Nhưng lái được một lát, Tô Nhu liền dừng xe ở ven đường.
Cô nhìn phía trước, dường như đang suy nghĩ gì đó, khuôn mặt có vẻ phức tạp.
"Em muốn hỏi gì thì hỏi đi", Lâm Chính nói.
"Tại sao anh trúng giải đặc biệt mà không nói với em?", Tô Nhu ngập ngừng một lát, rồi khàn giọng hỏi.
"Anh thấy chỉ là hai bộ quần áo, không có gì to tát cả..."
"Không có gì to tát? Hai bộ quần áo đó trị giá bao nhiêu tiền... chắc hôm nay anh cũng biết rồi nhỉ?", Tô Nhu ngoảnh phắt sang, nhìn anh chằm chằm: "Anh có biết rằng, nếu bán hai bộ quần áo này thì cuộc sống của anh sẽ có sự thay đổi rất lớn không? Sẽ không còn ai khinh thường anh nữa. Nếu anh có tiền, thì thái độ của mẹ em dành cho anh cũng sẽ thay đổi. Điều này không đáng sao? Lẽ nào tất cả những chuyện này không tốt sao? Đây là hai bộ quần áo quyết định số phận của anh đấy".
"Nhưng... anh chỉ muốn bộ quần áo đó được mặc trên người em", Lâm Chính ngoảnh sang nhìn Tô Nhu, đáp.
Một câu nói đơn giản nhưng khiến Tô Nhu lập tức run lên.
Cô sửng sốt nhìn Lâm Chính, đôi mắt lóe lên sự kinh ngạc và phức tạp.
Một lúc sau, cô quay đầu đi, vành mắt hơi đỏ lên, im lặng một lát mới thốt ra hai chữ.
"Đồ ngốc..."
Lâm Chính bỗng dưng bật cười.
Anh chỉ nói thật thôi mà...
Chiếc xe tiếp tục bon bon trên đường.
Rồi dừng ở tầng một công ty Quốc tế Duyệt Nhan.
"Chắc chắn chuyện hôm nay sẽ đồn khắp Giang Thành, thậm chí là lên báo, đến lúc đó ai cũng sẽ biết. Tuy hai bộ lễ phục này đã bị hỏng, nhưng tiền bồi thường của Cư Chí Cường cũng đủ cho anh dùng. Em nghĩ chắc chắn ngày mai mẹ sẽ tới tìm anh, cũng sẽ nhìn anh với con mắt khác, anh hãy thể hiện cho tốt đấy", Tô Nhu nói đầy nghiêm túc.
"Để tính sau đi", Lâm Chính mỉm cười.
"Em đi tắm đây, anh nghỉ sớm đi".
Tô Nhu nói xong, đang định xoay người rời đi, nhưng đúng lúc này, hình như bỗng dưng nhớ ra gì đó, cô lại quay sang nhìn Lâm Chính.
"Lâm Chính, thực ra có lúc, em phát hiện mình không thể nhìn thấu anh".
"Ồ, nghĩa là sao?", Lâm Chính nhìn cô với ánh mắt kỳ lạ.
"Không có gì... em chỉ cảm thấy... có lẽ anh còn chuyện chưa nói với em", Tô Nhu nói xong liền đi vào phòng tắm.
Lâm Chính chẳng nói chẳng rằng.
Tô Nhu không phải là đồ ngốc.
Có lẽ... cô đã phát hiện ra một số điều bất thường.
Nhưng Lâm Chính không quan tâm.
Nếu Tô Nhu quả thực tin vào thân phận của Lâm Chính, thì đối với anh cũng là một sự giải thoát.
Chỉ có điều, anh phải nghĩ cách để Tô Nhu đảm bảo có thể giữ bí mật về thân phận của anh.
Dù sao việc này cũng không phải để bảo vệ Lâm Chính, mà là bảo vệ Tô Nhu.
Rè rè...
Đúng lúc này, điện thoại rung lên.
Là Mã Hải gọi đến.
Lâm Chính ấn nút nghe.
"Chủ tịch Lâm, cậu không sao chứ?", giọng nói của Mã Hải vang lên.
"Ai cho phép ông tự ý bịa ra lời nói dối như vậy?", Lâm Chính lạnh lùng nói.
