Người đến chỉ là một thanh tra cảnh sát cấp hai, Phương Á Văn còn chưa thèm chú ý đến. Đợi đi khi người mà Lã Tuấn Khải kêu đến, viên cảnh sát cấp hai nhỏ bé này chỉ có thể đứng qua một bên.
Vương Quân thấy Cục trưởng Bàng đứng đó không có động tĩnh gì, liền không hài lòng nói:
- Cục trưởng Bàng, anh còn do dự gì nữa. Chính là tiểu tử đó đấy, anh yên tâm đi, không ai rảnh rỗi đi lo chuyện bao đồng đâu.
Cục trưởng Bàng thấy người mà Vương Quân nói không phải Hàn Đông, liền thở phào, trong lòng thầm nghĩ Vương Quân này cũng không phải tên ngốc mà. Chỉ cần người thanh niên đó không nhúng tay vào, thì dễ xử lý rồi, chắc chắn cũng không thể có nhiều kẻ lì lợm như thế được. Lập tức, y liền ra hiệu cho viên cảnh sát mà y dẫn đến, để bọn họ bước lên bắt người.
Nhìn thấy viên cảnh sát bước lên, Nguyên Á Văn tức giận nói:
- Làm gì thế, cảnh sát thì có thể tùy tiện bắt người sao? Các anh là người biết luật mà lại đi phạm luật sao?
- Kêu la cái gì chứ, thật thà một chút đi!
Hai viên cảnh sát bước lên, một trái một phải bắt giữ Nguyên Á Văn, nhanh chóng khống chế hai tay y.
Nguyên Á Văn thấy bọn họ vừa nhìn qua cũng biết là nghiêng về phía Vương Quân, nên cũng không phản kháng mạnh mẽ lắm nữa. Dù sao còng tay lúc còng vào thì dễ dàng, nhưng khi tháo ra thì không thể tùy tiện được.
Trên mặt Vương Quân lộ ra nụ cười đắc ý, nói với đám bạn bè hư hỏng của y:
- Đi thôi, chúng ta đợi lát nữa đến Cục công an xem kịch hay.
Nói xong liền quay người đi ra ngoài.
Vừa mới mở cửa ra, Vương Quân liền sững người.
Bên ngoài có ba viên cảnh sát đang tiến vào, mà viên cảnh sát trung niên đi đầu, quân hàm của y lại là cảnh sát giám sát cấp hai. Đó chắc chắn là lãnh đạo trong sở tỉnh rồi.
Tuy Vương Quân ỷ thế cậu y là Chủ tịch tỉnh Yến Sơn Cao, bình thường cũng luôn có hành vi con ông cháu cha, thường xuyên ức hiếp bắt nạt người khác, nhưng y cũng biết sự việc làm lớn quá cũng không tốt. Viên cảnh sát trước mặt này ít nhất cũng là Phó giám đốc Sở công an tỉnh, thậm chí còn có thể là Giám đốc, ông ta đến đây làm gì? Không thể vì tên tiểu tử đó mà đến đây được chứ?
Trong lòng Vương Quân buồn bực nghĩ, nhanh chóng lách người đứng sang bên cạnh cửa, nhường đường cho viên cảnh sát kia.
Cục trưởng Bàng dẫn theo người đang định đi ra bên ngoài, quay người liền nhìn thấy vị cảnh sát trung niên đang bước vào, lập tức sững người, cúi người chào:
- Chào Phó giám đốc Sở Mã!
Những cảnh sát khác cũng mang vẻ mặt kinh ngạc đứng nguyên tại chỗ, lần lượt giơ tay chào.
