Người Cầm Quyền

Chương 451: Gặp rắc rối



Tối nay y đến dự tiệc của một người bạn, ai ngờ vì đậu xe gấp, lúc dành chỗ có xô xát nhỏ, đèn xe của y bị đụng hư, theo tính cách kiêu ngạo thường ngày của y, bất luận là lỗi của ai, y đều không buông tha.

Tuy nhiên, Đậu Tường Trung không thể tưởng tượng được, tồi nay gặp phải đứa cứng rắn, bản thân động thủ không chỉ chịu thiệt, gọi người đến còn bị cảnh sát bắt giữ.

- May là mình có gọi cho anh rể trước.

Đậu Tường Trung nghĩ thầm thật may

- Nhưng sao lâu vậy mà Cao Lập Hương còn không đến thả mình ra.

Y không biết, Cao Lập Hương vốn gọi điện thoại cho đồn công an,

Được biết chuyện này có liên quan với Chu Chính, gã bèn gọi điện thoại cho anh rể của Đậu Tường Trung – Ngụy Kiến Kiệt, còn thêm mắm thêm muối thị phi. Cao Lập Hương từ cấp sở lên tới cấp cục trưởng khu Hoa Bình, cơ bản xem như một tay che trời, vì vậy bây giờ xem như Chu Chính kiêm luôn phó bí thư đảng ủy công an, nhưng tiếng nói trong cục công an không lớn, hiện tại cũng có một số người theo gã, nhưng Cao Lập Hương không dám sơ suất. Cho dù Chu Chính từ sở tỉnh xuống, dáng vẻ hùng hổ đó, dường như cố ý đoạt quyền. Vì vậy trong lòng Cao Lập Hương đầy sợ hãi, tuy nhiên đối với lai lịch của Chu Chính lại có chút e dè, dù sao phải giữ vững vị trí của mình, về phần xử lý Chu Chính, giao cho người khác làm, còn chuyện của Đậu Tường Trung, vừa lúc cho gã cơ hội, sau khi nói chuyện điện thoại với Ngụy Kiến Kiết, gã không gấp đi đồn công an, cũng không gọi điện, trước tiên là để Tường Trung chịu khổ một chút, như vậy thì cục trưởng Ngụy mới tức giận lên tới đỉnh điểm.

- Ừ, những tên côn đồ này phải được giáo dục một phen, nộp một ít tiền là có thể thả người rồi.

Đồn trưởng đồn công an Thành Quan Lỗ Nghi Hữu đang để cấp dưới tùy cơ hành động.

- Về phần tên họ Đậu đó, thẩm vấn một chút, dám đụng xe lãnh đạo thành ủy, vậy còn được sao.

- Thủ trưởng, là vị lãnh đạo nào vậy?

Người cấp dưới hỏi, thầm nghĩ lá gan tên họ Đậu đó không đến mức lớn như vậy, phỏng đoán là đắc tội gì với vị lãnh đạo kia, chỉ là lấy cớ đổ tội mà thôi.

- Tôi chả biết là lãnh đạo nào?

Lỗ Nghi Hữu trừng mắt nói

- Làm tốt vào là được rồi, sao nhiều lời vậy.

Có giao phó của đồn trường, đương nhiên cấp dưới nổ lực biểu hiện. Vì thế Đậu Tường Trung gặp họa rồi, mặc dù y biểu lộ thân phận, người ta cũng không dùng thủ đoạn quá đáng, nhưng thay nhau thẩm vấn là không thoát được rồi, dù sao cấp trên không phải có lãnh đạo thành ủy sao, mọi người đều cố gắng biểu hiện tốt.

Đậu Tường Trung bị thẩm vấn một phen, dần dần chợt thấy một vấn đề, y đâu có lái xe đụng lãnh đạo, đây rõ ràng là vu oan, vì thế đánh chết y cũng không thừa nhận, la hét muốn gặp cục trưởng Cao.

Còn Cao Lập Hương chờ từ lúc 9 giờ đến gần mười giờ, mới gọi điện thoại cho đồn trưởng đồn công an Lỗ Nghi Hữu, hỏi:

- Xảy ra chuyện gì, sao anh vẫn chưa thả Đậu Tường Trung ra? Đồn trưởng anh còn muốn làm hay không?

Lỗ Hữu Nghi quyết tâm theo Chu Chính, lại biết Đậu Tường Trung này đắc tội với lãnh đạo thành ủy, vì thế cũng không sợ Cao Lập Hương, anh ta nổi giận trong điện thoại nói:

- Sếp Cao, Đậu Tường Trung khả nghi lái xe đụng lãnh đạo, chúng tôi đang điều tra.

