Người Chơi Mạnh Nhất

Chương 21: Làm sao qua mắt mẹ!



Vừa trở về căn cứ, Minh và Hương đã vội vàng chạy ra Trại Chăn Nuôi, chăm sóc Phôi Trứng của mình.

Thanh Hương ôm quả trứng trên tay, xoa xoa vuốt ve, giọng ngọt liệm cưng nựng.

“Lala ngoan của chị, chị đi ba ngày bỏ em ở nhà, em ở nhà cô đơn lắm phải không!!! Ngoan ngoan, chị cho em ăn nha.”

Thanh Hương mở túi vải ra, lấy tất cả số ngọc nguyên tố mình thu thập được cho Phôi Trứng. Phôi Trứng hấp thụ xong, nhiều kí tự cổ bắt đầu xuất hiện trên vỏ. Các kí tự này không ngừng luân chuyển theo quỹ đạo xoắn ốc.

“Anh Minh, Lala của em sắp nở rồi.”

Minh cũng mong đợi, không biết sẽ là quái vật như thế nào đây. Hi vọng nó là một loài đáng yêu, mới có thể không phụ sự kì vọng của Thanh Hương.

Vỏ trứng nứt ra, bên trong phun sương ra một làn nước mát rượi. Một thân hình nhỏ bé xuất hiện. Một con bươm bướm trong suốt, mập mờ có thể thấy viền màu xanh lam, nó cất cánh bay lên, bám vào mặt Thanh Hương.

Thanh Hương đưa tay sờ lấy nó, sau đó ôm thắm thiết.

“Lala của chị đáng yêu quá, chị đưa em đi chơi nha.”

Minh nhìn theo cũng ngưỡng mộ, nhìn phôi trứng của mình, hắn cũng bắt đầu hi vọng.

“Nên đặt tên cho nó là gì nhỉ, Thanh Hương đặt là Lala, mình sẽ đặt là Momo, nghe hay đấy chứ nhỉ.”

“Lúc nãy Thanh Hương làm gì để trứng nở nhỉ?”

“À đúng rồi.”

Hắn cầm quả trứng lên khá thô kệch, ôm vào má, sau đó lăn lăn. Miệng lẩm bẩm sau đó nói lên thành lời với giọng nũng nịu.

“Momo của anh, em đói mấy ngày nay rồi phải không? Anh sẽ cho e….”

Bỗng lúc này thằng Đoan đi ngang qua, ánh mắt hai người chạm nhau. Sau đó, à…. Không có sau đó nữa.

Chỉ thấy lúc thằng Đoan rời khỏi trang trại, gương mặt sưng húp, tay chân cà thọt khổ sở bước đi.

Minh bên trong trang trại đã đút cho sủng thú ăn hết tất cả những gì mình có, dùng hết mọi câu thần chú nhưng cái trứng vẫn không chút động tĩnh.

Bước ra khỏi cổng trang trại, Minh ưỡn vai một cái sau đó đi đến trụ sở gặp mẹ. Chú yếu là hắn nhớ món ăn mà mẹ hắn nấu quá rồi, chuyến này phải ăn cho thoả thích.

….

Vừa về đến nhà đã đòi cơm, biết ý của thằng con trai quý tử, Trần Thu Trang đã bày sẵn một mâm cơm gia đình. Đinh Trọng Dương cũng bị vợ gọi về, bắt ở nhà ăn cơm với lũ nhỏ, dù gì cũng đã 3 ngày không gặp mặt nhau. Nếu là thời bình thì 3 ngày chỉ trong cái nháy mắt, lo lắng quá thì gọi một cuốc điện thoại. Nhưng đây là thời loạn, quái vật khắp nơi, không ai nói trước được chuyện gì, thì 3 ngày quả thật là thời gian khá dài.

Minh không thấy Hương, bèn đi gọi em ấy về ăn cơm như một thói quen. Bữa cơm ăn ngon và rất vui vẻ, cho đến khi ăn xong….

“Minh, chuyến đi này vui không con?”

Ánh mắt Thu Trang cười hiền dịu, mà cái cảm giác này làm Minh thấy bất an. Giống như con chuột về hang phải bước qua ánh mắt con mèo vậy.

“Dạ vui lắm mẹ. Buổi đấu giá diễn ra rất tốt. À mấy người ở Liên Bang Ân Thạnh rất hoà đồng nữa.”

“Hi, vậy sao? Có đúng như vậy không Hương.”

Hương nãy giờ chỉ cầu mong sao bản thân tàn hình, nhưng xui thay, tên của em ấy đã bị mẹ gọi trúng.

Hương xưa nay không biết nói dối, trong hoàn cảnh này là một chuyện khác nữa. Mẹ chồng tương lai, đây là mẹ chồng đấy. Em ấy lấy hết kiến thức của hơn 17 năm tuổi đời ra để ứng phó.

“Dạ, dạ….”

Sau một hồi ấp a ấp úng, dằn vặt bản thân cuối cùng em ấy chạy lại chỗ Trần Thu Trang mà ôm lấy người bà ấy.

“Con xin lỗi cô, tại anh Minh ép con đi cùng, anh ấy bảo đi cướp Hầm Ngục với anh ấy, con trẻ người non dạ, anh ấy nói sao con nghe vậy. Con biết lỗi rồi, mong cô tha lỗi cho con.”

Minh nhìn Hương với ánh mắt không thể nào tin nỗi, suy sụp ngã quỵ xuống ghế.

