Người Chơi Mạnh Nhất

Chương 22: Quyết định rời đi!



Phôi Trứng của Minh nở ra một con quạ, nhưng nhìn thế nào đi chăng nữa thì con quạ của hắn cũng không có thuộc tính. Điều hài hước hơn nữa là nó lại chưa biết bay.

“Momo, mày không bay được sao?”

“Quác Quác.”

Minh có thể hiểu được đại khái ý mà con quạ muốn, muốn tâm linh tương thông thì cần phải có thời gian dài gắn bó.

“Đói phải không, được, anh sẽ dẫn mày đi ăn gì đó.”

So với bươm bướm của Hương thì con Quạ của Minh dễ nuôi hơn. Chỉ cần cho nó ăn thịt quái vật là được, còn bướm của Hương thì phải tìm mật hoa, hay mật ong đều được. Vậy nên Thanh Hương thuê hẳn một Thợ Nuôi Trồng để trồng hoa lấy mật.

Tiến vào hầm ngục Cua Một Sừng, mấy con cua này đang dần dần mạnh lên vì thời gian tồn tại của nó khá lâu, qua nhiều lần giao chiến với con người tự nó cũng đúc kết ra nhiều kinh nghiệm chiến đấu. Nhưng Minh quá mạnh rồi, những người chơi khác thì còn làm khó dễ được, chứ hắn thì hoàn toàn không thể.

“Ngon không, thịt của con cua này là ngon nhất rồi đó. Ngon nhất là ở phần càng, mày có càng cua để ăn sướng hơn hẳn nhiều đồng loại khác rồi đó nhé.”

“Quác quác.”

“Còn biết cảm ơn nữa sao? Ngoan lắm.”

Minh vuốt vuốt bộ lông óng mượt của Momo, sau đó mới thấy một tảng đá to.

“Đã mấy hôm rồi không điêu khắc nhỉ? Có hơi chút ngứa tay.”

Nói xong, Minh rút ra con dao điêu khắc được giắt ở lưng quần.

Khoét khoét, đục đục.

Sau 30 phút tập trung liên tục, cuối cùng một bức tượng hình Cua Một Sừng được hoàn thành.

"Momo, mày thấy bức tượng này đẹp không?”

“Quác quác.”

“Lại đói nữa sao? Rồi rồi, đi ăn con khác thôi.”

Rời khỏi hầm ngục Cua Một Sừng, Minh lại đi tìm tụi thằng Đoan rũ tụi nó đánh nhau. Nhưng nào có cuộc chiến nào xảy ra, nghe nói đánh với Minh là tụi nó sợ hú vía. Ngày xưa một mình hắn đã cân 5 đứa thằng Đoan rồi, giờ đã tăng cấp 3, không biết còn kịp ra chiêu không nữa.

Hầm Ngục thì có hạn, vài ngày mới có vài cái hầm ngục mới xuất hiện, hầm ngục cũ thì giờ để làm nguồn khai thác tài nguyên. Vì vậy nên Minh chỉ đành phải đi ra ngoài một chuyến để tìm hầm ngục mà thôi.

Bất quá, Minh đến gặp mẹ để xin đi ra ngoài một thời gian. Lúc đầu Trần Thu Trang còn quát tháo, bảo rằng hắn còn chưa đủ mạnh hay sao mà còn phải đi ra ngoài tìm nguy hiểm.

Nhưng chính cái câu ra ngoài tìm nguy hiểm mà bà ta nói ra đã thành cái cớ cho Minh thuyết phục mẹ.

“Đúng vậy mẹ. Ở ngoài kia có lẽ sẽ rất nguy hiểm, nhưng không có nghĩa là chúng ta sẽ mãi trốn trong cái bọc. Vì đến một lúc nào đó, cái bọc sẽ không thể nào chứa được chúng ta nữa.”

Thu Trang trầm tư một hồi, cuối cùng lại nói một câu trớt quớt.

“Tao không biết, đi hỏi ba mày đi.”

“Cảm ơn mẹ, mẹ đừng lo cho con. Con tự biết phân biệt nặng nhẹ. Con còn muốn về ăn cơm mẹ nấu nữa chứ. Hehe.”

Minh rời đi, để lại Thu Trang ngồi trên cái ghế cô đơn.

“Cái thằng này, có bậc làm cha làm mẹ nào không lo được cơ chứ. Nhưng mà xem ra, nó đã trưởng thành rồi.”

Qua được ải của mẹ, bây giờ chỉ còn ải của ba nữa mà thôi. Biết ý ba thích thuốc lá, Minh bèn lấy hết số thuốc lá mà mình mua trữ đưa cho ba.