- Hử

Cao Lập Hương nghe xong bèn ngẩn người, việc này sao lại đề cập tới lãnh đạo thành ủy, vậy thì phức tạp rồi, xem ra y không thể tiếp tục lội nước đục rồi, tên Chu Chính quả nhiên có chút bản lĩnh, nhanh như vậy đã đạp lên tới lãnh đạo thành ủy rồi. Cao Lập Hương đương nhiên không nhận ra được Lỗ Nghi Hữu đang lừa mình, dù sao vấn đề này cần phải truy cứu, không thể che đậy được.

Sự tình đã vượt ra khỏi dự liệu, tự y cũng không thể giải quyết được, vì thế Cao Lập Hương liền nòi:

- Thật hả, vậy các anh phải chứng thực rõ ràng chuyện này.

Cúp điện thoại, Cao Lập Hương nghĩ đi nghĩ lại, gọi điện cho Ngụy Kiến Kiệt, giọng điệu khó nói:

- Cục trưởng Ngụy, tiểu Đậu có thể có chút phiền phức, người của đồn công an nói anh ta có khả nghi lái đụng xe lãnh đạo thành ủy, bây giờ vẫn đang điều tra.

- Cái gì? Không thể được, sao Đậu Tường Trung lại đụng phải lãnh đạo thành ủy được.

Ngụy Kiến Kiệt cũng ngạc nhiên, không ngờ sự việc lại thành như vậy. Y nghĩ cậu em vợ này mặc dù có chút ương ngạnh kiêu ngạo, nhưng cho gã mười lá gan cũng không dám đi đụng lãnh đạo thành ủy.

Cao Lập Hương cười khổ nói:

- Việc này đang được điều tra, là phó cục trưởng Chu Chính giao phó.

- Lại là Chu Chính?

Ngụy Kiến Kiệt sửng sốt, nghĩ tên này từ sở tỉnh xuống, không ngờ có quan hệ với lãnh đạo thành ủy, quả nhiên không đơn giản. Tuy nhiên chuyện này liên lụy đến em rể, Ngụy Kiến Kiệt cũng không thể không quản. Nghĩ một chút, y bèn gọi điện thoại cho Chu Chính.

- Chu Chính hả, chuyện của Đậu Tường Trung rốt cuộc là thế nào? Sao lại có liên quan đến lãnh đạo thành ủy?

Chu Chính trong lòng cười thầm, anh ta nghĩ dựa vào thế lực của Hàn Đông, cũng có thể gần đạt được mục đích, liền nói:

- Cục trưởng Ngụy, là như vậy, Đậu Tường Trung lúc tối đi ăn cơm, đụng phải xe của Chủ tịch thành phố Hàn, còn nhảy xuống xe chửi bới, hơn nữa còn muốn công kích Chủ tịch thành phố Hàn.

Ngụy Kiến Kiệt nghe xong, không khỏi hít phải ngụm khí lạnh, ủy viên thành ủy, mặc dù phó Chủ tịch thành phố Hàn Đông mặc dù đến thành phố Tân Châu muộn, nhưng y cũng không dám khinh thường người naỳ, dù sao là người trong thể chế, đối với danh tiếng của Hàn Đông nghe như sấm bên tai. Mặc dù hắn mới hơn hai mươi tuổi mà đã làm tới chức này, chỉ cần không phải người mù, đều có thể nhìn thấy Hàn Đông là người có địa vị hùng mạnh. Mấu chốt hơn nữa, bây giờ thế cục trong thành phố rất phức tạp, Hàn Đông mới đến, chắc chắn nhận được nhiều sự chú ý và lôi kéo, vậy thì nếu hắn muốn làm gì, thì nhất định nhận được sự ủng hộ của nhiều phía, uy lực cũng lớn hơn nhiều.

Cầm điện thoại trong tay hồi lâu, Ngụy Kiến Kiệt cảm thấy việc này không phải chuyện nhỏ, cũng không biết rốt cuộc Hàn Đông muốn làm gì, liền gọi điện cho bí thư đảng ủy công an Trần Phúc Xương, hai tay nắm chặt điện thoại, lưng hơi cong, nói cung kính:

- Bí thư Trần, tôi là tiểu Ngụy cục công an, thật xin lỗi gọi cho anh muộn thế này, có một việc tôi cần báo cáo với anh.

- Nói đi, chuyện gì?

