng nếu như Cục trưởng Cao quyết tâm muốn ông ta thả người, một đồn trưởng công an nhỏ ông nhoi cũng không làm được gì.
- Tôi không cần biết gã là người thế nào, ông không nghe thấy lúc nãy tôi nói gì sao, nhất định phải điều tra thật rõ ràng, rốt cuộc tên đó có mưu đồ gì.
Chu Chính không kiên nhẫn được nói.
Lỗ Nghi Hữu cái này rốt cuộc phản ánh được lúc nãy Cục trưởng Chu không phải nói là đề cập đến lãnh đạo Thành ủy sao. Vậy bản thân còn sợ điều gì nữa, lúc này ưỡn ngực nói
- Cục trưởng Chu an tâm, tôi nhất định làm tốt chuyện này.
Chu Chính cất điện thoại, cười ha ha rồi đi vào tiếp rượu cho hai vị lãnh đạo uống rượu
Tuy nhiên, rất nhanh điện thoại của Chu Chính lại vang lên, vừa xem số thì là số của Phó cục trưởng Cục thành phố là Ngụy Kiện Kiệt, tuy nhiên Chu Chính không có qua lại với Ngụy Kiện Kiệt, nhưng số của lãnh đạo cục thành phố vẫn còn lưu lại.
Gã cũng không vội nhấc điện thoại, cầm điện thoại, nói với Hàn Đông
- Lãnh đạo, tên tiểu tử lúc nãy là cán bộ của bên Cục xây dựng đô thị, bây giờ Cục trưởng Ngụy cục thành phố gọi điện thoại đến, phỏng đoán là việc của tên đó.
Hàn Đông nghe xong, liền nhìn về phía Hoàng Văn Vận. Hoàng Văn Vận khẽ mỉm cười nói
- Ngụy Kiện Kiệt là người bên Trần Phúc Xương.
Không tỏ rõ ý kiến cười cười, Hàn Đông nói với Chu Chính
- Cậu xem rồi xử lý đi.
- Tôi biết rồi
Chu Chính nói, dù sao tên đó cũng dám mắng lãnh đạo trước. Lại còn muốn động thủ. Không giam 20 tiếng thì quá có lỗi với anh ta rồi. Lúc này anh ta cũng không có đi ra khỏi phòng, ngồi ngay ở đó nhận điện thoại, cười nói
- Cục trưởng Ngụy chào ngài, có chỉ thị gì vậy?
- Chu Chính phải không, tôi là Ngụy Kiện Kiệt của Cục thành phố, cậu có chuyện gì vậy, sao mãi không nhấc máy.
Ngụy Kiện Kiệt trong điện thoại không vừa lòng nói
- Cậu sao có thể bắt Trưởng phòng Đậu Tường Trung của Cục xây dựng đô thị lại vậy, thật là bừa bãi, quan hệ đơn vị anh em xử lý chưa tốt, chức Phó cục trưởng cậu không muốn làm nữa hay sao?
Ngụy Kiện Kiệt là Phó cục trưởng Cục thành phố, bởi vậy trong lòng ông ta, Chu Chính chỉ là một trợ thủ khu cục cấp dưới mà thôi, bản thân tự mình gọi điện cho gã mà hồi lâu mới nhận, thật là không hiểu chuyện, cho nên nhịn không được mới giáo huấn gã.
Chu Chính nói
- Cục trưởng Ngụy, tôi không biết ngài nói là ai, trước tiên mấy tên côn đò đó quấy rầy lãnh đạo, tôi để đồn công an giải bọn họ về đồn thẩm tra, không biết Cục trưởng Ngụy có vấn đề gì sao?
- Lãnh đạo thành ủy?
Tính mẫn cảm chính trị của Ngụy Kiện Kiệt tự nhiên nhạy bén hơn tính mẫn cảm chính trị của Trưởng đồn công an nhỏ nhoi hơn nhiều, lập tức nghe ra trong đó có vấn đề gì, xem ra chuyện này không đơn giản, tuy nhiên gã vừa đánh động gọi điện thoại, cũng không thể bởi vì câu nói của Chu Chính mà lặng lẽ vậy, nếu như thế thì về sau ông ta bảo hộ được uy nghiêm của mình thế nào đây
- Hừ, chúng ta chấp pháp, nhất định phải chú ý chứng cứ rõ ràng, không bỏ qua kẻ xấu. Nhưng cũng không thể bắt oan người tốt.
- Cảm ơn Cục trưởng Ngụy, tôi nhất định sẽ chú ý
Chu Chính nói.
Anh ta cũng tự nhiên nghe ra sự thay đổi mãnh liệt của Ngụy Kiện Kiệt, trong lòng thầm buồn cười, nghĩ thầm vẫn là có lãnh đạo làm chỗ dựa là tốt, bản thân không nói ra thân phận của Hàn lão đại, chỉ nhắc đến lãnh đạo Thành ủy, Ngụy Kiện Kiệt liền hành quân lặng lẽ, chút ý tứ cũng không có.
Hàn Đông xem biểu hiện của Chu Chính để trong lòng. Tự nhiên biết tiểu tử này là muốn kéo cờ làm da hổ, tuy nhiên đối với cái này Hàn Đông cũng là cho phép, Chu Chính chỉ là một Phó cục trưởng của một khu cục, làm được chuyện nhỏ này không có vấn đề gì, nhưng áp lực đến tự bên trên, mượn chút lực từ phía mình cũng có thể được. Hơn nữa, Hàn Đông cũng muốn coi phía sau tên tiểu tử Cục xây dựng đô thị đó rốt cục là loại người gì.
