Khi thấy vẻ mặt Xa Tịnh Chương không quá tốt, Hàn Đông dùng giọng nghi hoặc hỏi:
- Sao vậy, vừa rồi ai điện thoại đến?
Xa Tịnh Chương ngồi xuống bên cạnh Hàn Đông rồi nói với vẻ mặt đau khổ:
- Là bí thư ủy ban tư pháp thị ủy, Tào Đạo Tịnh.
Hàn Đông chợt sững sờ, khó trách mấy tên tiểu tử kia kiêu ngạo như vậy, thậm chí có bối cảnh cao như thế. Nhưng việc đến nước này, hắn cũng không ngăn cản Lữ Nam Phương và Ngưu Chí Không, hơn nữa bọn họ nếu không làm ra chuyện thì đối phương sẽ không từ bỏ ý đồ.
- Việc đã đến nước này thì tôi sẽ điện thoại cho bí thư Hoàng rồi nói sau.
Hàn Đông nói, trước tiên mình sẽ ra tay, còn đám người Lữ Nam Phương làm thế nào thì tùy, dù sao với thân phận của hai người bọn họ sẽ chẳng lỗ lã gì. Hàn Đông bấm số điện thoại nhà của Hoàng Văn Vận, sau đó nói đại khái sự việc, tất nhiên sẽ miêu tả đối phương ngang ngược thế nào, còn nói Mã Minh Tông đáng hận ra sao, hắn nói:
- Bí thư Hoàng, đối phương bây giờ còn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, người bị hại lại bị bắt, hơn nữa cục công an còn dùng hình phạt riêng, tôi lo lắng lần này tập đoàn Kỳ Vọng đầu tư vào huyện sẽ phát sinh vấn đề.
- Đối phương là ai?
Hoàng Văn Vận từ lời nói của Hàn Đông mà biết sự việc không tầm thường, nếu không thì có mặt Hàn Đông, đám người Ngưu Chí Không sẽ chẳng bị bắt.
Hàn Đông nói:
- Nghe cục trưởng Mã nói, hình như là bí thư Tào gì đó ở thị ủy.
- Được rồi, tôi đã hiểu, các cậu không sao chứ?
Hoàng Văn Vận hỏi, Hàn Đông có thể gọi điện thoại thì nói rõ không có vấn đề, điều quan trọng là phải giải quyết ra sao cho ổn với người của tập đoàn Kỳ Vọng, nếu không vất vả kêu gọi đầu tư sẽ trở thành công cốc.
Hàn Đông ngẩng đầu nhìn Xa Tịnh Chương, hắn nói:
- Tôi không sao, bây giờ còn đang dùng cơm ở cục công an huyện, giám đốc Ngưu và bạn vẫn còn đeo còng. Nếu không phải là cục trưởng Xa chạy đến kịp thời, chúng tôi chỉ sợ còn chưa được ăn cơm tối, hơn nữa giám đốc Ngưu sẽ còn bị đánh thành nội thương.
Xa Tịnh Chương khẽ gật đầu với Hàn Đông, nói như vậy thì sau này hắn sẽ dễ giải thích, vì dù sao thì Ngưu Chí Không cũng là nhà đầu tư của huyện Phú Nghĩa, thứ hai còn là người bị hại, vì vậy cho bọn họ ăn cơm điều tra cũng không là vấn đề.
- À, cậu cho Xa Tịnh Chương tiếp điện thoại.
Hoàng Văn Vận căm tức nói, sau thế nào cũng có chuyện của Hàn Đông phát sinh? Đợi cho Xa Tịnh Chương lên tiếng thì Hoàng Văn Vận trầm giọng hỏi:
- Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?
- Bí thư Hoàng, Mã Minh Tông tự mình đưa người đi bắt giám đốc Ngưu đến, hơn nữa còn không đồng ý bắt những kẻ tình nghi khác lại.
Xa Tịnh Chương tất nhiên sẽ nói vài phần về Mã Minh Tông, việc đã đến nước này thì hắn cũng không còn đường lui, hy vọng duy nhất chính là bối cảnh của hai người bạn Hàn Đông có thể giải quyết sự việc, nếu không thì phiền phức là không nhỏ. Thường ủy thị ủy, bí thư ủy ban tư pháp thị ủy là một đại nhân vật thực quyền, đắc tội sẽ có phiền phức không nhỏ.
Hoàng Văn Vận cảm thấy đau đầu, một bên là lãnh đạo thị ủy, một bên là thương nhân đến đầu tư ở huyện Phú Nghĩa, hơn nữa tập đoàn Kỳ Vọng chính là xí nghiệp tư nhân nổi tiếng tỉnh Tây Xuyên, các mặt quan hệ cũng cực kỳ phức tạp, nếu xử lý không tốt thì huyện Phú Nghĩa cực kỳ bị động.
- Như vậy thì phía bên kia cũng phải bị đưa đến, trước tiên điều tra rõ ràng rồi nói sau.
Hoàng Văn Vận chỉ có thể tạm thời xử lý như vậy, sau đó cúp điện thoại. Hắn nghĩ việc này cần phải giải quyết cho tốt thì phải điện thoại cho bí thư Đinh trên thị ủy, vì vậy hắn bấm số điện thoại, sau đó lại cúp điện thoại, thầm lẩm bẩm:
- Thời cơ không đúng, phải đợi thêm.
Lúc này bí thư ủy ban tư pháp kiêm cục trưởng cục công an huyện Phú Nghĩa là Tưởng Đức Quân đã điện thoại đến, hắn nói:
- Bí thư Hoàng, có một sự kiện cần báo cáo với anh...