Ngụy Kiến Kiệt của đảng ủy công an nếu không có việc quan trọng, chắc chắn không gọi điện vào lúc này;

- Là như vậy…

Ngụy Kiến Kiệt cẩn thận kể lại sự việc một chút, lại vội vàng giải thích:

- Bí thư Trần, tôi cảm thấy việc này có chút kỳ quặc, tôi biết Tiểu Đậu không thể nào làm vậy được, cũng không đến mức đi hăm dọa người ta. Ông ta chưa nói xong cũng đã biểu lộ ý từ, nhắc nhở Trần Phúc Xương, Hàn Đông có thể nhúng tay vào cục công an.

Mí mắt Trần Phúc Xương chớp chớp, vết rỗ trên mặt dường như chớp theo. Vì Trần Phúc Xương có mặt rỗ, vì vậy còn được xưng là Trần mặt rỗ, tuy nhiên đó là cách hô riêng của mọi người, ai cũng không dám xưng hô chính diện như vậy. Vậy không phải đi tìm cái chết hay sao. Là người bên hệ Chủ tịch thành phố Hạ Kim Cường, y đương nhiên rõ, Hạ Kim Cường hiện đang toàn lực lôi kéo Hàn Đông, mà nếu Hàn Đông muốn nhúng tay vào cục công an làm chuyện gì đó, đến lúc đó thì thật sự phiền phức.

- Chuyện này, cần phải làm rõ. Cục công an chính là nơi bảo vệ bình an, nếu như đến cả bình an của lãnh đạo thành ủy cũng bị uy hiếp, vậy thì chính phủ nuôi các người để giúp người là phí cơm hay sao.

Trần Phúc Xương lạnh nhạt nói, y rất nhanh nghĩ đến một điều, vậy có lẽ Hàn Đông không phải muốn nhúng tay vào cục công an, cho dù xem như có chút việc, dường như cũng không đến lượt tay Hàn Đông nhúng vào, khả năng rất lớn là Ngụy Kiến Kiệt không biết đắc tội với Hàn Đông chỗ nào, vì vậy có chút căm căm tức,

- Anh gọi điện thoại cho đồn công an khu Hoa Bình, việc này nhất định điều tra rõ ràng, tuyệt đối không thể nhân nhượng cho người có liên quan.

Y liền cúp điện thoại cái cụp.

Ngụy Kiến Kiệt cầm điện thoại sững sờ, trên trán đổ mồ hôi, Trần Phúc Xương này có ý gì? Thông qua cách này biểu hiện thiện ý với Hàn Đông, dường như cũng không cần thiết làm vậy chứ? Cứ như vậy, Đậu Tường Trung nhất định chịu khổ rồi.

Tuy nhiên cho dù lo lắng cho em vợ, Ngụy Kiến Kiệt không thể không theo chỉ thị của bí thư đảng ủy công an. Phải biết rằng bí thư đảng ủy công an Trần Phúc Xương này, hành sự ở cục công an rất cẩn thận, uy tín rất cao ở cục công an. Ngụy Kiến Kiệt là một phó cục trưởng nho nhỏ, tất nhiên không dám đối kháng lời của Trần phúc Xương.

Rơi vào đường cùng, Ngụy Kiến Kiệt chỉ có thể gọi điện thoại cho Cao Lập Hương cục công an khu Hoa Bình, nói:

- Việc của Tiểu Đậu, các anh phải điều tra rõ ràng, có tình huống gì, liền thông báo cho tôi.

- Cục trưởng Ngụy, anh yên tâm, tôi nhất định xử lý tốt.

Cao Lập Hương nói, trong lòng rất ngạc nhiên, Ngụy Kiến Kiệt có chuyện gì, y rất để ý cậu em vợ Đậu Tường Trung, bây giờ sao thái độ lại thành như vậy. Chuyện này quả nhiên rất phức tạp, xem ra phải cẩn thận một chút là không sai, việc này cũng nói lên tên tiểu tử Chu Chính kia đích thực có chút uy thế.

