Người Chồng Âm Này Có Chút Không Dễ Nuôi

Chương 113: C113



Diệp Vi Vi đáp lại anh một tiếng, chỉ cần một tiếng này, cũng đủ làm tâm trạng anh vui cả ngày, thậm chí còn lâu hơn, chẳng qua, dường như mọi chuyện sẽ luôn thay đổi đột ngột khi mà anh không hề hay biết, tâm trạng vui vẻ anh muốn giữ đã bị tiêu tan vì một cuộc điện thoại mà cô nhận được.

"Được, được, tôi chắc chắn sẽ mau chóng qua đó, địa chỉ là.. ừ, nhớ kỹ, sẽ không nhầm đâu."

Mặt cô thể hiện rõ vui mừng: "Tốt quá, vừa rồi giải trí Phi Tường gọi điện thoại cho tôi, nói hôm nay để tôi đến phim trường thử tạo hình, tôi, tôi chưa bao giờ đóng vai tốt như vậy, nhất định phải thể hiện tốt, nên mặc quần áo gì đây?"

Diệp Vi Vi vui vẻ, đi tới lui trong phòng, mở tủ quần áo ra, thỉnh thoảng lại lấy ra một bộ quần áo và ném đi, trông rất kích động, cũng vứt hết mọi việc sang bên, bao gồm cả anh.

Anh đang rửa chén đĩa, động tác vẫn chưa thành thạo lắm, nên nghiêm túc xử lý từng cái chén, Diệp Vi Vi vui vẻ chạy vào phòng, làm anh phải dừng động tác, gió nhẹ lướt qua tóc bên má người đàn ông, một khắc ấy tóc che đi sắc thái khuôn mặt của anh ta.

Tại sao, cô ấy có thể cười hạnh phúc như vậy vì mọi người mọi ngoại việc trừ anh.

"Á!"

Là một tiếng thét chói tai.

Miêu Linh đang ngủ bù chợt giật mình hoảng hốt, nhảy dựng lên, Phong Sở Mạc cũng nghĩ đã xảy ra chuyện gì đó, trong phút chốc, anh vứt bỏ mọi thứ trong đầu, lập tức nhoáng lên đến bên cạnh cô: "Làm sao vậy?"


Phong Sở Mạc ôm Diệp Vi Vi vào lòng, nhìn gương trang điểm trên ngăn tủ với ánh mắt lạnh lùng sắc bén rất muốn giết người, sau một khắc, anh đóng băng, vì bên trong không có gì.

"Phong Sở Mạc, anh xem chuyện tốt anh làm đi!"

Đẩy anh ra, cô chỉ vào môi mình, muốn khóc nhưng không ra nước mắt.

"Phong Sở Mạc, anh nói đi, anh cố ý đúng không, có phải cố ý chỉnh tôi không! Anh bảo tôi phải ra ngoài gặp người thế nào đây!"

Người phụ nữ này cảm thấy mình là người bị hại, là cây ngay không sợ chết đứng, thậm chí còn lớn gan túm lấy cổ áo anh, giật mạnh mấy cái.

"Anh giúp em."

Phong Sở Mạc nhìn bộ dáng cô thật sự khó xử, đồng thời cũng ngẫm nghĩ xem có phải mình quá đáng không, cho dù không muốn cô đến Phi Tường đóng phim đó, không cô gặp lại người đàn ông đó, nhưng anh vẫn duỗi tay ra, định dùng âm khí tiêu sưng cho cô.

"Anh mà giúp tôi sao, tôi thế này đến gặp Chu Chu, ấn tượng tôi để lại cho anh ấy sẽ rất xấu!"

Không biết đó có phải là tài năng thiên bẩm hay không, dù anh không biểu cảm ra gì nhưng cô có thể cảm nhận được anh đã chịu thua, mà anh mềm thì cô càng to gan, thốt ra câu nói tiếp theo đó.

"Em muốn có ấn tượng tốt với hắn để làm gì?"

M khí trên đầu ngón tay anh tự động tản đi, khuôn mặt vốn lạnh lẽo, nhưng lúc này lại lộ ra một chút ý cười, ngón tay trượt khỏi khóe môi xuống sợi tóc và nắm chặt.

"..."

Mái tóc hơi đau khiến người phụ nữ đang trút hết sự bất mãn trở lại tỉnh táo, đổ mồ hôi, làm sao vừa rồi mình lại buột miệng thốt ra điều cấm kỵ của anh ta!

Dưới mí mắt của anh, Diệp Vi Vi hạ xuống cái đuôi vừa giơ lên: "Anh vừa nghe lầm đó, tôi nói, anh mau giúp tôi tiêu vết sưng này đi!"

Cô vẫn chưa quên lần trước anh dùng âm khí đánh tan vết sưng đỏ trên tay mình.


Chống lại ánh mắt mong đợi của cô, anh lại bình tĩnh lấy ra một tuýp thuốc mỡ:

"Tiêu sưng, giảm đau, anh đặc biệt tìm người đặc chế."

Anh có thể nói cho tôi biết, anh chế thứ này để làm gì không? Ánh mắt sắc bén cô nhìn thấy tác dụng bôi trơn dán bên ngoài tuýp thuốc mỡ, liền muốn chửi *.

"Ha ha, thật ra tôi tin vào năng lực của anh hơn, nào, nhanh lên, mau thi triển ma pháp thần kỳ, tôi sẽ tha thứ tất cả những gì anh đã làm ngày vào hôm qua!"

"Vợ và chồng, có gì không đúng?"

Anh nhướng mắt: "Còn có, tối hôm qua anh bị người nào đó bóp mạnh, bây giờ không có cách thi triển sức mạnh."

Diệp Vi Vi suýt chút nữa nhịn không được muốn mắng mẹ.

Anh không muốn ra sức, cô có thể ép anh ta dùng sao?

Vừa rồi không nên đắc tội đến nam quỷ keo kiệt.

"Hít hà."


Diệp Vi Vi thở khẽ một tiếng, đè mặt anh, sau đó ngửa mặt: "Anh không chạm nhẹ được à, bôi thuốc tính mưu sát người à!"

Lúc ăn cơm không có cảm giác vừa rồi cũng không, thuốc vừa bôi lên đã kí/ch thích làm nóng rực đau đớn.

Mỗi lần cô nhìn miệng mình ở trong gương, đều cảm thấy đầu mình đầy vạch đen, vô cùng thê thảm cũng không đủ để hình dung đôi môi bị anh gặm đến sưng đỏ, còn hơn xúc xích.

"Trong thuốc mỡ này có tinh dầu bạc hà, bôi lên sẽ không đau."

Anh nhìn đôi môi lạp xưởng ấy tựa như đóa hoa tươi mê người, sâu thẳm trong đáy mắt lóe lên một tia thăng trầm, đầu ngón tay không khỏi tham lam sờ.

"Bốp!"

Một tiếng động vang lên, cô đập mạnh làm tay anh rớt xuống, tỏ ra rất bất mãn với hành vi độ/ng dục bừa bãi anh: "Tôi sẽ tự bôi, anh, đi ra ngoài!"

"Vi Vi, em nhìn không tới đâu."

"Tôi không bị mù."