Người Chồng Âm Này Có Chút Không Dễ Nuôi

Chương 114: C114



Mắt Diệp Vi Vi vừa nhìn vào gương, ngay sau đó, răng rắc một tiếng, Diệp Vi Vi trợn mắt há hốc mồm, trên gương là từng mảng vết nứt rậm rạp giống mạng nhện.

"Phong Sở Mạc!"

Diệp Vi Vi gần như không nhịn được muốn bùng nổ, tên nam quỷ này sao có thể ấu trĩ như vậy, nhỏ mọn như vậy, còn gạt người nữa!

Tiếc cho một gương mặt đẹp!

"Anh biết không? Tôi hiện tại là muốn đi làm, làm việc đó, chỉ cần giữ được công việc này, chúng ta về sau sẽ có thể ăn ngon mặc đẹp, lúc ăn sáng, hai phần sữa đậu nành, hai phần bánh quẩy, ăn một chén đổ một chén, ăn một cây ném một cây, anh biết đây là cỡ nào lớn lao, một lần bay lên? Chờ đến khi tôi trở thành ngôi sao lớn, chúng ta liền có thể sống thoải mái."

Nhịn, không thể nhịn được nữa, vẫn phải nhẫn, vì vị trí nào đó vẫn còn rất đau, chỗ eo vẫn cứng đờ, hôm nay là một ngày quan trọng đối với cô, cô không thể để con quỷ hẹp hòi nào đó cản trở, hiếm lắm người của giải trí Phi Tường không có so đo với cô về chuyện ngày hôm qua, thật tình không còn cơ hội nào tốt hơn nữa.

Xoa xoa mặt, Diệp Vi Vi nịnh nọt, cười: "Anh cũng muốn ở trong căn phòng lớn đúng chứ, anh xem căn phòng nhỏ này đi, làm cậu chủ như anh phải chịu tủi thân rồi."

Cô cố nói hết những lời giống như tiểu nha hoàn ở thời đại cũ, tích tắc đó, Diệp Vi Vi cảm thấy bản thân quá ngầu, quả nhiên tiềm lực của con người là vô tận, Diệp Vi Vi cố ý chớp chớp mắt to động lòng người của mình, cho nên, Phong Sở Mạc, cậu cả khùng điên này, anh đừng làm tôi bị chậm trễ, nhanh xéo đi.


Dưới đáy lòng cô đay nghiến nhắc mãi.

Phong Sở Mạc không có thuật đọc tâm, bởi vì lời nói của cô, lòng anh, mềm lại, Diệp Vi Vi nói không phải êm tai gì, Phong Sở Mạc cũng chưa bao giờ trông cậy cô đi kiếm tiền để có cuộc sống tốt hơn, bởi, một âm hồn như anh, muốn ăn ngon uống đã, ở chỗ tốt thì có ích lợi gì?

Có điều, trong câu nói của cô có chúng ta và cùng sống, đánh trúng vào điểm yếu của anh, anh âm thầm thở dài:

"Vi Vi, anh hiện tại liền có thể thực hiện nguyện vọng đó của em."

Anh bắt lấy tay cô, mở năm ngón tay của đối phương ra, sau đó, đặt vào đó tấm card có 5 triệu tệ bên trong: "Sau này."

Sau này anh nuôi em, sau này anh thực hiện tất cả nguyện vọng của em, sau này...

Diệp Vi Vi đem tấm card lại nhét vào trong lòng bàn tay Phong Sở Mạc: "Tôi có thể tự nuôi sống bản thân, anh là một con quỷ, không dễ kiếm tiền, giữ lại từ từ dùng đi."

Nộp tiền riêng? Diệp Vi Vi cảm thấy cái này phát triển theo chiều hướng rất quỷ dị, đổ mồ hôi lạnh, quyết đoán không thể thu, huống chi, tiền này là tiền riêng của anh, Diệp Vi Vi rất hoài nghi ngộ nhỡ mình thu rồi sẽ bị cảnh sát tìm tới cửa thì phải làm thế nào.

"Tiền bên trong hiện tại tuy ít, sau này anh sẽ kiếm nhiều hơn."