Bởi vậy, Đậu Tường Trung càng buồn bực, tối hôm đó, người đồn công an thay nhau thẩm vấn, bóng đèn chiếu sáng cao độ, không cho ngủ, không cho uống nước, còn hỏi qua hỏi lại. Đối với việc đụng xe vốn rất nhanh có thể làm rõ ràng, tuy nhiên Đậu Tường Trung lại bị đào sâu, đầu óc choáng váng, trước đó y kiêu ngạo ương bướng, hơn nữa trước giờ chưa từng bị đối đãi như vậy, lúc bắt đầu thì còn chịu nổi một chút, sau đó càng lúc càng không rõ đầu đuôi, u mê liền công khai không ít chuyện

Ngày thứ hai đợi tới lúc Chu Chính cầm bảng ghi chép thẩm vấn, không ngừng thờ dài, người liên lụy đến sự việc Đậu Tường Trung không ít. Ban đầu muốn bắt Đậu Tường Trung, cũng chỉ là giáo huấn y, sau này biết thân phận của y cũng chỉ là mượn cơ hội lập uy, nhưng không ngờ lại đào ra nhiều thứ như vậy, sự việc liền phức tạp.

- Ha ha, có lẽ lãnh đạo hứng thú với thứ này.

Chu Chính nghĩ thầm, bèn gọi điện thoại cho Hàn Đông, nói:

- Lãnh đạo, tối hôm qua tên Đậu Tường Trung đó, qua thẩm vấn, hắn cũng không thừa nhận có ý đụng anh, nhưng hắn khai ra không ít thứ, lãnh đạo có muốn xem không?

Hàn Đông hỏi nghi hoặc:

- Hắn khai ra những gì đáng để tôi xem?

- Còn không phải chuyện đường Tân Giang à.

Chu Chính cười ha ha nói,

- Trong đó còn đề cập đến mấy con cá lớn nữa.

- Phải không?

Hàn Đông nghĩ một chút, nói:

- Dữ liệu này tôi không xem, anh giữ đi.

- Vậy được, tôi nghe lãnh đạo.

Chu Chính một chút cũng không ậm ợ, cũng không hỏi lại tài liệu,

- Vậy xử lý Đậu Tường Trung thế nào?

- Tùy anh, chỉ là việc nhỏ mà thôi.

Hàn Đông nói, dù sao xe cũng không có vấn đề gì, nghĩ ở đồn công an tối hôm qua, y cũng chịu không ít khổ, Hàn Đông cũng không muốn truy cứu.

Trò chuyện xong với Hàn Đông, Chu Chính gọi điện thoại đến Lỗ Nghi Hữu đồn công an, dặn y giáo huấn Đậu Tường Trung một trận, rồi thả người ra. Đối với chỉ thị của Chu Chính, Lỗ Nghi Hữu tất nhiên không làm sai lời.

Đậu Tường Trung bấy giờ mệt không chịu nổi, thêm một chút nữa là sụp đổ, đánh xe từ đồn công an về nhà chuẩn bị ngủ, y thật sự rất buồn ngủ rồi. Về đến cửa nhà, đột nhiên y nghĩ đến chuyện hôm qua, lúc đó thân thể tựa như bị sét đánh, cứng lại, y nhớ y có nói một vài lời không nên nói, tiết lộ một số bí mật không nên tiết lộ.

Sắc mặt y liền tái nhợt, là trưởng phòng quy hoạch, đồng thời có phó cục trưởng cục công an chống lưng phía sau, mối quan hệ của y và cục trưởng cục xây dựng đô thị rất gần, cũng tham gia không ít việc đen tối, công trình đường Tân Giang lần này cũng là việc của cục xây dựng đô thị, cục trưởng cục xây dựng đô thị cũng bước vào rất sâu, nếu như không có tiếng nói che đậy của cấp trên, chỉ sợ lần này không thoát được. Nhưng cho dù tối hôm qua có khai ra mấy việc, cái này nếu rơi vào tay người có tâm, thì đúng là phiền phức to, hơn nữa tối hôm qua không phải họ nói chính y lái xe đụng lãnh đạo sao? Phỏng đoán cũng chỉ là hù dọa thôi, thực tế là ý đồ khác.

Lần này, Đậu Tường Trung không buồn ngủ nữa, cả người run rẩy, gọi điện thoại cho Ngụy Kiến Kiệt, khóc nói:

- Anh rể…

- Tiểu Trung, chuyện tối hôm qua sao vậy?

Ngụy Kiến Kiệt tức giận hỏi, nghĩ sau này gõ một trận mới được, bằng không sớm muộn cũng bị liên lụy.

- Anh rể, em gặp rắc rối rồi.

Lúc này Đậu Tường Trung không để ý đến thái độ của Ngụy Kiến Kiệt nữa, trong lòng đầy nỗi sợ hãi. Tự mình đưa dữ liệu, say đó là tự tay mình ký đóng dấu, hơn nữa còn khai rất chi tiết, nếu như điều tra, chắc chắn có thể tra được dấu vết để lại, đến lúc đó rất dễ dàng tìm ra nguồn gốc.