Mã Hải ngạc nhiên, vội vàng giải thích: "Chủ tịch Lâm, tôi nghĩ cậu không tiện công khai thân phận, nên... nên mới chuẩn bị lý do này để giải vây cho cậu, lẽ nào cậu không thích như vậy sao..."
"Tôi vốn định công khai thân phận rồi... Tuy chưa đến lúc nhưng... aizz, thôi vậy, chuyện đã vậy thì kệ nó đi", Lâm Chính lắc đầu thở dài.
"Chủ tịch Lâm, cậu định xử lý những người tham gia bữa tiệc hôm nay như thế nào?", Mã Hải hỏi.
"Xử lý? Nghĩa là sao?".
"Chiều mai sẽ có một buổi nghiên cứu thảo luận của giới kinh doanh được tổ chức ở phòng họp lớn của tập đoàn Dương Hoa chúng ta. Hầu hết những người tham gia bữa tiệc hôm nay sẽ có mặt. Buổi nghiên cứu thảo luận này do tập đoàn Dương Hoa chúng ta và Nhậm Quy cùng tổ chức. Nếu cậu bất mãn với những người này, thì tôi có thể hủy bỏ", Mã Hải nói.
Toàn thân Mã Hải run rẩy, vội vàng đáp: "Chủ tịch Lâm, hầu hết những người này đều có mối quan hệ hợp tác với tập đoàn Dương Hoa chúng ta. Tôi nghĩ... để bọn họ nhận ra lỗi lầm là được rồi. Nếu làm quá lên sẽ ảnh hưởng đến việc hợp tác... Sẽ gây tổn thất rất lớn cho Dương Hoa của chúng ta..."
"Ông nghĩ tôi bận tâm đến chuyện này sao?".
Lâm Chính lạnh lùng nói: "Mã Hải, nguyện vọng ban đầu khi tôi thành lập Dương Hoa không phải là để mưu lợi!".
"Chủ tịch Lâm, ý của cậu là..."
"Ngày mai mang hết hợp đồng hợp tác của những người này với chúng ta đến chỗ tôi", Lâm Chính khàn giọng nói.
Mã Hải vội đáp: "Vâng, Chủ tịch Lâm..."
"Có chuyện gì thì gọi lại cho tôi".
Dứt lời liền tắt máy.
"Ai vậy?".
Tô Nhu đang lau mái tóc ướt sũng, bước ra khỏi phòng tắm.
Lâm Chính mỉm cười: "Không có gì, là một người bạn thôi".
"Ồ..."
Lâm Chính tắm rửa xong liền đi ngủ.
Còn chuyện ở bữa tiệc cũng như mọc thêm cánh, lan khắp Giang Thành.
Tuy Mã Hải có ý phong tỏa tin tức, nhưng vẫn không thể ngăn được ngọn lửa hóng hớt và con mắt của đám chó săn.
Thế là sáng ra.
Cốc cốc cốc...
Tiếng gõ cửa lập tức khiến Lâm Chính và Tô Nhu đang say sưa giấc nồng tỉnh dậy.
Lâm Chính bước ra khỏi phòng, mở cửa với vẻ mặt ngái ngủ, nhìn thấy Trương Tinh Vũ và Tô Quảng đang đứng ngoài cửa.
"Lâm Chính!".
Trương Tinh Vũ xông vào, gọi to tên anh.
"Có chuyện gì thế ạ?", Lâm Chính tỉnh hẳn ngủ, thầm nhíu mày hỏi.
"Cậu thật là to gan! Cậu trúng giải đặc biệt mà không nói với mẹ cậu! Trong mắt cậu có còn mẹ vợ này không hả?", Trương Tinh Vũ đập bàn, chỉ tay vào mặt Lâm Chính, chửi bới.
Lâm Chính vốn đang bực bội vì chuyện hôm qua, bây giờ vừa sáng ra đã bị Trương Tinh Vũ làm cho tỉnh giấc, tâm trạng lại càng không tốt, sao có thể nhịn được những lời mắng mỏ của Trương Tinh Vũ?
Khuôn mặt anh lạnh tanh, nhìn Trương Tinh Vũ chằm chằm: "Không có".
"Cậu nói cái gì?", Trương Tinh Vũ sửng sốt.
"Nếu bà cảm thấy tôi không xứng làm con rể bà thì được, bây giờ tôi có thể ly hôn luôn với Tô Nhu! Bà hài lòng rồi chứ?", Lâm Chính nhìn Trương Tinh Vũ, lạnh lùng quát.