Phong Sở Mạc rất nghiêm túc, cho rằng Diệp Vi Vi là ghét bỏ tiền ít.

Phong Sở Mạc nghiêm túc như vậy, làm Diệp Vi Vi cảm thấy càng sợ hãi.

"Dù sao tôi không thể thu tiền này của anh, ây, tôi bị muộn rồi, tôi phải bắt xe, tôi đi trước ha."

Nói xong, Diệp Vi Vi xoay người hướng cửa, chạy ra ngoài, bất chấp vết thương trên môi, vì cảm thấy, còn ở đó nữa sẽ có đồ vật làm cô sợ hơn xuất hiện.

Sau này ở trong miệng Phong Sở Mạc, là điều cô chưa từng nghĩ đến cũng không muốn để ở trong lòng.


Lúc này, Diệp Vi Vi không biết, lúc này cô trốn tránh, làm cô thiếu chút nữa, thật sự mất đi Phong Sở Mạc.

Cô không có năng lực tiên đoán, cho nên, cô chỉ biết chạy thực mau thực mau, không cho người phía sau đuổi theo kịp.

Trong ánh mắt Phong Sở Mạc chợt lóe lên tia lạnh lùng bởi vì Diệp Vi Vi trốn tránh, thân ảnh của anh nhoáng lên, đã ra khỏi nhà, ngay sau đó, anh dừng lại, không có nhìn theo hướng bóng người Diệp Vi Vi chạy đi, mà chậm rãi, dời tầm mắt nhắm ngay người đàn ông trước mặt có nụ cười ấm áp, giống như bước ra từ bức họa cổ.

"Anh là ai!"

Anh không quen biết người đàn ông này, nhưng không biết vì sao, lại làm Phong Sở Mạc có loại cảm giác ghét bỏ, muốn gần gũi lại tiềm tàng sợ hãi.

Những cảm giác này, thật mâu thuẫn, làm anh nhíu mày.

Một lá chắn vô hình, làm Phong Sở Mạc không cách nào tiến lên trước một bước, âm khí trên người anh không ngừng quay và nổ mạnh, lại giống như gió nhẹ lay, người đàn ông đối diện vẫn cười, cười ôn nhu đầy hoài niệm: "Tôi là Khanh Nghiêu, cậu có thể gọi tôi là, thúc tổ."

Trong đôi mắt ấy, có thứ gì đang chậm rãi chuyển động, lập loè, giống như ngôi sao sáng dưới trời đêm, lại giống như vực sâu, vầng trăng ôn nhu nhất.

"Thúc...... Tổ."

Môi Phong Sở Mạc lẩm bẩm hai từ quen thuộc này, vẻ mặt, lúc hoảng hốt, có cái gì đó xâm nhập vào trong ý thức anh, quay cuồng, tàn sát bừa bãi.


Thân thể giống như không phải thân thể của mình, đầu giống như không phải đầu mình, thân thể Phong Sở Mạc, từ thật thể chậm rãi biến về quá mức hư ảo, ánh sáng chiết xạ qua thân hình anh, lên vách tường sau lưng, thoáng chốc, bóng dáng như ẩn như hiện.

Anh giống như đã quên cái gì đó, lại như là nhớ lại gì đó.

"Meo!"

Một tiếng kêu sắc bén, chân Phong Sở Mạc đau nhức, đầu óc giật mình, người đàn ông tự xưng Khanh Nghiêu có khuôn mặt tuấn tú cực kỳ ôn nhu, ở trước mắt nói: "Súc sinh xen vào việc người khác."

Một tiếng nói thản nhiên, Miêu Linh bị người đàn ông nắm trong tay, trong tiếng kêu gào thê thảm, hắc khí bốc lên, thấy nó sắp hoàn toàn tiêu tán.

Đồng tử Phong Sở Mạc chợt mở lớn.

"Grừ!"

Tiếng hô mất đi lý trí, âm khí hóa thành lưỡi dao, mạnh mẽ xông về phía Khanh Nghiêu, muốn chém rớt cái tay bắt lấy Miêu Linh.