Vị cảnh sát vừa đến, chính là Phó giám đốc sở Công an thường vụ tỉnh Mã Chi Long. Ông ta nhận được điện thoại của Lã Tuấn Khải, nói con trai của Bí thư Nguyên – Nguyên Á Văn gặp chuyện ở đây, bảo ông ta đến giúp xử lý một chút, nói có lẽ có liên quan đến người trong hệ thống cảnh sát. Mã Chi Long sau khi nghe xong liền giật mình, người thân của Bí thư Tỉnh ủy nếu bị người của hệ thống cảnh sát gây ra chuyện gì, thì thật sự là một chuyện lớn. Cho nên ông ta lập tức dẫn theo hai trợ lý, nhanh chóng đến đây.
Nhìn thấy cảnh sát đứng trong phòng, sắc mặt Mã Chi Phong lập tức trầm xuống. Khi nhận điện thoại của Lã Tuấn Khải, ông ta lập tức liền hiểu những cảnh sát này là tới đối phó với con trai Nguyên Hằng Kiện – Nguyên Á Văn. Những người này gây ra phiền phức lớn như vậy, sắc mặt ông ta làm sao tốt cho được?
- Hừ!
Mã Chi Long hừ lạnh một tiếng, lập tức hỏi:
- Vị nào là Nguyên Á Văn?
Thật ra khi nhìn thấy người thanh niên bị hai viên cảnh sát giữ tay, trong lòng ông ta đã có một cảm giác xấu. Hỏi như vậy, cũng chỉ hy vọng sự suy đoán của mình là sai.
Nguyên Á Văn khẽ mỉm cười, giơ hai tay đang bị còng lên, nói:
- Tôi chính là Nguyên Á Văn, không biết vị lãnh đạo này có chuyện gì vậy?
Sắc mặt Mã Chi Long càng xấu hơn, ông ta cố nặn ra nụ cười, nói:
- Chào anh, tôi là Mã Chi Long, tôi là bạn của Chủ nhiệm Lã. Anh không sao chứ? Các anh còn làm gì vậy, còn không mở còng tay cho anh ta?
Sở dĩ ông ta nêu mối quan hệ với Lã Tuấn Khải ra trước, là vì sợ Nguyên Á Văn sẽ làm lớn chuyện này. Có Lã Tuấn Khải, chắc chắn Nguyên Á Văn cho dù không hài lòng, chắc cũng sẽ không trút giận lên người ông ta, như vậy sẽ không sao nữa. Hơn nữa sự việc lần này, thậm chí còn có thể chuyển biến thành một cơ hội cho ông ta, nói không chừng còn có thể động tay động chân một chút trong vấn đề nhân sự nữa.
Nguyên Á Văn cười hì hì, nói:
- Hóa ra là Phó giám đốc Mã, còng tay của tôi trước tiên không vội mở ra, việc này không thể chỉ giải quyết như vậy được chứ?
Lúc nói, ánh mắt của y quét qua Cục trưởng Bàng.
Mà Cục trưởng Bàng kia, lúc này sắc mặt đã sớm tái nhợt, trong lòng hối hận muốn chết.
- Mẹ nó, đây là chuyện gì chứ?
Cục trưởng Bàng rên thầm trong lòng,
- Lần trước gặp phải quân đội, lần này lại gặp phải Phó giám đốc sở Mã. Mẹ nó chứ tên Vương Quân này là chúa xúi quẩy, mỗi lần gọi mình đến đều là chuyện chẳng hay ho gì.
Thấy thái độ của Mã Chi Long đối với Nguyên Á Văn, tâm tư của y như rơi vài khối băng lạnh lẽo. Tên tiểu tử Nguyên Á Văn này, chắc chắn có bối cảnh xuất thân rất mạnh. Nếu không đường đường là một Phó giám đốc sở Công an thường vụ tỉnh, sao lại khách sáo với y như vậy?
Mã Chi Long quay người hỏi Cục trưởng Bàng:
- Bàng Lương Chân, chuyện này là thế nào?
- Phó giám đốc sở Mã, chuyện này…
Cục trưởng Bàng đổ mồ hôi đầy đầu, cắn răng nói:
- Cục trưởng Mã, bọn này cũng vì có người báo cảnh sát nên mới đến.