“Con trai, con tính đi bao lâu.”

“Dạ hiện tại phía bắc là Bang Hội Đồng Xuân, Phía Nam thì là liên bang Ân Thạnh. Phía Đông thì là hướng của biển rồi. Con tính sẽ đi về hướng tây.”

“Con tính băng qua dãy núi U Lĩnh sao?”

Minh gật đầu, giọng nghiêm túc nói.

“Dạ, tuy nó rất cao, nhưng không phải không lên được. Với thực lực của con hiện tại, con nghĩ con có thể dễ dàng vượt qua được nó.”

Đinh Trọng Dương gật gật đầu, lấy điếu thuốc ra kéo một hơi, thở ra làn khói trắng sầu não nói.

“Ừm, con cũng đã 25 tuổi rồi, không còn nhỏ nữa. Biết thứ gì nên và không nên. Ba mẹ chỉ có mình con, hi vọng con luôn nghĩ đến ba mẹ, thấy khó quá thì lui, chỉ cần con lành lặn trở về, chính là niềm hạnh phúc lớn nhất của ba mẹ rồi.”

Mắt Minh đỏ hoe, giọng khàn khàn ở cổ đáp.

“Dạ, con nhớ rồi.”

“Con cái Hương thì sao? Con không định để nó đi theo sao?”

Minh nhìn ba, giọng không nỡ nói.

“Dạ, chuyến đi này không biết lành dữ ra sao, con không muốn để em ấy mạo hiểm.”

“Sao ba lại có đứa con trai ngốc như con nhỉ?”

“Ba nói vậy là sao ạ?”

Trọng Dương cười cười mỉm mỉm nói.

“Sẽ thế nào nếu tự nhiên ngày mai con bé không thấy con đâu? Ba không tưởng tượng cảnh con bé ăn cơm mà gương mặt cứ buồn buồn sẽ như thế nào đâu. Nhưng ba nghĩ với tính cách của nó, thế nào nó cũng trèo lên dãy núi U Lĩnh, tìm ra con cho mà xem.”

“Nhưng….”

“Không nhưng gì hết. Nếu con không muốn nó theo chân nguy hiểm, vậy con đã hỏi ý kiến của con bé chưa?”

“Nếu như con nói, thế nào em ấy cũng đòi the….”

Trọng Dương vỗ vai Minh mấy cái, cười lớn nói.

“Con đã biết nên làm gì rồi đó.”

Minh đứng lặng một lúc lâu rồi quyết định đi tìm Thanh Hương.

….

Thanh Hương đang cho Lala ăn mật hoa ở vườn, thấy Minh đến liền vẫy tay chào một cách đáng yêu.

“Anh, tới đây coi Lala ăn mật hoa nè.”

Minh nhìn Hương một hồi, nghĩ tới lời ba nói. Đúng vậy, nếu không nhờ ba, mình sẽ làm em ấy buồn đến nhường nào nhỉ.

“Chà Lala ăn có vẻ ngon miệng nhỉ.”

“Nhum Nhum.”

“Nó nói gì vậy?”

Thanh Hương cười nói.

“Nó chào anh đó.”

“Chà, Lala ngoan quá nhỉ. À Hương nè anh tính chuẩn bị đi về hướng Tây để săn Hầm Ngục á.”

“Dạ.”

???

“Ý anh nói chuyến đi này sẽ rất nguy hiểm á, em không có ý kiến gì sao?”

Thanh Hương sờ sờ miệng Lala rồi thản nhiên nói.

“Nguy hiểm thì sao? Hôm đánh với Thụ Yêu không phải anh với em tưởng chừng như chết chắc rồi hay sao? Mà anh đi đâu thì em theo đó.”

“Xì cái con bé này, chuyến đi này có thể sẽ rất lâu đó. Một tháng đến hai ba tháng gì đó không chừng.”

“Sao đâu, em nói rồi. Anh…Đi…Đâu…Thì…Em…Theo…Đó….”

Minh nghe thấy cũng vui vui trong lòng bèn ghẹo Thanh Hương.

“Chà lúc đó chỉ có hai chúng ta thôi nhỉ. Ăn chung ngủ chung, lỡ như….”

Hương nghe thấy giật mình.

“Anh tính làm gì em, em chưa đủ 18 tuổi đâu đó. Anh mà làm gì em, thì em về méc với cô chú á. Không bây giờ em đi méc cô chú luôn, đề phòng anh làm gì bậy bạ.”

“Ơ cái con bé này, anh đùa thôi, anh đùa thôi. Đừng chạy, đừng nói với ba mẹ anh mà. Anh xin lỗi.”

….

— QUẢNG CÁO —