Người Chồng Bí Ẩn Siêu Quyền Lực

Chương 657



Chương 657:

Cho dù Mộ Úc Xuyên có ý muốn giúp anh, nhưng anh đều từ chối.

Từ căn bản soi xét, thì hai người này hoàn toàn không phải là người trên cùng một con đường.

Lục Thời Sơ cơ bản là chưa có đánh nhau với ai, lúc này đột nhiên lại bị Mộ Tấn Dương túm lấy, dưới sự không phòng bị này thì anh hoàn toàn nằm trong trạng thái bị động.

“Mộ Tấn Dương, anh buông tay ra!”

Diệp Du Nhiên không biết vì sao Mộ Tấn Dương lại xuất hiện ở nơi này, rồi hiểu lầm chuyện gì, nhưng trong tình cảnh này thì Mộ Tấn Dương làm vậy hoàn toàn không hợp lý chút nào.

Mộ Tấn Dương lạnh lùng nhìn cô: “Chuyện của đàn ông, em đừng có qua đây.”

“Anh…”

Tuy Lục Thời Sơ vẫn còn bị Mộ Tấn Dương túm lấy cổ áo, nhưng không hề kinh hoảng một chút nào: “Du Nhiên, em đi trước đi.”

Anh hy vọng Diệp Du Nhiên bây giờ sẽ rời đi, bởi vì anh có chút chuyện muốn hỏi Mộ Tấn Dương.

Nếu như đặc biệt đi tìm Mộ Tấn Dương thì anh ta chưa chắc sẽ chịu gặp anh, hơn nữa nếu làm vậy thì lại quá lộ liễu.

Diệp Du Nhiên nghe vậy thì không nhịn được mà buông lời thô tục: “Đi cái rắm!”

Lục Thời Sơ: “…”

Diệp Du Nhiên chẳng rảnh quan tâm nhiều như vậy.

Cô tiến lên trước rồi đưa tay kéo lấy Mộ Tấn Dương: “Tôi nói buông tay ra, anh có nghe không?”

Nhưng Mộ Tấn Dương vẫn không động đậy.

“Tôi đếm ba hai một, nếu anh còn không buông tay, thì hậu quả anh tự gánh!” Diệp Du Nhiên cũng có chút tức giận rồi.

Cô tưởng, lúc trưa nay mình đã nói rõ với Mộ Tấn Dương rồi.

Nhưng mà, bây giờ hành vi của anh là thế nào đây?

Hơn nữa, Lục Thời Sơ đối với cô mà nói là một người bạn rất quan trọng.

Anh ấy lại vô cớ đến đánh nhau với Lục Thời Sơ như vậy, cô cảm thấy rất áy náy, cũng rất xấu hổ.

Khuôn mặt Mộ Tấn Dương chợt lóe qua một sự ẩn nhẫn.

Anh mím chặt môi mình lại, toàn thân trên dưới đều toát ra sự bất mãn, nhưng cuối cùng anh vẫn buông Lục Thời Sơ ra.

“Thật ngại quá, xin làm phiền một chút, các vị có cần thêm nước không?”

Một người đàn ông mặc vest có mang thẻ làm việc đi tới, trên tay còn mang một bình nước.

Diệp Du Nhiên nhìn một cái, người này rõ ràng là chủ quản hoặc là giám đốc ở đây.

Chắc là vì vừa nãy Mộ Tấn Dương và Lục Thời Sơ sắp đánh nhau, nhân viên phục vụ thấy vậy, lại ngại thân phận, không dám lên trước ngăn cản nên đã đi tìm người tới.

Chỉ là không đúng lúc, bây giờ Mộ Tấn Dương đã buông tay rồi.

“Cảm ơn, không cần đâu.” Diệp Du Nhiên mím môi cười, trong lòng cô thì đang mắng Mộ Tấn Dương một trận.

Sau khi người đó rời đi, Diệp Du Nhiên mới quay đầu lại.

Cô bực bội nhìn Mộ Tấn Dương, rồi thốt lên hai chữ: “Ngồi đi.”

Sắc mặt Mộ Tấn Dương tuy không được tình nguyện cho lắm, nhưng vẫn ngồi xuống.

Nhưng chỗ anh ngồi xuống lại là chiếc ghế bên cạnh chỗ mà Diệp Du Nhiên ngồi vừa nãy.

Diệp Du Nhiên khẽ cau mày.