- Hừ, đây là thái độ làm việc của cục Công an Thục Đô sao?
Hàn Đông từ lúc nãy tới bây giờ đều đứng quan sát sự việc, bây giờ đứng lên, lạnh lùng nói:
- Nhân viên thành phố Tân Châu chúng tôi đến tham gia Hội nghị thu hút đầu tư, liền bị các anh vô cớ bắt lại như vậy, xem ra ngày mai chúng tôi phải khiếu nại lên Ủy ban nhân dân tỉnh, để Ủy ban nhân dân thành phố Thục Đô can thiệp.
Hàn Đông đã ở trong hệ thống thể chế nhiều năm như vậy, bây giờ đã là cán bộ cấp Phó giám đốc sở, khí thế đó một khi thể hiện ra, liền khiến người ta nhận thấy điểm khác biệt.
Bàng Lương Chân vốn dĩ đã rất khiếp sợ Hàn Đông, lúc này thấy Hàn Đông đứng lên, lời nói ra lại càng dọa người, nhất thời sắc mặt tái nhợt đi, hận không thể đâm đầu chết mà thôi.
Mã Chi Long quay đầu nhìn Hàn Đông, trong lòng thầm kinh ngạc. Thấy trên người người thanh niên này toát ra một khí chất kinh người, hơn nữa hắn vừa mở miệng đã nói đến việc đi khiếu nại lên Ủy ban nhân dân tỉnh, phải để Ủy ban nhân dân thành phố Thục Đô can thiệp. Hắn rốt cuộc có thân phận như thế nào?
- Xin chào, xin hỏi anh là…?
Mã Chi Long cẩn thận hỏi.
Nguyên Á Văn cười ha hả, nói:
- Phó giám đốc sở Mã, đây là lãnh đạo của chúng tôi, Ủy viên thường vụ Thành ủy Tân Châu, Phó chủ tịch thành phố Hàn.
- A…
Mã Chi Long giật mình sửng sốt, lập tức bước lên, đưa tay, khách khí nói:
- Thì ra là Phó chủ tịch thành phố Hàn, tôi cũng thường xuyên nghe Hải Quần nhắc đến anh.
Nghe ông ta nhắc đến Tôn Hải Quần, Hàn Đông cũng không thể không nể tình, liền đưa tay nắm lấy tay ông ta, nói:
- Phó giám đốc sở Mã, đồng chí Nguyên Á Văn là cán bộ Cục xúc tiến đầu tư thành phố Tân Châu, chúng tôi đến Thục Đô để tham gia Hội nghị thu hút đầu tư. Buổi tối ra ngoài thả lỏng một chút, ai ngờ lại gặp phải việc như thế này. Tôi hy vọng Phó giám đốc sở Mã có thể chủ trì công đạo, xử lý thích đáng việc này.
Mã Chi Long cười khổ, cho dù không có mối quan hệ của Hàn Đông, việc này ông ta cũng phải nghiêm khắc xử lý rồi. Nếu không Nguyên Á Văn không bỏ qua, thì sự việc lại càng phiền toái hơn.
- Phó chủ tịch thành phố Hàn yên tâm, việc này nhất định sẽ được xử lý thật tốt.
Mã Chi Long gật đầu nói, sau đó lập tức ra lệnh cho Bàng Lương Chân:
- Anh còn đứng đó làm gì, mau đưa chìa khóa cho tôi.
- Ồ, vâng!
Bàng Lương Chân ngây người, lập tức lấy chìa khóa từ viên cảnh sát đứng bên cạnh, đưa cho Mã Chi Long.
Mã Chi Long nhận chìa khóa, tiến lên nói với Nguyên Á Văn:
- Tiểu Nguyên à, trước tiên tôi mở còng tay cho anh, sau đó rồi sẽ xử lý những việc khác.