Đồ phản bộiiiii.

“Ngoan, cô không trách con đâu. Còn thằng Minh mày mau khai hết ra.”

Minh lúc này cũng chạy tới ôm đùi mẹ, mặt mếu máo nói.

“Mẹ ơi, con biết lỗi rồi, mẹ th…”

Thu Trang véo tai Minh, xách lên rồi vặn một vòng khiến hắn kêu không ra hơi.

“Aaaa, mẹ tha cho con. Ba ơi cứu con.”

Dương Trọng Minh đang nằm trên ghế tựa lưng, sóc sóc bộ bài, nhìn Thu Trang nói.

“Bà tha cho nó đi, dù gì…”

“Ông thì hay lắm. Tui bảo ông đi với con thì ông đi đánh cờ, hút thuốc. Có ai làm cha mà như ông không?”

“À, thì…”

“À cái gì mà à, ông tin tối nay tui cho ông ngủ bên ngoài không?”

“Cái thằng Minh này, hư hỏng quá rồi. Để tui lấy cái roi đánh nó.”

“Baaaaa!”

Minh hôm đó bị ăn một trận no đòn. Còn Thanh Hương đứng một bên thì vừa xót vừa thương. Nhưng mà biết làm sao bây giờ, em còn chưa đủ 18 chuổi.

…..

Đến chiều, Minh phải nhai mấy lá Sinh Mệnh mới trị được vết thương ở mông, mới có thể ngồi được. Nghĩ lại cảm thấy quá buồn, hắn đã 25 tuổi rồi, vào sinh ra tử bao nhiêu trận với quái vật, cuối cùng lại bị ba mẹ cho ăn roi.

Hỏi mới biết, hoá ra những ngày rời đi cướp Hầm Ngục, ở mục tổ đội thân mật, mẹ phát hiện ra icons thanh kiếm ở mục của Minh và Thanh Hương, biểu tượng cho đang đánh nhau. Mà cái biểu tượng này liên tục hiện lên trong 3 ngày. Khiến cho Thu Trang sốt ruột không thôi.

Thanh Hương chiều đó đến gặp Minh, vừa nhìn Minh em ấy đã muốn phụt cười, nhưng lại cố kiềm nén. Vuốt vuốt mái tóc dài, tỏ vẻ đáng yêu nói.

“Anh yêu còn đau khum?”

“Xì, đồ phản bội, sau anh không dẫn em đi chung nữa đâu.”

Minh dỗi, nhưng vẫn nhẹ nhàng nói, không hề quát tháo Hương. Tuy nói vậy nhưng trong lòng vẫn muốn Hương làm nũng với mình. Vì em ấy đáng yêu quá chừng.

Nào, mau đến xin lỗi anh đi.

Hương lại gần Minh hơn, ngồi trước mặt hắn nói.

“Em xin lỗi anh yêu mà, anh yêu đừng giận bé nhaaaa.”

Bỗng tự nhiên Minh đưa tay kéo eo Hương lại, khiến cho mặt đối mặt chỉ cách nhau tầm một gang tay.

“Hà hà, anh yêu hết giận em rồi. Lại cho anh yêu hun một cái, bù đắp cho anh.”

Minh chu cái miệng ra, cố tình trêu ghẹo Hương.

“Anh buông em ra, anh đừng được đà làm tới.”

Hương đẩy Minh ra nhưng chỉ đành bất lực. Cho đến khi môi của Minh chạm nhẹ môi của Hương, hắn mới dừng lại. Lấy ngón trỏ tay lên quẹt môi em ấy một cái.

“Hi, tha cho em yêu đó.”

Hương vội vàng chạy ra khỏi người Minh, ra tới cửa mới làm điệu bộ mặt xấu lêu lêu.

“Cái đồ đáng ghét.”

Nói xong bèn chạy đi mất.

Minh ở lại phòng, tự nhiên cười một cái, sau đó nghĩ nghĩ ngẫm ngẫm cứ tủm tỉm cười một mình.



Minh đến phòng của Ba hắn.

“Ba, chuyến đi đến Ân Thạnh lần này con có mua quà cho ba, ba biết là gì không?”

Dương nằm chểnh chệ trên ghế tựa, nhìn Minh nói.

“Con trai mua gì cho ba vậy?”

Minh liền lấy ra một cây thuốc. Thấy thuốc như thấy vàng, Đinh Trọng Dương bậc người dậy đến trước mặt con trai.

“Đúng là con trai của ta. Con kiếm thứ này ở đâu ra vậy?”

“Con kiếm ở trên đường về, trong mấy căn nhà đổ nát.”

Thật ra Minh mua ở Liên Bang Ân Thạnh, dược sư bên đó đã tạo ra được thuốc lá, không những không bệnh mà còn bổ phổi, giải toả căng thẳng. Minh nói dối, vốn chủ yếu là để vòi tiền Ba mình thôi.

“Tốt, tốt lắm.”

“Nhưng mà Sủng Thú của con vẫn còn chưa ra đời. Con cho nó hấp thụ quá trời thứ rồi mà nó vẫn không chịu nở.”

“Chuyện nhỏ, chuyện nhỏ, ở đây ba còn nhiều lắm, đem sủng thú của con tới đây. Ta cứ ấp đến khi nào nó nở thì thôi.”

“Ba chính là ba ruột của con. Cây thuốc này con xin tặng hết cho ba. Hihi.”

“Con ngoan, con ngoan.”

….

— QUẢNG CÁO —