Từ sau khi kiêm nhiệm chức vụ cục trưởng cục công an thì Tưởng Đức Quân đã hoàn toàn ngã về phía Hoàng Văn Vận, đây cũng là một nguyên nhân để Hoàng Văn Vận có thể thuận lợi khống chế hội nghị thường ủy huyện ủy.
- Đức Quân, việc này liên quan đến công tác kêu gọi đầu tư nên phải xử lý cực kỳ thận trọng, đối với bên nào cũng phải công bình, tôi sẽ chờ để báo cáo cho bí thư Đinh.
Hoàng Văn Vận vẫn muốn nhắc nhở minh hữu của mình, muốn nhắc Tưởng Đức Quân nên làm thế nào cho tốt, là lựa chọn của bản thân đối phương.
Tưởng Đức Quân vừa nghe Hoàng Văn Vận nhắc đến bí thư Đinh thì trong đầu chợt lóe lên ý nghĩ, chuyện lần này chỉ sợ không phải đơn giản là đánh nhau, xem ra mình nên cực kỳ cẩn thận. Nhưng hắn thân là bí thư ủy ban tư pháp kiêm cục trưởng cục công an huyện, có vấn đề cũng khó chối bỏ trách nhiệm, vì thế mà cười khổ bấm số điện thoại phòng làm việc của Xa Tịnh Chương. Hắn phân phó Xa Tịnh Chương nhất định phải xử lý chuyện lần này, đồng thời cũng phải tìm ra con trai của Tào Đạo Tịnh.
- Ha ha ha, tôi sao lại xử lý không công chính?
Xa Tịnh Chương cúp điện thoại và cười khổ nói:
- Bị đánh là Tào Tiểu Mao, là con trai của Tào Đạo Tịnh.
Hàn Đông cũng nói:
- Sự việc cang lúc càng phức tạp, hai vị, các vị xem, dù sao cũng không cần nể mặt tôi.
Hàn Đông nói như vậy chính là muốn cho Lữ Nam Phương và Ngưu Chí Không chẳng cần lo lắng cho mình, muốn để bọn họ tùy tiện làm việc.
Ngưu Chí Không khẽ gật đầu hỏi Lữ Nam Phương:
- Nam Phương, cậu tìm người hay tôi tìm người?
Lữ Nam Phương cười lạnh, hắn vứt đôi đũa trong tay xuống rồi nói:
- Hừ, đám khốn kiếp kia muốn tìm người hả giận sao? Bí thư ủy ban tư pháp Vinh Châu là tên khốn nào? Tôi muốn xem hắn có phải một tay che trời không. Đúng rồi, anh Xa, đám người của anh cũng có hiệu suất không tốt, sao đến bây giờ còn chưa bắt được người?
Xa Tịnh Chương cười khổ một tiếng, Lữ Nam Phương này không biết có thân phận là gì mà không thèm quan tâm đến bí thư ủy ban tư pháp thị ủy? Có lẽ là không đơn giản.
Trước tiên Ngưu Chí Không đi gọi điện thoại, hắn nói ra tình huống, còn oán trách một trận, còn nói mình bây giờ còn đang bị còng tay tra khảo, mời đối phương trông nom chuyện này. Khi hắn điện thoại thì Xa Tịnh Chương ở bên cạnh lắng nghe, chỉ biết đối phương gọi là chú Phạm, cũng không biết có thân phận là gì?
Hàn Đông thấy thế thì cười cười kéo Ngưu Chí Không sang hỏi:
- Anh điện thoại cho ai vậy?
Ngưu Chí Không khẽ nói:
- Phó chủ tịch Phạm trên tỉnh!
Xa Tịnh Chương khẽ giật mình, phó chủ tịch Phạm là thường ủy tỉnh ủy, có người này ra mặt thì Tào Đạo Tịnh cũng phải sợ hãi vài phần, vì thế mà tảng đá trong lòng cũng hạ xuống.
Lúc này Lữ Nam Phương đã gọi điện thoại, hắn nói nghiêm trọng hơn Ngưu Chí Không khá nhiều, chỉ thấy nói:
- Bác Lôi, cháu thiếu chút nữa đã không được gặp bác nữa rồi, cháu và bạn đến huyện Phú Nghĩa khảo sát đầu tư, kết quả là đụng phải con của bí thư ủy ban kỷ luật thị ủy là Tào Đạo Tịnh, tên kia không những đánh cháu rách cả đầu, còn để cho phó cục trưởng cục công an huyện Phú Nghĩa là Mã Minh Tông đến bắt cháu và bạn lại. Bọn họ đấm đá cháu trong phòng thẩm vấn, đã bị nội thương, may mà có cục trưởng Xa Tịnh Chương kịp chạy đến trợ giúp. Bây giờ cháu điện thoại cho bác Lôi mà tay vẫn còn đeo còng...
- Cái gì, có chuyện như vậy sao? Được rồi, bác sẽ đến cứu cháu ngay.
Đối phương lớn tiếng nói, đám người Hàn Đông ở bên cạnh cũng có thể nghe thấy rõ ràng.
Lữ Nam Phương đưa điện thoại ra cách xa tai một chút, sau đó nói:
- Bác Lôi, cháu thấy người của bác đừng đến thì hơn, bác có thể điện thoại tìm người khác được không, cháu sợ Tào Đạo Tịnh sẽ thiên vị.