Ông ta là Phó giám đốc sở Công an thường vụ tỉnh, thái độ này cũng đã đủ khiêm nhường rồi.
Nguyên Á Văn nghiêng người, cười nói:
- Phó giám đốc sở Mã, sao lại có thể để ông đích thân mở còng cho tôi được? Ai đó, còng là do anh khóa, bây giờ làm phiền anh mở ra giúp tôi.
Y nói như vậy, thứ nhất là giữ lại thể diện cho Mã Chi Long, thứ hai cũng là muốn dọa Bàng Lương Chân một chút.
Mã Chi Long thấy vậy cũng thở phào nhẹ nhõm, nghĩ thầm rằng đứa con ông cháu cha này cũng thật biết cư xử mà.
- Vâng, vâng!
Bàng Lương Chân cúi đầu khom người trên mặt đất, nhận chìa khóa từ tay Mã Chi Long, mở còng tay cho Nguyên Á Văn.
Nguyên Á Văn đương nhiên sẽ không phối hợp tốt, y cố ý nghiêng người, duỗi tay, vểnh chân, bộ dạng muốn kiêu ngạo bao nhiêu sẽ có bấy nhiêu. Bàng Lương Chân cố hết sức đưa hai tay mở khóa còng cho y, lại lo lắng sẽ làm đau Nguyên Á Văn, cho nên rất vất vả, một lúc lâu sau, cuối cùng cũng mở được còng tay ra.
- Ái chà…
Nguyên Á Văn nhổ một ngụm nước bọt:
- Đau quá!
Bàng Lương Chân đứng qua một bên, mặt xanh mét. Ngụm nước bọt vừa rồi của Nguyên Á Văn vừa hay nhổ đúng vào ống quần của y, khiến trong lòng y vô cùng tức giận, nhưng lại không thể nói gì hết.
Nguyên Á Văn lúc này chỉ vào Vương Quân, nói:
- Phó giám đốc sở Mã, chính là tiên kia đánh tôi, bây giờ đầu của tôi vẫn còn đau đây này. Ái chà, không được rồi, đau đầu quá!
Lưu Bị Tuyên lúc này bước lên trước đỡ lấy Nguyên Á Văn, nói:
- Á Văn, anh không sao chứ, hay là đưa anh đi bệnh viện?
Y thấy Nguyên Á Văn muốn chấn chỉnh tên tiểu tử kia, đương nhiên rất biết phối hợp mà bước lên diễn trò.
Vương Trung Lộ cũng bước lên nói:
- Á Văn, hay là chúng ta nên nhanh chóng đến bệnh viện kiểm tra một chút. Đau đầu không phải chuyện nhỏ đâu, tên kia ra tay cũng rất mạnh tay mà!
- Mẹ nó, tôi đánh anh lúc nào?
Vương Quân sắc mặt đã tái đi rồi, tức giận nói:
- Mẹ nó, anh đừng có vu oan, bố không sợ đâu!
Nguyên Á Văn không quan tâm đến y, nói với Mã Chi Long,
- Phó giám đốc sở Mã, người này đánh người xong rồi còn lớn tiếng như vậy, cũng không biết ai là chỗ dựa của y!
Mã Chi Long vung tay lên nói:
- Dẫn bọn chúng về điều tra, còn cả Bàng Lương Chân, chuyện của anh ngày mai sẽ xử lý!
Tuy bây giờ Mã Chi Long cũng chưa nói sẽ xử lý như thế nào, nhưng trong lòng Bàng Lương Chân lại chưa được thả lỏng. Thân phận của Nguyên Á Văn này nhất định rất lớn, nếu không thái độ của Mã Chi Long cũng không cẩn thận như vậy. Ngoài ra còn có Hàn Đông đứng đó nữa, một cán bộ cấp Phó giám đốc sở trẻ tuổi như vậy, sau lưng e rằng cũng có một bối cảnh dọa người. Có hắn đứng đó, Mã Chi Long cũng không dễ dàng buông tha cho y.