Hoàng Văn Vận đứng một bên coi, cũng dần dần thưởng thức chút hương vị, thấy Chu Chính bây giờ là trợ thủ trong tay Hàn Đông, Hàn Đông cũng đang dùng chuôi dao thăm dò mọi thứ.
- Tên này, tuổi còn trẻ, làm việc mà cũng là cẩn thận, gần như cay độc vậy.
Trong lòng Hoàng Văn Vận thầm nghĩ, tuy rằng cấp dưới trước kia hiện giờ đi tới trước mặt mình, nhưng trong lòng ông ta cũng không có gì không qua được, ông ta là Phó giám đôc sở đều là do Hàn Đông giúp đỡ vận động, cũng coi như quyền thực của Hàn Đông lớn hơn ông ta một chút, ông ta còn cái gì mà không phục nữa.
Ngụy Kiện Kiệt dập điện thoại, vẫn đang cân nhắc điện thoại của Chu Chính, trong lòng nghĩ tên tiểu tử đó đá nói rốt cuộc là ai nhỉ, Lãnh đạo Thành ủy, ít nhất cũng là Thường ủy Thành ủy. Bằng không người khác cũng không thể xưng nổi cái danh đó đâu.
- Tiểu Đậu không đến mức lỗ mãng vậy chứ, lái xe đụng vào lãnh đạo Thành ủy
Trong lòng Ngụy Kiện Kiệt thầm nghĩ, có điều cũng không sao nghĩ ra được rốt cuộc là có chuyện gì. Sau đó ông ta kiền gọi điện cho Cao Lập Hương
- Lập Hương àh, chuyện của Đậu Tường Trung giao cho ông đấy, bất luận thế nào tối nay phải để gã về nhà ăn cơm tối, cậu biết không? Chuyện này để cậu tự mình qua hỏi đi.
- Cục trưởng Ngụy, cái này. Chu Chính là thứ không biết điều, tôi đã gọi điện cho tên đó trước rồi đó, nhưng gã không nghe
Cao Lập Hương nghe thấy Ngụy Kiện Kiệt tức giận, trong lòng lại vô cùng vui mừng, Ngụy Kiện Kiệt càng tức giận. Đến lúc đó càng toàn lực đối phó với Chu Chính.
- Cậu có còn là nhân vật số một Cục công an khu Hoa Bình không?
- Nhưng mà cái này. Chu Chính gã không phải là từ Sở Tỉnh xuống sao.
Cao Lập Hương tiếp tục thêm dầu vào lửa.
- Sở tỉnh phái xuống thì đã sao? Đây là thành phố Tân Châu.
Ngụy Kiện Kiệt trong lòng vô cùng tức giận, vỗn dĩ người được lựa chọn cho Phó cục trưởng khu Hoa Bình, ông ta đã làm xong các mối quan hệ các bên rồi chuẩn bị để đơn vị của mình có liên quan đi vào rồi, kết quả Chu Chính từ trên trời rớt xuống đi vào, khiến sự nỗ lực của ông ta rơi vào vô vọng. Còn phải nói với người khác câu trả lời, khiến trong lòng ông ta vô cùng buồn bực, bây giờ Chu Chính còn đang làm việc, lại còn đã gọi điện thông báo tình hình rồi gã căn bản cũng không để tâm, bởi vậy Ngụy Kiện Kiệt trong lòng liền tức nghẹn cổ, thầm nghĩ ra tay gõ gõ tên tiểu tử này, để gã biết đây là địa bàn của thành phố Tân Châu, cho dù là Sở tỉnh phái đến, cũng phải thành thật dựa vào quy củ làm việc
Nghe thấy Ngụy Kiện Kiệt không giấu nổi sự giận dữ, Cao Lập Hương trong lòng vô cùng đắc ý, thầm nghĩ Chu Chính mày không phải rất lợi hại sao, có thể được sở tỉnh phái xuống. Vậy thì xem có thể đứng vững được trước áp lực của lãnh đạo thành phố không nha.
Dập điện thoại, Cao Lập Hương cũng không vội đi thu xếp chuyện của Đậu Tường Trung, ông ta bây giờ hy vọng người của đồn công an Thành Quan tốt nhất là làm chút thủ đoạn với Hoàn Tường Trung, thế này thì đến lúc đó Ngụy Kiện Kiệt chắc chắn càng tức giận. Cục trưởng Ngụy là Thường ủy Thành ủy, người của Bí thư Đảng ủy công an Trần Phúc Xương, để Cục trưởng Ngụy đối phó với tên tiểu tử đó. Bản thân ông ta không phải thoải mái nhiều rồi sao?
Lúc này, bên trong đồn công an Thành Quan, hai dân cảnh dưới sự dặn dò của đồn trường, toàn lực thẩm tra Hoàn Tường Trung. Để gã nhận ra được vấn đề của mình.
- Tôi không làm gì cả, không phải là chỉ đụng xe thôi sao, cái hỏng lại là xe của tôi nữa.
Đậu Tường Trung rất buồn bực, đồng thời cũng cứng mồm, gã còn đợi điện thoại của anh rể Ngụy Kiện Kiệt đến cứu viện gã.
Anh rể của Đậu Tường Trung - Ngụy Kiến Kiệt là phó cục trưởng cục công an thành phố, vì vậy mặc dù năng lực không tốt lắm, nhưng được làm cán bộ cấp chính cục xây dựng đô thị, bình thường được nhiều người vây quanh nịnh hót, rất tự cho là đúng.