- Làm gì thế, các anh dựa vào cái gì mà bắt tôi?
Vương Quân phẫn nộ nói:
- Các anh có biết tôi là ai không? Buông ra…
Tuy cậu y là Yến Cao Sơn, nhưng y cũng không ngốc đến mức hét lên tên đó trong trường hợp này. Cho dù bị cảnh sát dẫn đi, đến lúc đó đương nhiên sẽ có người đưa y ra ngoài. Nhưng nếu bây giờ y nói tên Cao Yến Sơn ra, đến lúc đó nói không chừng Cao Yến Sơn biết chuyện rồi, có thể y sẽ còn chịu khổ hơn một chút ở đồn cảnh sát nữa.
Còn những bạn bè hư hỏng mà Vương Quân dẫn đến, lúc này đương nhiên cũng không có gan nói gì cả, thật thà mà đứng ở đó, chỉ hy vọng những cảnh sát kia chỉ dẫn Vương Quân đi mà thôi.
Tuy nhiên, Nguyên Á Văn cũng không buông tha cho họ, y chỉ những người kia rồi nói:
- Phó giám đốc sở Mã, những người này hùng hùng dũng dũng đến đây, muốn bao vây cán bộ chính phủ, ông xem!
- Đều dẫn về đồn hết!
Mã Chi Long phất tay nói, những cảnh sát kia đương nhiên không dám chống lại mệnh lệnh của ông ta, cầm còng tay tiến lên trước.
Rất nhanh Vương Quân cùng nhóm người đi cùng y đều bị bắt dẫn đi. Mã Chi Long cầm lấy ly rượu, rót đầy ly, nói:
- Phó chủ tịch thành phố Hàn, Á Văn, việc này tôi sẽ nghiêm khắc xử lý. Hôm nay không làm phiền các anh nữa, tôi kính trước một ly.
Nói xong, ông ta uống cạn rượu trong ly, nói:
- Các anh từ từ chơi, đợi hôm khác chúng ta cùng uống rượu. Có việc gì, các anh cứ liên lạc với tôi.
Nói xong liền móc từ trong túi ra hai tấm danh thiếp, tự tay viết lên đó số điện thoại di động của ông ta, lần lượt đưa cho Hàn Đông và Nguyên Á Văn mỗi người một tấm.
Ông ta cũng rất biết cư xử, vừa lúc nhân cơ hội này tạo một chút quan hệ với Hàn Đông và Nguyên Á Văn. Hai người này một người là cán bộ cấp Phó giám đốc sở trẻ nhất tỉnh, thậm chí nhất nước. Một người là con trai của Bí thư Tỉnh ủy Nguyên Hằng Kiện, đều là những người đáng để kết giao. Nếu bình thường, ông ta cũng không có cơ hội để kết giao quan hệ với hai người này, sự việc lần này cũng xem như một cơ hội để biến bị động thành chủ động, ông ta đương nhiên phải biết nắm bắt lấy.
Hàn Đông và Nguyên Á Văn đều để lại số điện thoại di động của mình cho Mã Chi Long, sau đó Mã Chi Long liền cáo từ.
- Cậu không phải bị đánh vào đầu sao, sao còn không đi bệnh viện?
Hàn Đông cười nói với Nguyên Á Văn.
Lưu Bị Tuyên cũng nói:
- Á Văn, có cần đến bệnh viện làm một giấy chứng minh, để dọa y một vố?
Nguyên Á Văn lắc lắc đầu:
- Thôi đi, dạy dỗ bọn họ một chút như vậy là được rồi, ngay cả loài chó má cũng không đáng, lại dám kiêu ngạo như vậy!
Hàn Đông nói:
- Tiểu tử kia không phải chó má, y là Vương Quân, có quan hệ thân thích với Chủ tịch tỉnh Yến.
Hắn biết hoàn cảnh của Vương Quân, nên đương nhiên cũng phải nhắc nhở Nguyên Á Văn một chút. Còn về phần Nguyên Á Văn muốn làm như thế nào nữa, thì hắn không quan tâm.
Nghe Hàn Đông nói xong, đám người Lưu Bị Tuyên liền không có hứng thú gì nữa. Bí thư Tỉnh ủy đương nhiên không sợ Chủ tịch tỉnh, nhưng bọn họ lại không muốn tranh đấu gì với những người trong Tỉnh ủy.
Nguyên Á Văn cười nói:
- Vậy thì đã làm sao, thân thích của ai thì cũng không được tùy tiện ức hiếp người khác.
Hàn Đông nói:
- Đây là chuyện giữa các cậu, tôi không quản được nhiều như vậy.
Lữ Nam Phương cười ha hả, nói:
- Thôi đi, uống rượu, bây giờ nói nhiều như vậy làm gì chứ?
Còn Mã Chi Long cũng nhanh chóng biết được thân phận của Vương Quân, là Bàng Lương Chân gọi điện thoại nói cho ông ta biết. Ông ta là Phó giám đốc Sở công an, hơn nữa ông ta cũng được coi là người của phe Bí thư Tỉnh ủy. Nhưng việc liên quan đến người của Chủ tịch tỉnh, ông ta cũng không thể xử lý qua loa. Cứ làm theo trình tự, nếu không có vấn đề gì thì sẽ thả người. Còn về phần Bàng Lương Chân, sau khi sự việc qua đi đương nhiên sẽ tìm y tính sổ.
Sau đó, Mã Chi Long báo cáo sự việc cho Lã Tuấn Khải. Lã Tuấn Khải biết sự việc có liên quan đến cháu trai của Yến Cao Sơn, liền cảm thấy sự việc này không thể xử lý như vậy được. Buổi trưa ngày hôm sau, gần hết giờ làm, y ngồi trong xe nói chuyện này với Nguyên Hằng Kiện. Nhưng y lại cố tình nhắc tới việc Nguyên Á Văn ở cùng với Hàn Đông.
Nghe Lã Tuấn Khải báo cáo xong, Nguyên Hằng Kiện không thể hiện gì hết, chỉ thản nhiên nói:
- Tôi biết rồi.
Một lúc sau, Nguyên Hằng Kiện lại nói:
- Nghe nói ngày hôm qua Chủ tịch tỉnh Trọng Hỷ đã phê bình Hàn Đông?
Lã Tuấn Khải gật đầu nói:
- Đúng vậy, hình như là vì Hàn Đông đã mời sinh viên học viện Âm nhạc tuyên truyền trong buổi Hội nghị thu hút đầu tư gì đó. Chủ tịch tỉnh Lý không chấp nhận hình thức này, nói ảnh hưởng đến hình tượng của chính phủ.
Thân là thư ký, đối với những việc quan trọng mang tính mẫn cảm, y đương nhiên lúc nào cũng phải quan tâm. Lý Trọng Hỷ phê bình Hàn Đông trước mặt nhiều người, y cũng biết được, chỉ là không biết vì sao đột nhiên Nguyên Hằng Kiện lại nhắc đến việc này.
Nguyên Hằng Kiện nghe xong, mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ xe, cũng không nói gì thêm.
Xe tiến vào tiểu khu Tỉnh ủy, dừng lại trước tòa nhà số 1. Sau khi Nguyên Hằng Kiện xuống xe, còn quay đầu nói:
- Tiểu Lã, cậu chuẩn bị một chút, hai giờ chiều tôi đến Trung tâm hội nghị thu hút đầu tư xem một chút.
Lã Tuấn Khải sửng sốt, rồi gật đầu nói:
- Vâng, Bí thư.
Từ trong tiểu khu Tỉnh ủy đi ra, đầu tiên Lã Tuấn Khải gọi điện thoại cho Hàn Đông, nói:
- Phó chủ tịch thành phố Hàn, tôi là Lã Tuấn Khải. Có việc muốn thông báo cho anh một chút, hai giờ chiều này Bí thư Nguyên sẽ đến thị sát Trung tâm Hội nghị, ông ấy rất quan tâm đến công tác tuyên truyền của các anh.
Hàn Đông rất nghi hoặc đối với việc này. Ngày hôm qua Lý Trọng Hỷ đã phê bình hắn trước mặt nhiều người, bây giờ thư ký của Nguyên Hằng Kiện lại nói Nguyên Hằng Kiện rất quan tâm đến công tác tuyên truyền của thành phố Tân Châu. Lẽ nào giữa hai việc này có liên quan gì đến nhau sao?
- Cảm ơn thư ký Lã, phiền thư ký Lã chỉ điểm một chút, chúng tôi nên chuẩn bị từ phương diện nào đây?
Hàn Đông cười hỏi.
Lã Tuấn Khải nói:
- Cũng không cần cố ý chuẩn bị đâu, nghe nói các anh có mời sinh viên Học viện Âm nhạc giúp đỡ trong công việc tuyên truyền.
Là thư ký, đương nhiên lúc nào Lã Tuấn Khải cũng đang suy đoán ý đồ của Nguyên Hằng Kiện. Rõ ràng sở dĩ Phương Hằng Kiện đột nhiên muốn đến Trung tâm Hội nghị thu hút đầu tư để thị sát, chính là nhằm vào thành phố Tân Châu, nói trắng ra là nhằm vào Hàn Đông. Ngày hôm qua Lý Trọng Hỷ phê bình Hàn Đông trước mặt nhiều người, vậy ngày hôm nay Nguyên Hằng Kiện đến đó, chắc chắn không thể cũng đi phê bình Hàn Đông. Nếu như vậy, mục đích của Nguyên Hằng Kiện đã rất rõ ràng rồi, ông ta đi là để bày tỏ thái độ, là đi để cho Hàn Đông chỗ dựa, đồng thời còn để cho một vài người nhìn thấy.
Bây giờ tình thế ở Tỉnh ủy càng ngày càng phức tạp, có lẽ Nguyên Hằng Kiện muốn mượn cơ hội này để bày tỏ gì đó.
Nghe Lã Tuấn Khải nói xong, Hàn Đông cũng rất nghi hoặc. Nguyên Hằng Kiện làm vậy là để tỏ rõ là làm chỗ dựa cho hắn, làm như thế chẳng phải đánh thẳng vào mặt Lý Trọng Hỷ sao?
Cúp máy, Hàn Đông lập tức dặn dò Vương Dược Minh và Tần Bạch Thần, bảo bọn họ nhanh chóng tổ chức sinh viên Học viện Âm nhạc, tiến hành bố trí một lần nữa công tác tuyên truyền.
Hai giờ chiều, Bí thư Tỉnh ủy Phương Hằng Kiện đến Trung tâm Hội nghị. Cùng đi còn có Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy Vương Xuyên Sinh và các lãnh đạo sở Thương mại.
Ngoài ra, Nhật báo Tây Xuyên, Đài truyền hình Tây Xuyên, tờ báo Thương mại Thục Đô, Đài truyền hình Thục Đô..v..v…, các phương tiện truyền thông chủ yếu của tỉnh, cũng cử các nhóm phóng viên đến.
Đoàn người Nguyên Hằng Kiện đi vào Trung tâm Hội nghị, vừa nghe Giám đốc sở Thương mại Lỗ Du Nghệ giới thiệu tình hình, vừa bước nhanh về phía trước, rất nhanh liền đến trước vị trị triển lãm của thành phố Tân Châu.
- Hình thức tuyên truyền của thành phố Tân Châu quả thật không tồi.
Nguyên Hằng Kiện nhìn khu triển lãm của thành phố Tân Châu, vui mừng nói.